Bình Định

Chương 22


trước sau

Edit by Mặc Hàm

Lưu ý: Chữ màu xanh là lời tác giả.

Cái nơi quỷ quái ở nước X này thuần túy là một quốc gia du lịch, cả quốc gia cơ bản đều là dân ngoại lai, một số ít thổ dân địa phương y như khỉ tinh, tôi vừa mới đến nơi thiếu chút nữa làm cho người ta kéo đi thăm quan địa điểm du lịch đặc sắc, còn mẹ nó là ép mua ép bán, cuối cùng bất đắc dĩ phải bỏ chút tiền tỏ vẻ tôi có việc gấp, mấy thổ dân địa phương vây quanh sân bay kia mới miễn cưỡng buông tha cho tôi.

Bởi vì nhiệt độ bên này rất tốt, cho nên mùa đông sắp trôi qua mà tôi chẳng cảm nhận được gì. Ở trong nước, vài ngày trước tết nguyên đán,Tống Ích còn gọi điện thoại hỏi tôi chuẩn bị tết nhất đến đâu rồi, lúc ấy tôi còn đang bị vài chuyện vây thân đến cáu gắt, nào có thời gian nghĩ đến chuyện lễ lạc gì.

Khách sạn tôi góp vốn ở đây thảm hại đến mức có lẽ chỉ đủ duy trì cho các hoạt động hàng ngày của khách sạn, vấn đề quản lý vận hành ra sao thì tôi không động đến, dù sao tôi cũng không có tư cách tham gia vào hoạt động này, hàng năm lấy được chút tiền cổ phần đủ hút thuốc là tốt lắm rồi.

Chuyện này làm tôi cuống quýt cả lên, liên quan đến tiền thì đương nhiên sẽ phải sốt ruột mà thôi.

Suýt chút nữa là tôi lại kết hợp với người cũ đi làm trang trí nội thất rồi. Tôi quay như thoi suốt ngày đông, nhưng không hiểu làm sao mình vượt qua những giờ khắc bù đầu đó. Đến đầu xuân, tôi được khai sáng rằng tại sao không hợp tác với những người thổ dân mỗi ngày cắm cọc ở sân bay, mà còn ở đây làm ba cái phục vụ cái gì phục vụ đẳng cấp cho mấy địa danh du lịch đặc sắc làm chi.

Tiền có thể kiếm không nhiều, miễn là vẫn có đồng ra đồng vào.

Trong mấy tháng xuân, hầu như lúc nào tôi cũng dạo khắp các hòn đảo xung quanh chuẩn bị quy hoạch để lên ý tưởng cho địa điểm du lịch mới lạ. Tất bật suốt hai ba tháng, thì con mẹ nó không những bão hòa, mà hai người bản địa tôi kì công xây dựng quan hê, suýt nữa bị mấy con rắn độc ở đấy cắn chết.

Dân ở đây đoàn kết và bài ngoại, nên tôi chẳng chen được chân nào vào trong đấy cả.

Đến tháng bảy tám, rất nhiều người sang dây du lịch, chỉ cần mở cái quầy nhỏ ven đường thì thu nhập một ngày cũng tàm tạm. Ít nhất thì nghề cũ của tôi vẫn là trang trí nội thất cho người ta, mà khách sạn bên này thì không thiếu. Mỗi năm cũng kha khá thứ cần phải tu sửa, tôi không đến nỗi phải chết đói nơi xứ người.

Huống chi, trước khi tôi đi, Tống Ích còn cứng rắn nhét hai triệu vào tay tôi.

Cuối tháng 8, khi tôi đứng hút thuốc trước cửa khách sạn thì gặp người quen, thật ra tôi không nhớ rõ cô ấy là ai, chẳng hiểu sao lại chào hỏi làm tôi cứ tưởng là vợ của người quen mình.

Cô tháo kính râm nhìn tôi trân trân, đột nhiên mỉm cười: “Hi anh Đường! Lâu lắm rồi nhỉ.”

Tôi gật đầu với cô ấy: “Ờ, đã lâu không gặp.”

Cô cười ha ha chỉ chỉ mũi mình: “Em là Tiết Mỹ Kỳ nè, không nhận ra à?”

“…” Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì về Tiết Mỹ Kỳ, chỉ có lệ ừ hai tiếng, À nhỉ, thay đổi nhiều quá nên không nhận ra.”

Tay Tiết Mỹ Kỳ cầm kính chân chống lên cằm mình, nháy mắt với tôi: “Lúc trước em từng liên lạc với anh, nhưng không gọi được.”

Tôi tự xét lại mình vẫn không có chút kí ức gì về người này, cho nên tôi nhìn cô không chớp mắt một thoáng, và mỉm cười: “Đến đây nghỉ dưỡng à? Một mình cô thôi à??”

Tiết Mỹ Kỳ chớp chớp mắt, đột nhiên quàng lấy tay tôi và kéo và khách sạn: “Đúng đó, anh Đường đi cùng em không?”

Nói thật, mặt của Tiết Mỹ Kỳ rất đẹp, dáng người cũng tốt, khí chất ổn, nắm tay tôi đi mà đã thu hút không biết bao nhiêu sự chú ý xung quanh, Mà được ở chung với một mỹ nhân như vậy, thì tôi rất sẵn lòng.

Lúc vừa uống trà, Tiết Mỹ Kỳ kể chuyện về công việc màn ảnh của mình những năm nay, còn nói hiện tại hợp đồng của mình umấy năm nay cô đã trải qua trên màn ảnh, cô nói hợp đồng của cô chưa hết hạn và mâu thuẫn với công ty cũ, hiện giờ tâm tình không tốt nên muốn ra ngoài du lịch giải khuây.

Tôi nghe cô lải nhải lài nhài gần nửa tiếng mới có chút kí ức về người này, nhưng lúc đó cô ấy vẫn là một sinh viên đại học, tuy rằng cử chỉ ăn mặc không giống với độ tuổi lúc đấy, nhưng ít nhất thoạt nhìn vẫn còn ngây ngô, cái phong thái bây giờ hoàn toàn khác xưa rất nhiều.

Mẹ nó mới mấy năm, mà loại người này cũng thay da đổi thịt nhiều thế đấy.

Trải nghiệm của tôi về các mỹ nhân hay thao thao bất tuyệt này không tốt đẹp lắm, tôi trả lời lấy lệ: “Nếu không vui thì đừng làm nữa.”

Thế nên Tiết Mỹ Kỳ mới dừng, cô dựa lưng vào ghế trầm mặc một lát, đột nhiên cười rộ lên: “Không được, em thích làm minh tinh mà, thích được người khác chú ý, cũng hưởng thụ cảm giác được người người hâm mộ, cho nên em sẽ không bỏ đâu.”

Lúc cô ta nói câu này, hệt như một đứa con nít đòi kẹp vậy, làm cho tôi cũng vui lây: “Thế thì cứ tiếp tục đi, làm điều mà mình thấy hạnh phúc thì cứ đeo đuổi.”

Tiết Mỹ Kỳ tay chống cằm nhìn tôi, lát sau lấy điện thoại đặt lên bàn, sau đó nhoài người qua bàn dựa vào tôi, tôi vực tinh thần rồi cùng cô tự sướng bằng điện thoại, vẻ mặt lúc ấy của tôi còn mẹ nó vô cùng ngờ nghệch nữa chứ.

Tôi nhịn sự không hài lòng lại, muốn xem người phụ nữ can đảm này còn muốn ủ mưu gì, chỉ thấy cô rụt tay về, chỉ chỉ điện thoại của mình: “Nếu hình này mà bị mấy phóng viên lá cả chụp được, thì thế nào cũng có chuyện hay ho đấy.

Tôi im lặng, Tiết Mỹ Kỳ ở bên kia vui mừng hớn hở: “Một con đĩ vừa mới nổi tiếng trong giới giải trí tham gia chương trình thực tập sinh cả đêm không về, ngày hôm sau đã bay đến nước X hẹn hò tình tứ với trai lạ.”

Tôi nghe chỉ cười lạt, bây giờ còn muốn truyền thống viết bài tả tơi thế à?

Tiết Mỹ Kỳ nhướng mắt nhìn tôi: “Nếu gửi cho phóng viên thì em lại lên hot search rồi. ” Âm cuối của cô ấy còn hơi quăn lên, nhẹ tâng đến mức không thèm để ý đến nó.

Tôi còn muốn trêu ghẹo cô ấy hai câu, đột nhiên cô trùng xuống, hồi lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn tôi: “Anh Đường, anh đã từng giúp em, em sẽ luôn nhớ kĩ phần ân huệ này của anh.”

“…” Tôi còn chưa kịp nhớ mình đã giúp cô chỗ nào, nhưng không cần thiết phải phủi tay, cho nên không nói gì.

Tiết Mỹ Kỳ nhìn tôi: “Sau này anh dự định ở đây lâu dài à?”

Tôi gật đầu: “Gần như thế.”

Cô nháy mắt: “Vậy em đến đây có thể tìm anh được không?”

Tôi ngẫm nghĩ một lá, sau đó gật đầu và nói với cô ấy, “Được.”

Người như Tiết Mỹ Kỳ lăn lộn trong giới giải trí tôi không tin cô ta không biết xấu hổ, to gan da mặt dày lại không thèm quan tâm xung quanh, mà huống chi còn đang vướng vào kiện tụng với ông chủ sao, tìm tôi nói chuyện chơi thì được, tôi còn đang lo phải sử dụng hai triệu kia sao cho hợp lý đây.

————

Khà khà, chúc mừng năm mới

————

Cô minh tinh Tiết Mỹ Kỳ này làm chẳng hiểu uống phải thuốc kích thích gì, cứ cách một tháng thì cắm cọc ở đây vài ngày, hơn nữa mỗi lần tới đều đạp cửa phòng tôi. Chưa hết, cô ta còn tự nhiên như ở nhà mặc kệ tôi có đang bận hay không, nhất định phải kéo tôi đi cùng. Mỗi khi tôi từ chỗi thì nhất định phải dùng dẳng xung quanh tôi, đồng thời tản ra cái khí “em rất đáng thương”

Tôi đối với phụ nữ—— không đúng, tôi dám thề rằng mình là người cực kì chăm sóc dịu dàng, ngoại trừ đối với ai kia. Thường thường tôi sẽ dỗ Tiết Mỹ Kỳ đôi câu, chẳng liên quan gì đến tình cảm ở đây cũng theo quán tính nói mấy lời ngọt ngào.

Nhiều năm trước, cụ thể là năm nào thì tôi không nhớ, tôi và mỗi người tình của mình đã từng có khoảng thời gian đẹp đẽ.

Đến mùa đông năm nay, tôi đã thuê một tầng khách sạn mà mình đầu tư để làm phòng làm việc và nơi nghỉ ngơi, dù sao khách sạn rẻ rách này cũng để trống khá lâu rồi, thế thà để cho tôi thuê với giá rẻ thì hay hơn.

Tôi đã trang trí lại rồi tuyển dụng một số người không phải là người địa phương để làm việc cho tôi, đợi đến gần cuối năm nay mới miễn cưỡng sung túc hơn một tẹo.

Mùa đông Tiết Mỹ Kỳ trực tiếp xách valy vào nhà tôi, cô nói mình thua kiện với ông chủ mình nên cần phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng lớn, còn rên rỉ tố cáo lão già bôi đen cô khắp nơi khiến cô không còn lối thoát. Hại cô không được nhận một chương trình nào cả, chỉ có thể đến chỗ tôi lánh nạn.

Lúc cô ấy nói mấy lời này với tôi, thì ở khách sạn đang háo hức đón Giáng sinh, đủ loại ánh đèn rực rỡ được giăng khắp nơi, Tiết Mỹ Kỳ tố cáo xong thì bắt đầu ngân nga bài hát mừng Giáng sinh, thanh âm lơ lửng trong phòng tôi, cực kì có không khí lễ hội.

Cái cảnh tượng này làm tôi mường tượng ra mình suýt nữa thổ lộ tình cảm sau đó hôn môi, lăn giường, nói chuyện yêu đương rồi sau đó tính đến việc kết hôn.

Đương nhiên chỉ là do tôi vẽ lên thôi, chứ không có ý làm thật. Mấy năm trước khi Tiết Mỹ Kỳ vừa mới gặp tôi, thì tôi biết rõ cô ta không phải tuýp người mình thích, xem như là tôi có thích thì cũng không lâu dài. Cuộc sống của tôi, cũng không muốn tồn tại loại quan hệ cố định mà dài lâu này, cho nên trong thời điểm lung linh thế này nói với cô ta biết, muốn trốn ở nhà tôi thì cũng được, chỉ cần trả tiền thuê đầy đủ.

Ý định ban đầu của tôi cũng không phải thật sự muốn lấy tiền thuê nhà của cô ấy, tôi hy vọng tốt nhất cô ta nên làm rõ vấn đề, trăm ngàn lần đừng vì có thể nương lại chỗ tôi mà sản sinh mấy ý nghĩ không nên có với tôi, sau đó mập mờ và điểu hướng cuốc sống của tôi.

Sau khi nghe tôi nói xong, Tiết Mỹ Kỳ dựa vào tường cười phá lên, cô vừa chống tay lên cần kéo vali của mình, một tay chống vách tường phía sau, nói với tôi: “Tất nhiên.”

Tôi lấy một điếu thuốc ở trên bàn châm cho mình, Tiết Mỹ Kỳ đã bỏ cái vali của mình sang một góc rồi tới chỗ tôi, cô ta dựa vào bàn nhìn tôi, lớp trang điểm vẫn khéo léo như cũ, cho dù lúc cô ấy vừa mới vào cửa nói với tôi rằng mình là một minh tính quá khích đã phá sản.

Tiết Mỹ Kỳ đưa tay cầm lấy điếu thuốc tôi kẹp trong tay, sau đó đứng thẳng người rít một hơi, cô thở dài mang theo chút âm điệu đáng thương nói một tiếng: “Anh Đường không thích em.”

“……” Tôi thấy cô ta không hề muốn trả lại thuốc lá cho mingh, “Ừm…” Tôi muốn nói tôi thích kiểu người ngoan ngoãn chút, còn chưa kịp nói thì Tiết Mỹ Kỳ dúi điếu thuốc vào gạt tàn của tôi, cô cười tủm tỉm nhìn tôi nói: “Vậy thì tốt.”

“…” Tôi tiếp tục lấy một điếu từ hộp thuốc lá.

Tiết Mỹ Kỳ nói: “Em cũng không thích anh Đường như vậy.”Cô ấy nói, “Em thích người biết điều một chút, biết nghe lời, dùng tiền là mua được mấy cậu trai học sinh rồi..”

“…” Tiết Mỹ Kỳ thật sự làm cho tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Cô nói xong lời này vui vẻ xoay người xách vali của mình tìm một căn phòng, đập mạnh đến mức sàn rung bần bật.

Đại khái Tiết Mỹ Kỳ thật sự là minh tinh quá khích, cô ta ngây người cả tháng trời nhưng vẫn không ai tìm mình, cuối năm tôi lại vùi đầu trong mớ công việc ở thư phòng, nên người này ngoài người trên bàn mình, làm đống bản thảo của tôi lộn xôn cả lên. Cô ấy nằm sấp trên bàn một bộ dáng như đang chết trôi, tôi cảm thấy buồn cười: “Không phải cô là minh tinh sao, minh tinh gì mà ngay cả bạn bè cũng không có luôn sao? ”

Tiết Mỹ Kỳ ở trên bàn: “Em đang lên kịch bản. ”

“Cái gì?” Tôi thấy khó hiểu

Tiết Mỹ Kỳ nói: “Em không thể biến mất như vậy được, em muốn trở lại màn ảnh lớn.”

“À.” Tôi thực sự không hứng thú với chuyện này.

Tiết Mỹ Kỳ bất ngờ nghiêng đầu nhìn tôi: “Em bị ông chủ cũ tung tin đồn mình có quan hệ không đứng đắn với nhiều người đàn ông.”

“…” Tôi cũng chẳng bận tâm cái này, tôi ơ thờ hai tiếng, tìm tư liệu mình muốn lấy trên giá sách, Tiết Mỹ Kỳ bật dậy: ” Còn nói thời đại học em được bao dưỡng, làm được làm minh tinh là bởi vì sau lưng có kim chủ.”

Tôi tìm kiếm tài liệu thuận miệng hỏi: “Vậy em có không?”

Tiết Mỹ Kỳ trả lời tôi một cách đương nhiên: “Có chứ.”

Tôi quay đầu lại nhìn cô, mừng vui: “Vậy trở về tìm kim chủ của em giúp đi.”

Tiết Mỹ Kỳ ngồi trở lại ghế bắt đầu lật bản thảo của mình: “Em viết mình là một cô gái nhỏ sống tại nông thôn, sau khi tốt nghiệp tiểu học thì bị người nhà buộc nghỉ, bởi vfi dù sao con gái sau này cũng phải ở nhà khác.”

Tôi ồ lên, dựa vào giá sách nhìn cô: “Nhưng em là sinh viên.”

Tiết Mỹ Kỳ nói: “Cô gái này dựa vào năng lực của mình cố gắng trở thành một sinh viên đại học, cô ấy thông minh và ý chí kiên định thoát khỏi cái mớ hổ lốn này, mỗi bước cô ấy nhấc chân đều cực kì quyết đoán.”

Tôi ồ một tiếng.

Tiết Mỹ Kỳ nằm sấp trên bàn suy nghĩ một lát: “Còn phải đáng thương đến mức nào thì mới tẩy trắng em đây?”

Tôi không nói gì hết.

Tiết Mỹ Kỳ nói: “Em bỏ tiền ra để đạo diễn làm bộ phim về mình, hơn nữa lúc tuyên truyền nhất định phải viết là kinh nghiệm từng trải của em.”

Tôi nói, “Còn muốn thảm hại hơn nữa sao.” Nói đến đây liền nhớ tới chuyện người này còn nói mình thiếu ông chủ cũ một khoản nữa mà “Em có tiền sao?”

Tiết Mỹ Kỳ nhìn tôi: “Ví dụ nào làm em thêm phần đáng thương đây?”

“Ví dụ như ba nghiện rượu mẹ nhu nhược, từ nhỏ đã bị đánh.” Tôi nói.

Tiết Mỹ Kỳ nói: “Cái này đúng là quá tủi nhục rồi, cái nào bình thường hơn ý.”

Cô ta yêu cầu rất nhiều, tôi lấy tài liệu và ngồi trên bàn ngó xuống cô “Sau đó, tỷ như em có một đứa me trai.”

Tiết Mỹ Kỳ “Ừm” gật đầu.

Tôi nói, “Người cha nghiện rượu của em trong một lần say túy lúy đã rơi xuống ao và chết đuối, mẹ của mang theo em trai mình đi tái hôn.”

Tiết Mỹ Kỳ gật đầu.

Tôi nói, “Khi cha em còn sống thì người mẹ bất tài ấy không thể bảo vệ em và em trai, đến khi tái hôn thì càng không, người đánh đập các người biến từ cha ruột thành cha dượng.”

Tiết Mỹ Kỳ gật đầu một cái: “Sau đó thì sao, sẽ càng thảm hơn sao?”

Tôi nhìn cô ấy và nói, “Ừm, sau đó mẹ của em bị bệnh và chết. Em cùng với em trai cố gắng cầu sinh dưới mái hiên của cha dượng.”

Tiết Mỹ Kỳ “Ừ” một tiếng.

Tôi nói, “Vào một ngày nào đó, cha dượng nghiện ma túy đã dùng rìu chém chết em trai em, còn em thì tham sống sợ chết.”

Tiết Mỹ Kỳ “Ừ” ra một tiếng thật dài, sau đó nói: “Sau đó em chạy trốn, em muốn rời khỏi vũng lầy này, rời khỏi đám người hạ lưu rời khỏi cái chốn địa ngục kia, em muốn đứng ở trước màn ảnh lớn, muốn người ta yêu thích em, muốn người ta nhìn thấy mình, để cho nhiều người hâm mộ mình.”

Tôi cúi đầu nhìn Tiết Mỹ Kỳ, Tiết Mỹ Kỳ rủ mắt nhìn bản thảo bay phất phơ trước mặt cô

Tôi hỏi cô: “Tiết Mỹ Kỳ, ai bảo cô đến tìm tôi?”

Tiết Mỹ Kỳ ngẩng đầu, cô đưa tay lau nước giọt lệ lăn từ khóe mắt: “Anh Đường, em thật sự muốn rất nhiều rất người vừa thấy đã thích em.”

Truyện convert hay : Thú Hắc Cuồng Phi: Hoàng Thúc Nghịch Thiên Sủng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện