Review Truyện Châu Sinh Như Cố



Châu Sinh Như Cố là một bộ truyện thực sự hay, khiến mình có rất nhiều cảm xúc, các bạn có thời gian hãy đọc nó nhé


CHÂU SINH NHƯ CỐ


*Trích từ phần tiền kiếp thời cổ đại trong bộ “Cốt cách mỹ nhân”. Rv xin phép được lấy theo tên phim của phần này ạ.
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo 
Thể loại: Cổ đại, sư đồ luyến, đồ đệ bị câm thông minh hiểu chuyện Thôi Thời Nghi x sư phụ mang vẻ ngoài “cốt cách mỹ nhân” Châu Sinh Thần, yêu thầm, có #NGỌT có #SỦNG có #NGƯỢC tâm, thâm tình, cảm động, day dứt, SE
Độ dài: 17 chương + 5 NT
Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản và được chuyển thể thành phim với 2 phần.
Phần tiền kiếp: Châu sinh như cố
Phần hiện tại: Nhất sinh nhất thế
“Kiếp này duyên mỏng cùng người biệt ly
 Nguyện cùng người kiếp sau nối lại mối duyên này.” (*)

Mỗi khi nhắc đến “Cốt cách mỹ nhân”, lòng mình lại chợt trào dâng một cảm xúc thật khó tả. Trải qua hai kiếp người, trải qua bao khó khăn cách trở, người có tình mới tìm thấy được bến bờ hạnh phúc.
Nếu dùng một câu để hình dung về chuyện tình kiếp trước của Châu Sinh Thần và Thời Nghi, với mình có lẽ là câu “hữu duyên vô phận”. Có duyên gặp gỡ, nhưng lại không đủ “phận” để đến được với nhau.
Bởi thân phận của họ, ngay từ đầu đã được định sẵn là sẽ không thể nào có kết quả.
Nàng xuất thân danh môn thế gia, là con gái duy nhất của dòng họ Thanh Hà Thôi Thị, từ lúc chưa ra đời đã được hứa hôn cho Thái tử. Còn chàng là một vương gia mang trong mình “cốt cách mỹ nhân”, thân phận cao quý, chiến công hiển hách, cả đời chỉ nguyện cống hiến vì quốc gia.
Cứ ngỡ rằng hai đường thẳng kia sẽ mãi mãi song song, ngờ đâu lại có một ngày chàng trở thành sư phụ của nàng. Người con gái duy nhất của gia tộc chẳng may sinh ra lại không hề biết nói. Vì muốn nàng có được chỗ dựa cùng danh phận vững chắc, mẫu thân đã mất bao nhiêu công sức để nàng có thể là một trong những đồ đệ của Tiểu Nam Thần Vương. 
Ngày nàng bái sư là một ngày nắng đẹp, nhưng gương mặt phảng phất nét cười của người kia dường như còn rực rỡ hơn cả ánh nắng.
Thời Nghi không hề biết rằng, từ khoảnh khắc nàng bái chàng làm sư chính là lúc mối duyên trái ngang của họ bắt đầu, khiến nàng biết thế nào là yêu, cũng khiến nàng nếm trải được tột cùng của sự đau khổ…

Ấn tượng ban đầu của nàng về Châu Sinh Thần chính là hai chữ “kì lạ”. Chàng gọi nàng bằng cái tên ở nhà “Thập Nhất”, không tự xưng mình là “thầy” mà lại xưng là “ta”. Một tiểu vương gia đến Thái hậu cũng phải kiêng dè nhưng không hề tâm cao khí ngạo, ngược lại vô cùng khoan dung hòa ái.
Dưới sự dạy dỗ của chàng, Thời Nghi từ một “Thái tử phi tương lai” không biết gì bị mọi người xa lánh, trở thành sư muội Thập Nhất có nụ cười ấm áp được bao sư huynh sư tỷ mến yêu.
Năm tháng trôi qua khiến nàng dần trưởng thành, tiểu cô nương năm nào giờ đây đã là một thiếu nữ biết ôm mối tương tư. Thời gian mài giũa nàng thành người tài hoa, cũng khiến tâm tư của nàng càng thêm sâu kín, cất giấu nhiều bí mật không thể cùng ai bày tỏ. 
Cầm kỳ thi họa nàng tinh thông tất cả, nhưng giỏi nhất vẫn là kỳ và họa. Nếu hỏi lý do tại sao, tất cả cũng chỉ vì một người…
Kỳ là để cùng chàng giết thời gian trong tàng thư lâu, họa là để vẽ chàng trong lúc chàng đang thi hành công vụ. Thời Nghi không dám vẽ công khai, mà chỉ lặng lẽ đem dáng vẻ của chàng ẩn giấu trong cỏ cây non nước. 
Chỉ mình nàng nhìn thấy, cũng chỉ có mình nàng hiểu.
Nhưng tâm tư vẫn chỉ là tâm tư, tình cảm dành cho chàng có bao nhiêu đậm sâu trong lòng Thời Nghi vẫn còn chưa tỏ. Cho đến một ngày cùng sư tỷ trò chuyện đôi câu, nàng mới hiểu thấu được cảm giác của mình mỗi khi nhìn thấy chàng.
Là mắt liếc hồn xiêu, là tâm thần mê mẩn.
Nàng đã biết, cả đời này mình muốn sánh bước bên ai.
Thế nhưng, tình yêu kia chưa kịp chớm nở đã vội vã lụi tàn. Giấy xin mẫu thân từ hôn nàng cũng đã viết rồi, nhưng mạng sống của cả gia tộc nàng không dám đánh đổi. Nàng chỉ còn cách đốt lá thư kia hóa thành tro bụi, cũng chôn vùi tình cảm tận sâu thẳm đáy lòng, để gia đình mình mãi mãi bình yên.
Chỉ là nàng không biết được, ngọn lửa đã nhóm lên đâu dễ dàng dập tắt. Vì nàng mà một người nổi lên sát tâm, đã lập mưu hãm hại người sư phụ nàng yêu nhất trên đời.
Năm mười bảy tuổi, Thời Nghi phụng mệnh mẫu thân rời khỏi phủ Nam Tiểu Thần Vương, rời khỏi thành Trường An, trở về Thanh Hà Thôi Thị để học tập nghi lễ đại hôn. Đó cũng là ngày cuối nàng và chàng còn liên quan đến nhau, sau này đường ai nấy đi, tình sư đồ từ đây chấm dứt.
Nàng không muốn rời xa nơi đây, nhưng đã không còn sự lựa chọn nữa rồi.
Ngày nàng rời đi là một ngày đẹp trời, cũng là ngày sư phụ nàng cầm quân xông pha ra trận. 
Trận chiến này đối với chàng chỉ như một lời cảnh cáo, chàng sẽ quét sạch biên quan, những kẻ xâm phạm biên ải rồi sẽ bị đánh cho tơi bời.
Thời Nghi đã tưởng rằng mọi chuyện vẫn luôn suôn sẻ như thế. Nhưng nàng không ngờ, chính trận chiến ấy đã cướp đi sinh mạng của chàng. 
Ngày nàng biết được tin chàng qua lời nói của mẫu thân, tâm tư nàng như chết lặng.
Tiểu Nam Thần Vương làm phản cưỡng ép Thái tử mưu toan đăng cơ hoàng đế, chịu tội róc xương.
Mà trước khi lìa xa trần thế, chàng đã để lại cho nàng một mảnh giấy có dòng chữ viết vội.
“Cả đời này của thần, không phụ thiên hạ, chỉ phụ Thập Nhất.” (**)
Chỉ một câu “không phụ thiên hạ”, nàng biết chàng chắc chắn bị người khác hãm hại. Róc xương chàng, có phải chỉ vì chàng có cốt cách mỹ nhân? 
Dù nàng biết rõ mọi đúng sai, nhưng lại vô năng không thể làm được gì. Đời này của nàng có miệng nhưng không biết nói, chẳng thể đứng ra đòi lại công bằng cho chàng.
Nàng bỗng nhớ đến khuôn mặt trước ngày rời đi nàng đã tận tay chạm vào, nhưng nay gặp lại, chỉ còn là vài dòng bút tích.
Là chàng phụ nàng, hay nàng mới là người phụ chàng đây?
Tình cảm dành cho chàng, nàng không còn muốn chôn vùi nó dưới đáy tim nữa…
“Có thể vì người mà gieo mình xuống.
 Nhuộm đỏ ái tình đau đớn của ta. 
 Giang sơn cuồn cuộn phù hoa.
 Đao gươm ngựa chiến.
 Gạt bỏ bụi trần kiếp này.” (***)
Nếu có kiếp sau, nàng nguyện không uống canh Mạnh Bà để giữ lại toàn bộ ký ức về chàng ở kiếp này. Nếu có kiếp sau, dù chàng là ai dáng vẻ thế nào, chỉ cần gặp được chàng nàng sẽ chẳng bao giờ buông tay.
Chỉ mong có thể cùng chàng tiếp nối mối nhân duyên vẫn còn đang dang dở…

Advertisement

Bình luận