Review Truyện Giữa Cơn Bão Tuyết



Giữa Cơn Bão Tuyết của Mặc Bảo Phi Bảo là một bộ truyện hay nhiều ý nghĩa các bạn có thời gian hãy đọc nó nhé :3


GIỮA CƠN BÃO TUYẾT


Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Thể loại: Hiện đại, tình cảm, đô thị tình duyên, HE
Số chương: 16 chương (chương đệm + chính văn + chương kết)
Tình trạng: Đã xuất bản.
Giới thiệu:
“Em xem cuộc đời này, khi được khi mất.
Anh mong cuộc tình mình, không có bão tuyết, chỉ có nắng xanh.”
Lâm Diệc Dương – người con trai xa xứ, chạy trốn khỏi quá khứ huy hoàng đã lụi tàn. Từ một cơ thủ bi a tuổi trẻ tài cao, nhận được vô số lời khen, giờ đây anh chỉ là một chàng du học sinh nghèo trên đất Mỹ, làm đủ mọi việc để tồn tại giữa chốn phồn hoa.
Ân Quả - nữ cơ thủ đầy triển vọng, là niềm mong đợi của giới bi a Trung Quốc. Cô ngây thơ hồn nhiên, tràn đầy sức trẻ, sống trong hào quang rực rỡ với sự yêu quý của mọi người xung quanh.
Giữa cơn bão tuyết, hai con người cùng chung niềm đam mê với bi a vô tình gặp nhau nơi xứ người. Hai người với hai hoàn cảnh khác biệt, trải qua bao khó khăn, liệu cuộc tình của họ sẽ giống như cơn bão tuyết kia, kinh hoàng dữ dội, hay sẽ như bầu trời trong xanh, dịu êm ấm áp?
------
Lâm Diệc Dương và Ân Quả gặp nhau vào một ngày bão tuyết trong quán bar Redfish ở New York. Vì cơn bão tuyết này mà phòng của Ân Quả và em họ Mạnh Hiểu Thiên đã bị huỷ. Họ được một Hoa kiều giúp đỡ và đến được quán bar này chờ đặt khách sạn khác. Lâm Diệc Dương và bạn anh đề nghị đưa hai chị em về khách sạn. Một buổi tối lạnh lẽo như thế này mà vẫn nhận được sự giúp đỡ từ đồng hương, Ân Quả cảm thấy rất mừng và biết ơn.
Tưởng chừng chỉ là một lần gặp gỡ thoáng qua thôi, cuộc sống rồi sẽ trở về quỹ đạo cũ. Nhưng em họ Mạnh Hiểu Thiên lại nhanh trí xin được Wechat của Lâm Diệc Dương. Thế là Ân Quả đã có thể trò chuyện với anh rồi. Thoạt nhìn, Lâm Diệc Dương là một người đàn ông khá trầm lặng, vì ban đầu còn hơi nghi ngờ anh nên cô đã được cho xem tất cả các thể loại giấy chứng minh thân phận của anh. Ừm, anh lớn hơn cô 6 tuổi, năm nay 27 tuổi. Anh học ở trường Georgetown ở Washington, có vẻ là một anh chàng nhà giàu giống cô bạn Trịnh Nghệ của cô nhỉ?
Những dòng nói chuyện của hai người trên Wechat lúc ban đầu cực kỳ khách sáo và nhạt nhẽo. Ân Quả cảm thấy Lâm Diệc Dương không thích mình lắm. Cô thì nhắn dài dòng, nhưng anh trả lời lại cụt lủn, thêm chiếc icon cà phê thể hiện thái độ lãnh đạm như vẻ ngoài của anh vậy. Tuy vậy, anh cũng bảnh trai thật đó.
Anh thỉnh thoảng sẽ hẹn Ân Quả ra ngoài, tuy không nhiều nhưng đa số đều sẽ mời cô đi ăn. Anh chàng này theo trường phái theo đuổi con gái thông qua đường dạ dày phải không ta? Vì sao anh lại thích mời cô đi ăn vậy nhỉ? Sau này cô mới biết, anh vốn không thích ăn chung với người lạ, nhà anh cũng không được khá giả. Cuộc sống của anh rất bận rộn, quay cuồng như một cái máy. Chỉ vì muốn được gặp và ở bên Ân Quả nhiều hơn một chút, mà cuối tuần nào anh cũng đi tàu từ Washington tới New York, cứ đi đi về về như vậy tốn rất nhiều thời gian. Nhưng anh không ngại, 27 năm sống trên đời, Ân Quả là cô gái đầu tiên anh vừa gặp đã yêu, rất muốn theo đuổi, làm quen với cô gái với vóc dáng bé xinh này.
Biết được hoàn cảnh thật sự của Lâm Diệc Dương là do một lần đi luyện bi a rồi gặp anh đang đấu một trận với quán quân khu vực. Tuy người khác nói anh là dân nghiệp dư, nhưng động tác của anh đã cho cô biết anh là dân chuyên nghiệp. Kỹ thuật của anh rất tốt, chỉ là tại sao anh lại không đi thi ở các giải đấu?
Lâm Diệc Dương từng thi đấu chuyên nghiệp, nhưng vì sự cố, cũng như lòng tự trọng ngày còn nổi loạn, anh đã dứt áo ra đi. Thời gian 10 năm đã khoác lên Lâm Diệc Dương một dáng vẻ trầm lắng, anh không còn sốc nổi như trước. Từ một con người không giỏi ăn nói đã có thể trò chuyện xã giao rất giỏi. Anh làm đủ thứ loại nghề để có thể kiếm tiền. Thực ra Lâm Diệc Dương là một sinh viên nghèo, anh phải vừa học vừa làm trang trải cho cuộc sống của mình. Nhưng từ khi gặp Ân Quả, anh không hề keo kiệt với cô một chút nào. Bỏ tiền mời cô một ly rượu ngọt mấy trăm đô, mời cô đi ăn. Anh chỉ khắt khe với chính mình mà thôi.
Lin: “Em có bạn trai chưa?”
Ngón tay cô khựng lại trên dòng chữ ấy.
Lin: “Nói chính xác hơn là…”
Lin: “Có nhận ra anh đang theo đuổi em không?”
Tuy rời giới bi a chuyên nghiệp, nhưng Lâm Diệc Dương đã trót yêu bộ môn này, nên anh vẫn thường chơi nó khi có thời gian. Nên cho dù sau này quay trở lại, kỹ thuật của anh vẫn giỏi như thế. Mỗi một người đều có thời kỳ trượt dốc, nhưng anh đã trải qua cả rồi, nên thật ra không có gì phải sợ và lo lắng nữa. Anh muốn hoàn thành con đường mà mình còn bỏ dở, đã không hổ thẹn với lòng, với bạn bè và thầy của mình.
Nếu không gặp Ân Quả, có lẽ anh đã chẳng có cái dũng khí để quay trở về với niềm đam mê của mình. Tốt nghiệp thạc sĩ, lại lên tiếp tiến sĩ, rồi ra làm một cái nghề nào đó khác chăng? Anh như một người mất phương hướng giữa dòng đời này vậy, hoang mang, vô định. Ân Quả là cây kim chỉ nam của cuộc đời Lâm Diệc Dương anh. Cô cho anh biết thế nào là cảm giác yêu thương, trân trọng một người. Đến nỗi không ngại thời gian và khoảng cách địa lý để có thể được gặp cô. Họ gặp nhau vào cuối tháng 1, từ quá trình chạm mặt, rung động rồi trở thành người yêu khá nhanh. Lâm Diệc Dương thì là tình yêu xét đánh, còn với Ân Quả là khi thấy dáng vẻ anh cầm cây cơ trong phòng bi a nhỏ hẹp ngày hôm ấy.
Tình yêu của họ không oanh oanh liệt liệt, nó rất nhẹ nhàng. Gặp nhau cũng chả được mấy ngày, nói với nhau cũng chẳng được mấy câu, thế mà tình cảm lại cứ thế từ từ tăng lên. Tới khi nhận ra thì… đã thương nhau thật nhiều rồi. Lâm Diệc Dương ngóng trông từng giây phút ngắn ngủi để được gặp Ân Quả, tuy mệt nhưng rất vui. Mọi người đều sợ Ân Quả vì chê anh nghèo mà ghét bỏ anh, nhưng không, cô nào nỡ bỏ rơi chàng trai này chứ. Anh xuất sắc, có chí tiến thủ như thế, trong mắt cô thì anh chỉ toàn ưu điểm mà thôi. Hai người họ đều là tình đầu của nhau, không có quá nhiều kinh nghiệm trong tình yêu. Như những cặp đôi khác, chỉ là trong ngóng những lúc được gặp đối phương tới nỗi mất ngủ, thao thức, luôn hiện hữu bóng hình người kia.
Đến đầu tháng 4, sau khi thi đấu thì Ân Quả phải về nước. Hai con người yêu nhau vài tháng, gặp nhau đã ít ỏi rồi, nay lại phải yêu xa, cách cả nửa vòng trái đất. Lâm Diệc Dương hứa hẹn rằng sẽ trở về nước. Anh đã từng làm tất cả để sống cho hiện tại, còn tương lai lại là một đám mây đen. Nhưng bé Quả có anh đã tới rồi, cô cho anh hi vọng về một tương lai tươi sáng và hạnh phúc hơn. Sau khi cô về, anh quyết định quay trở lại chơi chuyên nghiệp. Năm sau đó thì về nước, dần tìm lại vị trí mà lẽ ra anh phải có được trước đó. Anh đã từng lạc lối, nhưng thật may vì anh đã gặp được em. Là em đã cho anh niềm tin, hi vọng để một lần nữa đứng lên đỉnh vinh quang.
Phong cách truyện của Mặc Bảo Phi Bảo vẫn vậy. Nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng lại ấn chứa nét buồn man mác. Mình thích cái cách tác giả khắc hoạ bối cảnh nhân vật chính gặp nhau vào một ngày bão tuyết nơi đất khách. Hai con người tưởng chừng chỉ là một vị khách qua đường trong đời nhau, thế mà lại có nhiều giao điểm như vậy. Quen biết từ lúc nam chính chỉ là một anh chàng nghèo đến khi anh đã tìm lại những gì mình đánh mất, thì nữ chính vẫn một lòng thương yêu, trân trọng anh như giây phút ban đầu.
“Cô ấy nói, không sao đâu, anh cứ đi đi, hồi xưa lúc theo đuổi em anh chỉ là một sinh viên nghèo, em cũng chưa có gì. Chúng ta dù bết bát hơn nữa, cũng không thể bết bát hơn ngày xưa.”

Advertisement

Bình luận