Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Hắn Là Nguyên Soái


trước sau

Lý Diệu tới rất vội vàng, áo khoác âu phục chỉ qua loa mà mặc vào, cũng không thèm cài cúc áo, ôm chặt thiếu niên vào trong lòng, hai má Lâm Hân dán vào lồng ngực anh, nước mắt làm ước đẫm áo sơ mi .

Anh cau mày, ôm chặt lấy thiếu niên, chỉ hận không thể cho gã thô lỗ này thêm mấy đá nữa.

Huấn luyện viên Phùng đến thăm biệt thự, cả hai nói về cuộc gặp gỡ cũ và đề cập đến lý do tại sao anh quay trở lại trường đại học, lão huấn luyện viên đối với bạn đời của anh phi thường hiếu kỳ, liền mở ra video ở sân huấn luyện, quan sát khóa vật lộn của năm nhất.

Vừa nhìn vào liền thấy được trận chiến giữa Lăng Bình và Lâm Hân.

Lý Diệu tâm tức khắc nâng lên, nhìn thấy Lăng Bình ra tay tàn nhẫn, anh không thể ngồi yên nữa mà dùng tốc độ nhanh nhất để lao đến sân huấn luyện .

Anh rõ ràng biết giáo viên của học viện quân sự luôn là người cấp tiến, chỉ cần tìm được cây giống tốt sẽ cố gắng huấn luyện, khi anh được nhận vào học viện Vấn Thiên năm mười sáu tuổi, không ít lần bị giáo viên dằn vặt.

Lăng Bình là người điên nhất trong số những huấn luyện viên trong trường. Vì dạy dỗ chiến sĩ cơ giáp trở nên ưu tú , hắn liền đến mạng cũng không còn.

Không thể phủ nhận rằng tất cả học sinh mà anh ta dạy đều đã trở thành chủ lực của đế quốc , tỷ lệ tử vong thấp nhất , sáng lập vô số thành tích.

Anh có thể trở thành nguyên soái, Lăng Bình không thể không kể công.

Thế nhưng Lâm Hân là Omega, việc dùng thủ đoạn huấn luyện Alpha huấn luyện cậu là quá mức thô bạo .

Nhưng mà ,sau khi đến hiện trường, anh đã không lên sàn đấu để ngăn cản.

Lăng Bình đã đẩy Lâm Hân đến giới hạn, nếu anh mạo muội ra tay, nó có thể phản tác dụng.

Bất quá dù biết Lăng Bình có ý tốt nhưng điều đó không ngăn cản được việc anh muốn đánh anh ta .

Đứa trẻ mình cẩn thận chăm sóc, ngày thứ nhất đi học bị làm cho khóc, khóc đến tim anh đau đớn.

Lòng bàn tay dày rộng không ngừng vuốt ve lưng thiếu niên, động viên an ủi mà hôn lên những giọt nước mắt của cậu .

"Anh biết,em không phải cố ý."

"Ô ô ..." Lâm Hân cao giọng khóc lớn , tất cả những ngột ngạt oan ức cùng hồi hộp vừa bị kìm nén toàn bộ đều vỡ ra.

Lý Diệu ôm chặt thiếu niên, để cậu tùy ý khóc trong lồng ngực của mình.

Khóc được mới tốt.

Phương pháp cực đoan của Lăng Bình rất nguy hiểm, một khi không kiểm soát được có thể khiến học sinh bị chấn thương tâm lý vĩnh viễn.

Nếu Tiểu Hân hiện tại một mặt bình tĩnh, im hơi lặng tiếng, anh trái lại sẽ lo lắng.

Khóc là cách tốt nhất để phát tiết tâm tình, chờ khi cậu bình tĩnh lại, tự nhiên sẽ khôi phục bình thường.

Từng trải một lần rửa tội tàn nhẫn, thực lực của cậu sẽ nâng lên một bước.

Lâm Hân rúc sâu vào trong lồng ngực của người đàn ông, theo phần lưng được xoa, tâm tình từ từ ổn định, khóc lớn biến thành nức nở, nước mắt đều làm ướt lồng ngực của đối phương.

Lý Diệu áp vào bên tai thiếu niên, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu.

Hai người tại trên đài đánh lộn ôn nhu mà hỗ động , dưới khán đài đông đảo học sinh đã sớm chết lặng từ lâu.

Bọn họ chỉ là bình thường giống nhau, học một tiết vật lộn, kết quả biến đổi bất ngờ, quá trình kinh tâm động phách, người xem nơm nớp lo sợ.

Sau đó, hiện tại, bây giờ là tình trạng gì?

Omega dũng mãnh lợi hại như vậy , dĩ nhiên nằm nhoài trong lồng của Alpha tóc bạc khóc nức nở , tan mất hết thảy kiên cường, nhuyễn manh đáng yêu vừa đáng thương.

Người đàn ông tóc bạc ôm chặt lấy thiếu niên, tràn đầy dục vọng chiếm hữu, gương mặt tuấn mỹ đầy ôn nhu dịu dàng nhìn thiếu niên .

"À... à... đó... là Alpha của Lâm Hân phải không?"

Cô gái Alpha buộc tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh Đàm Lễ thì thầm, trong đôi mắt lập lòe ánh sao, hai tay ôm ngực nhìn say sưa .

Cô ấy không thể nhìn lầm!

Alpha tóc bạc này chính là người trong buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua!

Chất pheromone do Lâm Hân phát ra vào buổi sáng còn kèm theo mùi của cây linh sam, giống hệt như mùi pheromone của người đàn ông tóc bạc lúc tranh đấu với huấn luyện viên Lăng tỏa ra đều giống nhau như đúc.

Thật mạnh!

Quả nhiên chỉ có cường A mới xứng đáng với phá quân!

Nữ A càng nghĩ càng thêm kích động , trên mặt lộ ra nụ cười mẹ hiền.

"Đường Tuyết Phi, cậu đang suy nghĩ gì vậy? Biểu tình sao lại bỉ ổi như thế ?" Lý Vũ lấy lại tinh thần, quay đầu muốn nói chuyện cùng Đàm Lễ , kết quả nhìn thấy một khuôn mặt nở nụ cười quái dị.

Đường Tuyết Phi trừng mắt nhìn hắn. "Bỉ ổi cái gì? Tôi rõ ràng là đang cười rất bình thường mà!"

Lý Vũ cau mày: "Ngụy biện , cậu vừa mới nhìn trên đài, cười đến nước miếng đều sắp chảy ra !"

Đường Tuyết Phi nghe vậy, theo bản năng mà lau miệng, không có nước miếng, cô tức giận : "Cười một chút thì làm sao vậy? Mọi người đều xem , tôi bất quá chỉ là có biểu tình phong phú hơn thôi. Ngược lại là cậu... "

Cô chỉ chỉ mặt Lý Vũ , hừ nhẹ : "Tôi chính là nghe thấy cậu gọi 'Anh họ' rồi!"

Lý Vũ cả kinh. Anh họ đột nhiên xuất hiện, hắn quá khiếp sợ , theo bản năng mà hô lên tiếng, không nghĩ tới bị Đường Tuyết Phi nghe được.

Nhìn thấy hắn chột dạ, Đường Tuyết Phi cúi người lại gần, cười hỏi: "Nhìn đôi mắt hoảng hốt của cậu này, không dám nhìn tôi sao? Thẳng thắn sẽ được khoan dung, chống cự xử nhẹ. Nói! Cậu gọi ai là 'Anh họ' ?""

Lý Vũ đẩy cô ra, hắng giọng một cái, đàng hoàng trịnh trọng nói. " Cậu nghe lầm rồi, tôi không có la hét gì cả. Cũng giống như mọi người , thiếu chút nữa bị huấn luyện viên Lăng dọa chết."

Đường Tuyết Phi cười lạnh, "Giải thích chính là che giấu ."

Đàm Lễ nghe thấy hai người họ cãi nhau, đau đầu nói: "Hai người gần như có chút giống nhau."

Đường Tuyết Phi phủi khóe miệng, đảo mắt, dùng cùi chỏ chọc vào eo của Đàm Lễ. "Này, lớp trưởng, cậu không phải tò mò nam nhân kia là ai sao? Tôi nhìn hắn có chút quen mắt? Nhất là mái tóc dài màu bạc kia, luôn cảm thấy tôi đã từng gặp ở đâu rồi a?"

"A, quả nhiên rất quen mắt." Đàm Lễ nhíu mày, nhìn chăm chú vào hai người trên sàn đấu.

Mà này ... bọn họ muốn ôm bao lâu nữa a?

Lâm đồng học tựa hồ tĩnh táo lại, cũng không còn nức nở .

Lớp học vật lộn vẫn tiếp tục chứ?

Những bạn học khác xì xào bàn tán, giọng nói càng lúc càng lớn, Lý Vũ trán đổ mồ hôi lạnh, hai tay lo lắng đút vào túi quần.

Hàn Tung vẫn luôn đứng ở phía trước bọn họ đột nhiên quay đầu lại, cười híp mắt hướng bọn hắn nói: "Không mang mặt nạ cũng không nhận ra được sao?"

"A? Cái gì?"

Hàn Tung nháy mắt mấy cái, nhìn Lý Vũ muốn nói lại thôi, không huyền niệm chút nào nói ra đáp án: "Hắn là nguyên soái đế quốc nha!"

"Ha? ? ?"

"A a a!"

"Thật... Thực sự là nguyên soái?"

"Tôi còn tưởng rằng chính mình đã đoán sai, không nghĩ tới thật sự là..."

"Nguyên soái là Alpha của Phá Quân?"

"Oa nha ! Tôi hoàn toàn không có cơ hội!"

"Tôi phi, cậu còn dám mơ tưởng Phá Quân?"

"Ây... Ngẫm lại mà thôi nha!"

"Đừng có mơ -- cậu không phải là đối thủ của nguyên soái !"

Các học sinh xung quanh sau khi nghe huấn luyện viên Hàn nói đều kinh ngạc đến tột đỉnh .

Nguyên soái đế quốc luôn ẩn thân không mấy khi xuất hiện trên tin tức, ngay cả khi xuất hiện cũng đeo mặt nạ, mọi người tò mò về diện mạo của hắn nhưng không có cơ hội gặp hắn.

Hôm nay, vị đại nhân trong truyền thuyết này không ngờ lại tới đại học Vấn Thiên của bọn họ ?

"A, tôi nhớ rồi! Vào ngày quân viễn chinh trở về, trong video trực tiếp có một cảnh quay! Lúc đó nguyên soái dắt tay một người cùng xuống chiến hạm - không phải là bạn học Lâm sao?" "

"Nhìn hình thể của hai người họ, không thể sai được!"

Nhìn thấy thần tượng đế quốc, tất cả học sinh đều hưng phấn, chỉ có Lý Vũ đỡ trán, oán trách trừng Hàn Tung.

"Huấn luyện viên tại sao muốn nói ra a ?"

Anh ta không sợ sẽ gây ra phiền phức không cần thiết cho anh họ của hắn sao?

Hàn Tung như nhìn thấu tâm tư của hắn, khoanh tay nhướng mày: "Hắn là học trưởng của các cậu, thỉnh thoảng trở về trường diễn thuyết ,cho dù hiện tại không nói, sau đó cũng sẽ biết đến a! Vả lại, tương lai các cậu tốt nghiệp, đều là lính của hắn, hiện tại nhận thức sớm một chút, không phải chuyện đương nhiên sao ?"

Lý Vũ sững sờ.

Hàn huấn luyện viên nói quá có đạo lý .

Trên sàn đấu, Lâm Hân đã ngừng khóc, khôi phục bình tĩnh , lý trí cuối cùng cũng trở về, có một thính giác nhạy bén, nghe thấy tiếng bàn luận "Ong ong ong ", cậu lập tức thanh tĩnh.

Hiện tại đang trong tiết của khóa vật lộn, mà cậu đang làm gì?

Rúc vào trong lồng ngực của anh trai và làm nũng?

Giống như một ngọn núi lửa phun trào, toàn thân Lâm Hân sôi lên, hai má đỏ bừng, hốt hoảng vùng vẫy thoát khỏi ôm ấp của người đàn ông, đánh bạo liếc nhìn xuống dưới bục chiến đấu.

Ha ---

Cơ thể Lâm Hân cứng đờ lại ngay lập tức khi cậu bị hơn hai trăm cặp mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cùng một lúc.

Cậu xấu hổ đứng tại chỗ, có chút không biết phải làm sao , mà không biết dáng vẻ ấy của cậu rơi vào trong mắt rất nhiều Alpha trở thành đáng yêu cùng nhuyễn manh.

Bất quá, khốn quẫn không bao lâu, Lý Diệu thân thể khôi ngô chặn ở trước mặt cậu, phóng thích tin tức tố Alpha cấp SSS , trong nháy mắt rất nhiều học sinh sởn cả tóc gáy, dồn dập hạ thấp đầu.

Lý Diệu nhàn nhạt liếc mắt học sinh dưới khán đài, hỏi Hàn Tung

, "Huấn luyện viên Hàn, bao lâu nữa lớp học mới kết thúc?"

Hàn Tung nói, "Nữa tiếng."

Lớp học vật lộn sẽ kéo dài một buổi trưa, tổng cộng ba giờ.

Lý Diệu hiểu rõ gật đầu : "Vì huấn luyện viên Lăng bị thương nên tôi sẽ thay mặt anh ta dạy cho hoàn thành nửa buổi học này."

Lâm Hân kinh ngạc .

Nhiều học sinh kinh ngạc.

Nguyên soái đế quốc ... Đích thân dạy họ?

Đây là phấn chấn lòng người thế nào a? Nói ra chỉ sợ sẽ không ai tin tưởng điều đó đi?

Hahaha!

Họ thật may mắn, thật vinh dự!

Hàn Tung vui vẻ, hai tay tán thành. "Vậy thì làm phiền Nguyên soái."

Lý Diệu lộ ra một nụ cười thân thiện. "Dễ như ăn cháo ."

Mắt vàng quét qua một đám tiểu A trong mắt đầy mong đợi dưới sàn đấu kia , anh ung dung thong thả cởi áo khoác âu phục ra, quay người đưa cho Lâm Hân .

"Tiểu Hân, giúp anh cầm nó một chút."

"Ồ..." Lâm Hân ngơ ngác mà đến gần áo khoác âu phục, ôm vào trong ngực.

"Em ra khu nghỉ ngơi chờ anh, xong việc thì cùng nhau về nhà." Lý Diệu cưng chiều mà xoa xoa đầu thiếu niên.

Bị xoa đầu, thiếu niên liền đỏ mặt, ngoan ngoãn nghe lời nhảy khỏi bục sàn đấu đi đến khu vực nghỉ ngơi, tìm một chiếc ghế có tầm nhìn ra bục sàn đấu, ngồi xuống, ôm thật chặc âu phục của người đàn ông.

Ngoan quá ~~~~~~~~~

Nhiều học sinh Alpha bị manh đến tâm đều mềm.

Lý Diệu vén tay áo lên, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho nhóm Alpha : "Năm đứa một nhóm cùng lên."

Có học sinh lo âu hỏi: "Có phải... nhiều quá không?"

Đôi mắt vàng của Lý Diệu chợt lóe lên một tia lãnh khốc ,môi mỏng hé mở : "Không nhiều."

"Vậy thì... chúng ta bắt đầu thôi !"

Một số học sinh không thể chờ đợi được nữa.

Tất cả đều là học sinh của lớp A01, họ đã chiến thắng trong cuộc tỷ thí trước đó.Có lớp trưởng Đàm Lễ đi đầu, cũng đồng thời nhảy lên đài đánh lộn, đứng thành một vòng, vây nhốt t nam nhân tóc bạc.

Dưới khán đài, Lý Vũ co rút khóe miệng. Đám người này điếc không sợ súng , một hồi chờ khóc đi! Hắn đã bị dằn vặt bởi người anh họ của mình từ khi còn nhỏ , hắn cũng biết rõ anh họ đáng sợ thế nào .

Lâm Hân ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn vào đài đánh lộn .

"Đương -- "

Chiến đấu bắt đầu.

"Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm!"

Năm giây, trên đài đánh lộn nằm năm "Thi thể" .

Dưới đài học sinh: o((⊙﹏⊙))o

Lâm Hân: ⊙▽⊙

Hàn Tung: ( ╯▽╰)

Lý Diệu khẽ cử động cổ tay, phớt lờ xác chết trên sàn đấu, nói với học sinh trong đài đánh lộn : "Nhóm tiếp theo."

Một giờ sau, sân huấn luyện nằm đầy "thi thể", từng "thi thể" đều đang đau đớn rên rỉ ,bọn họ mắt mũi sưng bầm, hoặc là mỏi eo đau lưng, hoặc là thở ra thì nhiều hít vào thì ít.

Đây có phải là thực lực của Alpha SSS?

Thậm chí còn biến thái hơn cả huấn luyện viên Lăng!

Hai trăm bảy mươi người thử thách hết lần này đến lần khác, lần nào cũng không có ngoại lệ, đều bị giết chết, cuối cùng không ai có thể gượng dậy tiếp tục chiến đấu.

Vì vậy - trong video trực tiếp ngày hôm qua, làm thế nào mà Phá Quân lại có thể chiến đấu với người đàn ông này lâu đến vậy?

Lý Diệu bỏ tay áo xuống, vuốt thẳng áo sơ mi hơi xộc xệch của mình, thoải mái đi xuống sàn đấu, nói với Hàn Tung: "Huấn luyện Hàn, ngượng ngùng, tôi hơi nặng tay."

Hàn Tung nói. "Không sao, Alpha đều da dày thịt cứng cả."

Lý Diệu nói, "Nếu bọn họ không có cách nào tái chiến được nữa, vậy có thể tan học sớm một chút được không ?"

Hàn Tung nhìn nhóm học sinh ngã trái té phải trên mặt đất, hiếm có nhân từ nói : "Có thể ."

Sau đó, hắn giơ cổ tay lên, gọi bác sĩ : "Này, bác sĩ Lưu, mời đến sân huấn luyện một chuyến. Có rất nhiều bệnh nhân bị thương cần được chữa trị."

Không cần phải nói, bác sĩ đã đưa Lăng Bình đi cũng là anh ta gọi đến.

Hàn Tung sau khi kết thúc cuộc gọi liền chắp hai tay ở sau lưng , vô cùng che giấu công lao và tên của mình.

Lý Diệu tránh "xác chết" trên mặt đất và đi bộ đến khu vực nghỉ ngơi.

Lâm Hân cầm áo khoác và đứng dậy. "Anh ơi."

Lý Diệu cầm lấy áo khoác, thuận tay mặc vào, cúi đầu hôn lên trán cậu . "Về nhà thôi."

"Vâng ." Lâm Hân nắm chặt tay anh.

Khi hai người đi ngang qua Hàn Tung, Lâm Hân liền chào quân lễ với hắn : "Cảm ơn huấn luyện viên đã hướng dẫn."

Hàn Tung nói, "Cậu nên cảm ơn huấn luyện viên Lăng."

Lâm Hân run lên, nói: "Là...Huấn luyện viên Lăng, thầy ấy. ... "

Huấn luyện viên Lăng bị cậu đâm một phát, máu chảy đầy đất, lại bị anh trai đá thêm một cước khiến thương tích càng thêm trầm trọng, không biết bây giờ tình hình thế nào?

Nhìn thấy sự lo lắng của thiếu niên, Hàn Tung nói: "Huấn luyện viên Lăng không sao, trải qua trị liệu, ngày mai lại có thể nhảy nhót tưng bừng ."

Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại y học tiên tiến, 90% vết thương có thể được chữa lành khi nằm trong cabin sửa chữa.

"Đi thôi." Lý Diệu nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của cậu, gật đầu với Hàn Tung, cùng nhau rời sân huấn luyện.

Lý Vũ nằm trên mặt đất khó khăn ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ chỉ có thể mở ra một chút, mờ mịt nhìn bóng lưng xa xăm, phát ra tiếng rên rỉ.

Anh họ của hắn chắc chắn là cố ý!

Tuyệt đối!

Lý Diệu cùng Lâm Hân trực tiếp ngồi trên xe huyền phù rời khỏi học viện Vấn Thiên.

Huấn luyện viên Phùng ,người bị bỏ quên trong biệt thự: ( _ _) ノ

Bên trong xe huyền phù, Lâm Hân cởi giày, co chân lại, ngồi trên ghế sô pha mềm mại, đôi mắt đỏ hoe, tay bị Lý Diệu nắm , lau vết máu giữa các ngón tay.

Lý Diệu cẩn thận lau sạch vết máu trên tay thiếu niên, ném khăn ướt ô uế vào thùng rác.

"Em vẫn còn buồn à?" Anh đến gần thiếu niên, cánh tay dài đứa tới, dễ dàng đem người bế lên,đặt trên đùi mình.

Lâm Hân có thói quen ngồi khóa, thân mật ôm cổ anh , tín nhiệm mà kề sát ở trong ngực của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ cọ bờ vai anh .

"...Một khắc kia , em thực sự nghĩ rằng mình sẽ bị giết."

Cậu nhắm mắt lại, hồi tưởng lại trận đối đầu giữa cậu với huấn luyện viên Lăng trên sàn đấu, lòng vẫn còn sợ hãi run rẩy.

Lý Diệu vỗ vỗ lưng cậu." Huấn luyện viên Lăng có chừng mực."

"Ừ." Lâm Hân trả lời. Huấn luyện viên Lăng chẳng những đúng mực, còn phóng nước .

Sau đó, cậu bị kích thích đến giới hạn và đánh trả, huấn luyện viên Lăng có cơ hội tránh né, nhưng lại chịu một kiếm.

"Sát tâm dễ dàng lên, ma tâm khó trừ." Lý Diệu cũng nói như Lăng Bình, anh đẩy thiếu niên ra một chút, để cả hai đối mặt với nhau, nghiêm túc nói, "Chiến sĩ cơ giáp vừa muốn giết tâm, càng phải dừng giết chết tâm. Em phải vững tin rằng chúng ta đang đấu tranh cho công lý và bảo vệ nhân loại. Nếu em mất lý trí và giết người vì mục đích giết người, đó không phải là một người chiến sĩ thực sự, mà là một cỗ máy giết người tàn nhẫn .

Truyện convert hay : Võ Nghịch

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện