Review Truyện Chúng Ta Đều Phụ Tình Yêu



Chúng Ta Đều Phụ Tình Yêu là 1 bộ truyện hay, cảm ơn Lục Xu, cảm ơn đã viết CHÚNG TA ĐỀU PHỤ TÌNH YÊU hay như vậy, đi vào lòng người như vậy. 


Chúng Ta Đều Phụ Tình Yêu 


Tác giả: Lục Xu
Số chương: 10 (+ Ngoại truyện)
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, đô thị tình duyên, hào môn thế gia, thanh xuân vườn trường, nam truy, có ngược tâm, có ngọt, HE.
Trạng thái: Đã xuất bản.
“Cầu cho người có tình trong thiên hạ có thể ở bên cạnh nhau, trở thành người thân thuộc...” 
“Nguyện thiên hạ hữu tình nhân chung thành quyến thuộc...”
Lần đầu tôi nghe câu nói này, thực sự rất thích, thích chết đi được. Nhân sinh không phải nên như vậy sao, vừa đơn giản, lại có tình? Chuyện tình yêu không phải nên như vậy sao, người có lòng yêu xứng đáng nhận hồi đáp đẹp đẽ nhất?
Mãi sau này, lớn hơn một chút, tôi mới phát hiện, hóa ra, trừ lưỡng tình tương duyệt, thì tất thảy mọi cảm tình đều là xót xa trong lòng... Không phải bất kì người có tình nào, đều có thể dễ dàng ở bên cạnh người thương...
Vậy nên mới nói...
CHÚNG TA ĐỀU PHỤ TÌNH YÊU.
Lúc mới cầm cuốn truyện này trên tay, cảm xúc trong lòng tôi ngổn ngang lên xuống mãnh liệt, đọc, hay không đọc? Lục Xu viết truyện, không có hơi thở ngọt ngào từ chương đầu đến hồi kết, cũng chẳng có bi thương cực độ làm người ta quắn quéo tim gan. Nhưng hết lần này đến lần khác, khiến cảm xúc trong lòng tôi muốn ngừng mà không được, từng suy nghĩ những tưởng đã gạt đi lại tiếp tục lan ra... Không phải là hay đến mức đi vào lòng người nữa rồi, mà là ám ảnh không cách nào nguôi ngoai...
Cuối cùng, vẫn là đọc. Đọc hai lượt rồi, mới có thể bình tâm ngồi đây, viết những dòng này.
___________
Lộ Ôn Diên vốn là cậu ba nhà họ Lộ, hào môn có tiếng ở Yên Xuyên. Bối cảnh, thân phận của anh, so với nữ chính Giang Ỷ Phi xuất thân bình thường, bố mẹ ly hôn, gia cảnh không mấy khá giả, thật sự là xa cách không thể đo lường được. Ấy vậy mà nhân sinh lại để cho họ có duyên gặp gỡ và bước chân vào cuộc đời đối phương.
Đoạn nhân duyên này, chính là bắt nguồn từ ý nghĩa của một cái tên...
Lộ Ôn Diên.
“Thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Ngày còn nhỏ, Lộ Ôn Diên vẫn luôn cảm giác rõ ràng được, sự yêu thương, quan tâm, chú ý của cha mẹ chỉ dồn hết lên người anh trai, tùy ý bỏ mặc mình. Vậy nên, mượn dịp du xuân của trường tiểu học, Lộ Ôn Diên đã bướng bỉnh tự ý tách ra khỏi đoàn người, dự định trốn đi không ai tìm thấy, hi vọng cha mẹ sẽ vì thế mà lưu tâm đến mình hơn.
Cuối cùng, là đi lạc thật sự.
Nhưng cũng bởi sự cố này, mà Lộ Ôn Diên tình cờ gặp được một cô bé.
Hai đứa trẻ mang theo hai tâm sự trĩu nặng, nhẹ nhàng an ủi, động viên, vỗ về nhau. Chúng ước hẹn, lớn lên sẽ trở thành người ưu tú hơn, sẽ đi tìm đối phương, chỉ là không kịp biết tên nhau đã phải tách ra, điều sau cùng nghe được là vẻn vẹn tám chữ kia.
Mảnh ký ức dịu dàng lại đẹp đẽ như vậy, cùng với tám chữ “Thận trọng từ lời nói đến việc làm” kia thấm thía lại ý nghĩa như vậy, cuối cùng lại trở thành sợi dây ràng buộc dày vò lòng người...
Đúng vậy, dày vò đến đau lòng...
Cấp 3, Lộ Ôn Diên trong lần trả vở bài tập Ngữ văn, nghe được Giang Ỷ Phi theo thói quen mà lý giải tên mình đầy đủ lại chính xác như vậy, anh đã vội vàng nhận định, cô là người anh tìm kiếm bấy lâu nay.
Lộ Ôn Diên khi ấy, điên cuồng, ngang ngược, bướng bỉnh, kiên trì theo đuổi Giang Ỷ Phi. Anh trêu chọc cô, quấn lấy cô, làm mọi chuyện để thu hút sự chú ý của cô. 
Tình cảm yêu thích đơn thuần thuở thiếu thời cứ thế lặng lẽ ăn sâu, bám rễ trong lòng người ta lúc nào không hay. Cảm tình ấy từ từ lớn dần lên, đến khi phát hiện, thì đã không cách nào buông bỏ được nữa rồi.
Ngay cả khi biết đến Giang Ỷ Phi vẫn còn một người mẹ, không phải một mình đơn độc chóng chọi, gắng gượng với cuộc sống như cô gái nhỏ trong hồi ức, anh đã từng hoài nghi chính mình đã bỏ sót điều gì, nhưng đến cuối cùng, vẫn là thuận theo trái tim...
Lộ Ôn Diên, đời này đã nhận định, Giang Ỷ Phi là người phụ nữ anh muốn nắm tay đi bạc đầu.
“Phi Phi, anh thật sự thích em. Mối quan hệ của chúng ta chính là một người đàn ông thích một người phụ nữ, muốn chung sống với cô ấy cả đời.”
Nhưng chuyện tình cảm, nào có đơn giản như vậy. Lộ Ôn Diên có tình, nhưng Giang Ỷ Phi có ý không? Có không?
Có. 
Người đàn ông tốt như Lộ Ôn Diên, đời này nào dễ dàng gặp được, hơn nữa lại thâm tình như vậy, kiên trì như vậy, cho dù là sắt đá cũng sẽ vì cuồng nhiệt của anh mà mềm đi. Huống chi, Giang Ỷ Phi chỉ là một cô gái bình thường, cô sớm đã động lòng vì anh rồi...
Nói về Giang Ỷ Phi, tôi thật sự rất mâu thuẫn. Cô ấy luôn cho tôi cảm giác, thích không được, ghét cũng chẳng xong. Cô yếu đuối hơn bất cứ ai, nhưng cũng kiên cường, lý trí hơn rất nhiều người khác. 
Cô ấy yêu, cô ấy cũng muốn chìm đắm vào tình yêu, nhưng cô ấy lại chọn vì tình yêu mà suy xét, cân nhắc. 
Có người phụ nữ nào không muốn người đàn ông mình yêu, thực sự bước chân vào trong cuộc sống của mình? Nhưng cô ấy lại cố gắng tạo ra một ranh giới mong manh giữa hai người, cố gắng độc lập từng chút từng chút một, để khi tách rời Lộ Ôn Diên, cuộc sống không có quá nhiều “sự không quen khi không có người ấy ở cạnh”...
Bởi vì... 
“Từng được trông thấy phong cảnh tươi đẹp nhất, con người ta sẽ chẳng muốn ngắm nhìn phong cảnh nào khác nữa.” 
Cũng giống như từng trải qua tháng ngày thanh xuân tươi đẹp bên cạnh người đàn ông đời này quyến luyến nhất, sẽ không cách nào tiếp nhận tương lai đơn độc sau này...
Giang Ỷ Phi, cô ấy cũng rất muốn tham dự vào thế giới của Lộ Ôn Diên, nhưng lại không cách nào tự tin bước vào. Cô không phải cô bé Lọ Lem, còn Lộ Ôn Diên, thực sự ưu tú hệt như một chàng hoàng tử, phía sau anh là cánh cửa hào môn Lộ gia uy nghi, khắt khe, còn cô trong tay lại chẳng có gì...
Không phải tình cảm Lộ Ôn Diên dành cho Giang Ỷ Phi không đủ rõ ràng, mãnh liệt, không phải Giang Ỷ Phi chưa từng nỗ lực vì cả hai, chỉ là ... có quá nhiều cái gọi là “chỉ là ...” xen giữa.
Thành ra, kẻ thâm tình bất chấp tổn thương mà ngang ngược bước vào, người cắn chặt lòng mình quay lưng chắn lối đi. Một vòng quanh co luẩn quẩn, lại thêm hẹn ước năm nào ghim chặt trong lòng, thêm trưởng bối tác động, mọi chuyện rồi sẽ đi đâu, về đâu?
Còn phía cô bé kia, sau khi trưởng thành vẫn luôn tìm kiếm Lộ Ôn Diên, chưa từng đi quên ước hẹn năm xưa. Chỉ là một phút vội vàng, một chút nóng nảy hấp tấp khi đối diện lời tỏ tình của nam sinh có tên cũng mang ý nghĩa “Thận trọng từ lời nói đến việc làm” kia, mà đem mối tình thanh xuân đầu đời trao nhầm tay. Để rồi sau cùng, nhận về được sự phản bội không ngờ...
Cô bé ấy, là Tỉnh Y Hàm.
Lộ Ôn Diên và Tỉnh Y Hàm sau này gặp lại, nửa là viên mãn, nửa là đau thương. Hai người đều đã trở thành người xuất sắc, tốt đẹp giống như hẹn ước năm đó, nhưng lại chẳng thể ở bên nhau. Bởi lẽ, dù là khi Lộ Ôn Diên nhận ra Tỉnh Y Hàm, hay Tỉnh Y Hàm nhận ra anh, thì dấu vết của Giang Ỷ Phi sớm đã in sâu trong thần trí và cuộc đời Lộ Ôn Diên rồi, không cách nào xóa mờ được...
Diễn biến kế tiếp thế nào? Thật chẳng thể một lời nói hết hết được. Tỉnh Y Hàm làm việc bên cạnh Lộ Ôn Diên, sớm đã cảm nhận được rõ ràng tấm chân tình của anh dành trọn cho Giang Ỷ Phi như thế nào. Anh vì cô ấy mà dốc tâm lên kế hoạch che mắt người nhà họ Lộ, bao bọc kĩ càng. Anh vì cô ấy mà cũng có lúc công tư bất phân, viện đủ điều cớ để mở một bộ phận, phát hành tập san nội bộ, đón cô quang minh chính đại vào Hoàn Quang làm việc,... Anh còn từng vì cô ấy, bằng lòng dùng cả sinh mệnh đánh đổi.
Đoạn tình cảm tốt đẹp như vậy, không phải nói xen vào là có thể xen vào được, nói bác bỏ là có thể bác bỏ được.
Vậy nên, cứ để nó như thế đi. Không phải thoải mái dễ chịu tác hợp, cũng không phải buông bỏ tuyệt tình, Tỉnh Y Hàm bình thản rời đi...
Kết thúc, là happy ending của Giang Ỷ Phi và cậu ba nhà họ Lộ ...
__________
Tôi rất thích văn phong của Lục Xu, là kiểu nội hàm, có chừa hẳn một không gian cho người đọc suy ngẫm diễn biến truyện. Không có quá nhiều lời đối thoại, ngược lại Lục Xu tăng phần độc thoại lên, như thế người đọc có thể biết được cách suy nghĩ của nhân vật, từ đó sẽ lý giải được vì sao nhân vật đưa ra lựa chọn hay quyết định như vậy…
Tôi đã đọc khá nhiều truyện của nhiều tác giả khác nhau, hầu như ở thể loại ngôn tình, ngoài Phỉ Ngã Tư Tồn, thì chỉ có truyện của Lục Xu là hợp gu của tôi. Tôi thích cái kiểu hành văn này, dường như tác giả đã phô bày nội dung truyện, nhưng thực chất nó lại ẩn chứa một điều gì đó mà chỉ có suy xét cẩn thận mới phát hiện ra, cái cách hóa giải nút thắt truyện của Lục Xu quả làm tôi rất khâm phục.
Cảm ơn Lục Xu, cảm ơn đã viết CHÚNG TA ĐỀU PHỤ TÌNH YÊU hay như vậy, đi vào lòng người như vậy. 
__________
"Bởi vì tình yêu vừa đơn giản, lại vừa phức tạp nên mới nhiều người rơi vào như vậy. 
Bởi vì tình yêu vừa nồng nàn, lại vừa tuyệt tình nên mới khiến người ta không cách nào dễ dàng buông bỏ được như vậy.
Bởi vì tình yêu, sẽ không vì chúng ta yêu người nào đó mà dễ dàng tác hợp, se duyên, nên mới có nhiều đoạn tình cảm đau lòng như vậy.

Advertisement

Bình luận