Review Truyện Gặp Được Người



Gặp Được Người được kể với giọng văn tươi sáng của tác giả cộng với cách xây dựng nhân vật Tiểu Mai cực kỳ mạnh mẽ nên khiến bầu không khí truyện tuy chua xót nhưng không hề u ám, dư âm sau khi đọc xong không phải là sự tiếc thương cho số phận nhân vật mà là niềm tin vào cuộc sống, vào pháp luật, vào tính thiện, và vào bản thân.


GẶP ĐƯỢC NGƯỜI

 


Tác giả: Thành Nam Hoa Khai
Thể loại: Hiện đại, hiện thực, xâm hại, cảm động.
Tình trạng: Hoàn convert (57 chương), chưa edit.
Giới thiệu:
Năm 2036, các nhà khoa học đã nghiên cứu ra một loại thuốc có công dụng thay thế ký ức cũ bằng ký ức mới, dùng để điều trị cho những người trưởng thành mang bóng ma thuở bé.
Vì không thoát khỏi bóng ma thuở bé, Mai Lộ Lộ đau khổ không thiết sống nữa.
Chỉ cần quay lại quá khứ, giết chết bản thân lúc thơ dại, xóa bỏ ký ức đau thương ấy, thay bằng ký ức mới hoàn toàn thì cô sẽ có thể thoát khỏi nỗi đau.
Mai Lộ Lộ đồng ý, chỉ cần quên được ký ức chua chát đó, cô nguyện lòng làm bất cứ điều gì.
Mai Lộ Lộ uống thuốc, khi mở mắt ra lần nữa, cô được thông báo rằng mình đã trở thành kẻ hiềm nghi chính trong một vụ án mưu sát.
Một đoạn hồi ức đau xót được kể lại trong phòng thẩm vấn.
“Nếu kẻ hạnh phúc cả đời được thời thơ ấu dìu bước thì người bất hạnh lại suốt kiếp cảm kích thời thơ ấu của mình. Cô chỉ có hai bàn tay trắng, song lại dùng tấm lòng son để đối chọi với tất thảy hủ bại tăm tối.”
P.S: Truyện có hai nữ chính, nhưng không phải truyện bách hợp, cũng không đề cập đến tình yêu, đăng ở kênh ngôn tình là vì không phù hợp với quy định đăng bên kênh không couple.
-----
Nếu trong hội từng có ai đọc qua truyện của tác giả Thành Nam Hoa Khai thì chắc hẳn cũng biết tác giả này luôn có giọng văn cực kỳ vui tươi, lạc quan yêu đời và trong trẻo, hễ đọc là thấy dù truyện có không hài hước thì cũng cả một bầu trời tươi sáng đáng yêu luôn. Nên khi nghe tin tác giả gác bút vì bệnh tâm lý mình đã rất ngỡ ngàng, thật sự không ngờ một người chuyên buông những con chữ đầy ắp ánh sáng mặt trời như vậy lại đối mặt với buồn bã đau thương.
Tác giả có tâm sự rằng quá trình viết truyện khiến tâm trạng ngày càng sa sút, cũng không tập trung điều trị nên quyết định gác bút để cố gắng chữa bệnh, tìm niềm vui thực sự trong cuộc sống, tuy là tin buồn với độc giả yêu mến nhưng nếu tác giả thực sự sống vui vẻ bình an thì mình mừng lắm.
Trở lại Gặp được người, đây là cuốn truyện cuối cùng được hoàn thành trước khi tác giả tuyên bố gác bút, cả cuốn truyện này đều không vào VIP (tức là bạn đọc không trả phí một đồng nào) vì tác giả muốn có nhiều người đọc được nó hơn, và câu chuyện này được lan truyền rộng khắp hơn.
Mình đến với truyện rất ngẫu hứng, chủ yếu là vì biết tình trạng tác giả và đọc được review của một bạn trên Wikidth nên đã quyết định đặt gạch hố này trong khi chưa hề đọc một chữ nào, nhưng đêm qua đọc và rồi cứ thổn thức mãi, có lẽ đây là một trong những cuốn truyện đọng lại nhiều dư âm với mình nhất trong năm nay.
Gặp được người bắt đầu với câu chuyện của hai vụ án có sức ảnh hưởng lan rộng, đó là vụ tự tử vì tình của hai vợ chồng nọ, một người là doanh nhân thành đạt trong lĩnh vực y tế cùng vợ là thẩm phán nổi tiếng, vụ kia là giết một thầy giáo khá có tiếng trong ngành. Điều đáng nói là lúc bấy giờ, người ta đã nghiên cứu thành công một loại thuốc có tên MLL530 có thể xóa đi những ký ức đau khổ của một người trong quá khứ và ghi đè lên đó một ký ức mà người dùng thuốc mong muốn nhằm cứu rỗi những người trưởng thành khỏi bóng ma quá khứ.
Trọng điểm ở đây là nghi phạm giết người trong vụ án số 2, trước khi ra tay đã uống loại thuốc này khiến ký ức bản thân hỗn loạn, vậy nên ký ức trong đầu nghi phạm lại là của cô vợ trong vụ án số 1 – Mai Lộ Lộ.
Thông qua lời khai của Văn Phương với cảnh sát, người đọc dần dần biết rõ cuộc đời của vị thẩm phán nữ Mai Lộ Lộ - vốn có tiếng là người đàn bà thép, là kẻ thù của tội phạm ấu dâm và cưỡng hiếp nói chung.
Tiểu Mai – hay Mai Lộ Lộ lúc nhỏ - là một cô bé con được sinh ra trong gia đình đơn thân có bố mất sớm, mẹ còm cõi nuôi hai chị em. Trong cái xó xỉnh thôn quê ấy, nơi mà chẳng có mấy người học cao thì chuyện trọng nam khinh nữ là điều gì đó quá đỗi bình thường. Mẹ Tiểu Mai cũng thế, dẫu rằng có hai con nhưng điều gì tốt đẹp cũng dành hết cho đứa con trai. Cô bé Tiểu Mai bốn năm tuổi không được học mẫu giáo vì phải trông em, mãi đến khi lên tám, mới được cắp sách vào lớp Một cùng với em mình. Tiểu Mai luôn đứng nhất trường, bài thi nào cũng trên 90 điểm nhưng lại chẳng bao giờ được mẹ khen ngợi, hễ ăn nhiều một chút sẽ bị mắng là heo, hễ cự em một câu sẽ ăn trận đòn nên thân từ mẹ.
Ở góc tối của thế giới ấy, khi mà lời đánh giá cao nhất dành cho một người con gái là “sau này sẽ lấy được tấm chồng tốt”, còn lời miệt thị đau đớn nhất là “sau này không ai thèm lấy mày” thì hầu như mọi cô gái trong bất cứ gia đình nào cũng chỉ biết phụng hiến, chỉ biết cố gắng hy sinh bản thân để làm vừa lòng tất thảy mọi người, chỉ biết chôn vùi bản ngã mà sống không niềm vui, không mộng tưởng, không tương lai. Nhưng Tiểu Mai thì khác, ngay chính bản thân cô bé cũng tự thấy hẳn là mình bướng bỉnh trời sinh, cho nên điều tự nhiên nhất mà cô bé làm không phải là chịu đựng và chấp nhận, mà là phản kháng. Dần dà, vì phản kháng quá nhiều, Tiểu Mai dù đứng nhất trường thì cũng trở thành dạng con nít mà phụ huynh không muốn con mình chơi cùng. Tiểu Mai không có bạn bè, có người thân cũng như không. Tất cả những gì cô bé có trong những ngày tháng thơ ấu đó chỉ là bản thân và hoài bão của mình, rằng một mai này cô bé sẽ lên Đại học, sẽ bước ra khoảng trời nơi mà mọi người không nghĩ rằng cô bé xấu xa và lì lợm chỉ vì muốn đòi chút công bằng cho bản thân.
Rồi thì có một người xuất hiện. Gã là người duy nhất nhỏ nhẹ nói chuyện với Tiểu Mai, lắng nghe em, công nhận em, và dành thời gian cho em. Với một đứa bé quá đỗi mù mờ về cuộc đời, xưa nay chỉ sống khép kín thì mọi kiến thức về giáo dục giới tính chỉ là con số không, nên tai họa ập đến với Tiểu Mai, khiến tuổi thơ của em có một vết sẹo không cách nào lành lại.
Cốt truyện càng ngày càng trở nên tuyệt vời khi đọc cách tác giả khai thác nhân vật Tiểu Mai này. Sau khi bị xâm hại, Tiểu Mai đã kể với mẹ nhưng mẹ bảo rằng phải giấu chuyện ấy đi, cô bé không có ai giúp đỡ đành tự mình chống gậy đi bộ 15km đến đồn công an gần nhất để báo án. Nhưng khi cảnh sát đến điều tra thì lại không một ai tin lời cô bé, chỉ vì cô bé có tiếng lì lợm bất hảo ở đây, còn gã ác quỷ kia lại nổi danh nho nhã hiền lành. Ở xó xỉnh ấy, đổ lỗi và đặt điều cho nạn nhân là chuyện hiển nhiên, để rồi cô bé Tiểu Mai mới chín tuổi vừa chịu nỗi đau khủng khiếp ấy phải tự mình đối mặt, bị tất cả mọi người chỉ trỏ và chửi là điếm, bị buồn nôn mỗi khi đến giờ học và tè dầm hàng đêm vì ác mộng. Tất cả những gì cứu rỗi và khiến Tiểu Mai đủ hy vọng để sống sót chỉ là những điều luật Hình sự khẳng định rằng cô bé không sai, người sai là kẻ phạm tội, và tiếng sóng của con sông chỗ cô bé ở, điều khiến cô bé có thể mường tượng cảnh mai sau, sẽ có một ngày mình cũng như dòng nước đi ra huyện, ra tỉnh, rồi ra ngoài thế giới rộng lớn hơn, sẽ gặp được những người chịu tin mình và nói với mình rằng: Tiểu Mai, em không sai.
Nếu mà dùng lời văn lớp Mười để phân tích Tiểu Mai này thì hẳn phải nói rằng tác giả đã xây dựng nhân vật này theo khuynh hướng sử thi anh hùng ca, vì thật sự những gì cô bé làm tưởng như bình thường nhưng quá đỗi phi thường. Nếu Tiểu Mai là một cô bé được sinh ra và lớn lên ở phố thị, được yêu thương bảo bọc thì việc mai sau cô bé trở thành một vị Thẩm phán hẳn không có gì đáng nói. Nhưng hãy nhìn Tiểu Mai xem. Cô bé sinh ra ở vùng quê nghèo khốn khó, nơi mà suy nghĩ và cách sống của con người ta vẫn dừng lại ở những năm 70, 80 dù đã sắp chào thiên niên kỷ mới, nơi con gái không được xem là con mà là những con bò già vắt kiệt sữa, hay những con ngỗng trắng đợi ngày xả thịt. Cô bé không được yêu thương, phải mang trong mình vết thương tâm lý sâu sắc. Nhưng xuyên suốt hơn 50 chương truyện, Tiểu Mai có chán nản, nhưng chưa hề ngã quỵ, chưa hề từ bỏ việc tranh đấu cho bản thân, để được đi học, để được công nhận, để trở thành một thẩm phán có thể đưa những kẻ thủ ác vào tù.
Đọc truyện này xót xa lắm, vì quá nhiều mảnh đời bất hạnh. Truyện không có nam chính, nên cũng chẳng có bất cứ một anh hùng nào chạy vụt đến đúng lúc thảm họa xảy ra để cứu mỹ nhân, chỉ có một cô bé Tiểu Mai tự mình đánh trả, và lúc nào cũng buộc phải đứng vững và tự bước đi bằng chính đôi chân của mình. Trên chặng đường đó, ngoài những kẻ xấu, Tiểu Mai cuối cùng cũng gặp được những người tốt, yêu thương và chia sẻ với cô bé, và tin tưởng rằng cô bé là một người tốt.
Mình sẽ không nói rằng đây là câu chuyện HE hay không, vì cả câu chuyện như một lát cắt cuộc sống, tác giả cắt đúng khoảnh khắc Văn Phương mang ký ức Mai Lộ Lộ vào phòng thẩm vấn để kể lại cả cuộc đời cô, rồi kết thúc khi mọi chuyện cuối cùng cũng có đáp án.
Truyện tuy có rất nhiều nỗi đau cháy lòng nhưng lại được kể với giọng văn tươi sáng của tác giả cộng với cách xây dựng nhân vật Tiểu Mai cực kỳ mạnh mẽ nên khiến bầu không khí truyện tuy chua xót nhưng không hề u ám, dư âm sau khi đọc xong không phải là sự tiếc thương cho số phận nhân vật mà là niềm tin vào cuộc sống, vào pháp luật, vào tính thiện, và vào bản thân.
Nếu được sống, xin hãy sống.
Dù đau đớn mấy, xin hãy sống.
Vì khi bạn sống sót và vượt qua nỗi đau ấy thì bạn mới có cơ hội nhìn thấy thế giới mới sáng sủa hơn, nhiều tình yêu và hy vọng hơn, nơi mà bạn nên thuộc về.

Advertisement

Bình luận