Review Phim Chuyện Đời Bác Sĩ



Chuyện Đời Bác Sĩ là một bộ phim không có tranh đấu quyền lực hay tài sản, không có tam giác tình yêu tranh giành nữ chính, nhưng vẫn níu chân người xem tới tận giây cuối cùng mỗi tập.


HOSPITAL PLAYLIST - Chuyện đời bác sĩ


Thể loại: Phim truyền hình Hàn Quốc, nhẹ nhàng, sâu sắc, đời thường
Tình trạng: Hoàn.
Nếu là mọt phim Hàn lâu năm thì hẳn chúng ta đều mang máng biết tên một vài biên kịch/đạo diễn nổi tiếng. Đạo diễn Shin Won Ho là một người như vậy, nổi tiếng qua series Reply, Prison Playbook và Hospital Playlist.
Goi Hospital Playlist là một bộ phim chữa lành, có lẽ cũng không quá lời. Diễn viên chính là nhóm F5, vốn học cùng trường Y từ năm 1999, vì một dịp tình cờ mà quen nhau và còn lập nên nhóm nhạc (dù hay bị gọi là nhóm tấu hài). 20 năm sau, khi cả 5 đã trở thành giáo sư tại lĩnh vực từng người theo đuổi, họ dần dần trở về làm chung tại một bệnh viện. Năm người, năm tính cách, làm việc tại năm khoa, có năm hoàn cảnh khác nhau, nhưng họ luôn thân thiết, kề cận nhau bất cứ lúc nào có thể. Không chỉ vậy, với tư cách là giáo sư, họ luôn muốn cứu chữa người bệnh, an ủi người thân của bệnh nhân, đồng thời chỉ bảo, giảng dạy cho những lớp kế cận sau.
Một bộ phim không có đấu đá, không có drama, có chăng thì là những cuộc tranh cãi của F5 xem hôm nay ăn gì, hoặc là có leo núi không. Xuyên suốt mạch phim là tình bạn của họ, không chỉ là người này thân với người kia, mà là cả năm người đều thân thiết, không có tình trạng rã đám hay drama. Đạo diễn không chỉ miêu tả tình bạn của F5, mà còn tô đậm thêm ở tình bạn của mẹ Jeong Won và mẹ Seok Hyung, cùng với chú Jong Su giám đốc bệnh viện và chú viện trưởng, với thông điệp: Khi về già, bạn cũng có thể có một nhóm bạn tri kỉ như thế.
Tình yêu trong phim cũng được đan xen khéo léo. Với đặc thù là bác sĩ, ăn ngủ ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà, thế nên những loveline giữa các bác sĩ cũng được coi là hợp lý (Mình không muốn spoil nên sẽ không nêu tên các loveline nhé). Tình yêu là gì? Là "Nếu anh ấy thích cậu, anh ấy sẽ đến thôi". Là sự thẳng thắn bày tỏ của Gyeo Ul, là sự kiên trì bền bỉ của Min Ha, là sự đấu tranh của Jeong Won hay là ánh mắt của Seok Hyeong? Có lẽ là tất cả.
Nếu nói Hospital Playlist chỉ toàn những sự lãng mạn hường phấn, thì không đúng. Xuyên suốt phim là những thuật ngữ y khoa, là những ca mổ, những buổi khám ngoại khoa cho bệnh nhân. Mình đã không thể ngừng khóc ở những phân cảnh đặc biệt đắt: Ik Jun xin lấy tạng chậm 10 phút của bệnh nhân đã chết não, "Hôm nay là Tết Thiếu nhi mà. Nếu năm nào đến Tết thiếu nhi cũng phải khóc vì là ngày giỗ bố thì buồn lắm. Mười phút nữa là sang ngày mới rồi.", hay là khi Seok Hyeong đưa ra kết luận một thai phụ phải bỏ thai vì em bé đã chết não, cả hành lang chật kín người đang bực bội vì chờ lâu đột nhiên lặng yên, chỉ còn lại tiếng khóc xé ruột xé gan của người mẹ. Hoặc là khi mẹ Eun Ji ngồi khóc ở vườn hoa bệnh viện - Eun Ji vốn nhập viên chờ mổ tim sớm hơn nhưng Min Chan lại là người được nhận tim trước - cả vườn hoa bình thường luôn đông vui tấp nập, nhưng khi mẹ Eun Ji ngồi khóc thì tất cả đều nhường lại không gian cho cô ấy.
Bộ phim còn nhắc chúng ta về tình cảm gia đình. Bố mẹ có thể vẫn còn khỏe đó, nhưng hãy luôn quan tâm và ở bên họ nhiều nhất có thể. Là mẹ Song Hwa khi chẩn đoán ra bị Parkinson, hay mẹ Jeong Won phải phẫu thuật mổ não; hoặc Ik Sun chẩn đoán ra xơ gan ở Anh, hay vợ Jae Hak nhận tin mang thai cùng với tin ung thư vú...
Một bộ phim không có tranh đấu quyền lực hay tài sản, không có tam giác tình yêu tranh giành nữ chính, nhưng vẫn níu chân người xem tới tận giây cuối cùng mỗi tập. Nhân văn - là điều lớn lao nhất mà ekip phim hướng tới, có lẽ đã và đang đi đúng hướng khi lượng học sinh đăng ký thi vào trường Y tại Hàn Quốc đã tăng lên; đồng thời lượng người đăng ký hiến tạng sau khi qua đời cũng tăng lên rất đáng kể.
Và cuối cùng, đó là một bộ phim chữa lành - ấy là mình gọi thế ❤

Advertisement

Bình luận