Bích Hải Quang

Chương 6


trước sau

Advertisement
Ánh trăng đêm nay có chút mê say, nơi cô quạnh ngoại thành Lôi Châu nhẹ nhàng vang lên tiếng đàn.

"Vụt - "

Một bóng đen bay xuống từ trên mái hiên vững vàng đáp ngay bên cạnh vị nữ tử Nhược Yên đang khảy đàn, bàn tay phải cầm thật chặt tiên quang, hơn nữa một bàn tay khác đang vội vàng tháo xuống khăn đen trên mặt, "Tam tỷ!" Vết sẹo ngay đầu chân mày hiện lên vô cùng rõ ràng dưới ánh trăng, Hợp Hoan cười khúc khích nhìn Nhược Yên: "Tiểu Phách Tử cùng tên tân tri phủ kia quá ngốc, không ngờ lấy được tiên quang dễ như vậy."

Nhược Yên nhẹ nhàng nhấn lên dây đàn, tiếng đàn lập tức ngưng lại. Khẽ ngẩng lên gương mặt tái nhợt, Nhược Yên mở miệng nói: "Vẽ lại hoa văn trên tiên quang đi, sau đó trả lại là được rồi, dù sao thì thứ bà bà muốn cũng chỉ là hoa văn phía trên."

"Vì sao?" Hợp Hoan kinh ngạc nhìn Nhược Yên: "Nếu như triều đình vì vụ việc mất tiên quang này hạ lệnh trách tội vị tri phủ mới nhận chức, cũng có lợi đối với chúng ta mà." Hợp Hoan mới vừa dứt lời, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy trên dây đàn: "Không phải bà bà đã nói, tên tri phủ mới nhận chức này không phải là người lương thiện gì, hơn nữa còn căn dặn tam tỷ cố ý tiếp cận với hắn, tùy thời đều có thể ra tay trừ khử mà?" Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Hợp Hoan khó hiểu nhìn Nhược Yên: "Đúng rồi, hôm nay không phải ta đã đặc biệt gọi người đóng giả Vương viên ngoại rước dâu rồi sao, rõ ràng tỷ đã xâm nhập vào trong phủ nha, làm sao lại một mình trở về thế?"

Không đáp lại lời nàng, chẳng qua Nhược Yên chỉ là khe khẽ thở dài, lẩm bẩm đọc lên tám chữ kia: "Dụng tâm mà sống, chỉ cầu không tiếc."

"Tam tỷ?" Hợp Hoan không hiểu ý trong lời nói của Nhược Yên.

Trên gương mặt tái nhợt của Nhược Yên bỗng nhiên có chút ý cười: "Hắn sẽ là một vị quan tốt, so với việc giết hắn thì giữ lại hắn, đối với dân chúng Lôi Châu mà nói, thật sự tốt hơn nhiều."

"Được không vậy, còn về phía bà bà thì..." Bỗng nhiên Hợp Hoan lo lắng nhìn Nhược Yên: "Sát lệnh ở đảo Thiên Khu đã hạ xuống, không ai có thể thoát được, tam tỷ, tỷ không được biến thành nhị tỷ thứ hai."

"Thời gian của ta không còn nhiều nữa." Nhẹ nhàng lên tiếng, trên mặt Nhược Yên mang chút thản nhiên chưa bao giờ có: "Lần này, ta muốn dụng tâm mà sống qua đoạn thời gian này, chân chính vì bản thân mà làm chút gì."

"Tam tỷ, tỷ sẽ không sao mà!" Hợp Hoan để xuống tiên quang trong tay, cầm lấy tay Nhược Yên thật chặt: "Bà bà đã từng nói, chỉ cần chúng ta tìm về được chín tiên quang này, bà bà sẽ ra tay cứu tỷ."

"Người có thể cứu ta trên cõi đời này chỉ có thần tiên." Nhược Yên vỗ nhè nhẹ tay nàng, giơ tay xoa vết thương trên chân mày nàng: "Uống thuốc độc nhiều năm, ta tự biết thân thể mình, trung thu năm nay, ta sợ là không thể cùng các vị tỷ muội gặp nhau ở đảo Thiên Khu rồi."

"Tam tỷ, tỷ nói vậy làm ta sợ." Hợp Hoan vội vàng lắc đầu.

Nhược Yên khẽ thở một hơi dài: "Đã làm người thì phải chết thôi, không phải sao? Từ khi ta ra đời, liền bị thầy tướng số cắt đứt mệnh cô loan, chưa kịp đến tuổi cưới gả, lại hết lần này đến lần khác mắc phải bệnh kỳ lạ, chỉ có thể dựa vào thuốc độc duy trì mạng sống, cả đời này, ta đã có quá nhiều điều không như ý rồi."

"Tam tỷ..." Hợp Hoan bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, giương mắt lên nhìn, đã rưng rưng nước mắt: "Không nên nói những chuyện này nữa, ta sẽ cố gắng tìm kiếm bằng được ba tiên quang còn lại, ta sẽ không để cho tỷ chết."

"Kỳ hạn một tháng vừa đến, không giết Tô Hoán Thần, ta cũng chỉ có một đường chết thôi." Ung dung mỉm cười, tuy nhiên đáy mắt Nhược Yên vẫn mang chút thần sắc lo lắng: "Vị tri phủ mới này, có thể tránh thoát được độc thủ của ta, nếu như sau này gặp phải mấy vị tỷ muội khác, không biết có thể sống sót được hay không?"

"Tam tỷ, tỷ tội gì vì người không quan hệ này cãi lại mệnh lệnh bà bà?" Hợp Hoan nắm lấy tay Nhược Yên thật chặt: "Tỷ phải nghĩ đến bản thân mình trước, phải làm cho mình sống sót trước, mới có thể nghĩ đến người khác được."

"Ta muốn hắn sống." Bình tĩnh mở miệng, Nhược Yên cười đến mức dễ chịu: "Thậm chí, ta còn muốn hắn bên cạnh ta đi hết khoảng thời gian một tháng này."

"Sợ rằng không thể nào." Thanh âm Hợp Hoan trầm xuống" "Thành Lôi Châu sẽ không thể bình yên rồi."

Nhược Yên khó hiểu nhìn nàng: "Vì sao?"

"Hôm nay Vương viên ngoại tung ra ngoài mấy thỏi vàng kia, thật ra chính là những thỏi vàng được tẩm bảy bảy bốn mươi chín loại cực độc, bất kỳ ai vừa chạm đến, sẽ bị độc phát trong vòng một ngày." Hợp Hoan nhìn Nhược Yên lắc lắc đầu: "Gần đây bà bà mới vừa dùng bồ câu đưa tin cho ta, bà bà nói bà bà bói toán tính được tam tỷ gặp trở ngại, ra lệnh cho ta âm thầm giúp tỷ, xem ra, quả nhiên bà bà là thần cơ diệu toán."

Nhược Yên hốt hoảng đứng dậy: "Tẩm độc gì?"

"Tam tỷ, tỷ đã không muốn giết Tô Hoán Thần, vậy để ta giúp tỷ giết hắn là được." Đáy mắt Hợp Hoan thoáng hiện một chút sát khí: "Cho dù tỷ biết thứ chất độc này là gì cũng vô ích thôi, không thể nào giúp hắn được rồi."

"Vì sao bà bà nhất định phải muốn hắn chết?" Nhược Yên buồn bã lắc đầu.

"Vì sao hắn phải chết, ta cũng không biết trong lòng bà bà nghĩ thế nào, tuy nhiên - " Hợp Hoan lẳng lặng nhìn gương mặt của Nhược Yên: "Tam tỷ, ta chỉ muốn tỷ sống, ta không muốn nhìn thấy bi kịch của nhị tỷ xuất hiện trên người tỷ một lần nữa, nam tử trên thế gian này không một ai tốt!"

"Thế Mặc Phách thì sao?" Nhược Yên không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Tam tỷ, tỷ cũng biết, nàng giống ta mà, đều là nữ tử." Hợp Hoan cúi thấp đầu thở dài: "Chẳng qua là, có lẽ lòng nàng không đặt ở chỗ ta."

Nhược Yên nhìn Hợp Hoan bỗng nhiên bi thương: "Chưa đến cuối cùng, không ai có thể biết được kết quả? Muội vẫn tốt hơn ta nhiều lắm, ít nhất muội còn thời gian để chờ đợi, mà ta... thì lại không có nhiều thời gian như vậy rồi." Ánh mắt nàng rơi trên tiên quang dưới nền đất, Nhược Yên cúi người nhặt lên: "Không biết bên trong tiên quang này ẩn chứa bí mật gì, lại để cho bà bà xem trọng như thế."

"Ta cũng không biết bí mật gì, ta chỉ muốn tỷ muội chúng ta có thể nâng cốc ngôn hoan trên đảo Thiên Khu nhiều thêm mấy năm mà thôi." Hợp Hoan bình tĩnh nhìn vào mắt Nhược Yên: "Vì vậy, Tô Hoán Thần, nhất định phải chết!"

"Thất muội..." Khẽ gọi một tiếng, thế nhưng Nhược Yên không thể nói ra những lời này, ta sẽ không để cho muội làm tổn thương đến hắn.

"Vụt - " Đột nhiên vang lên thanh âm xé gió.

"Ai vậy?" Hợp Hoan vội vàng quát lớn.

Nhược Yên lắc lắc đầu: "Trừ Tiểu Phách Tử, còn ai dám một mình xông vào nơi ở của ta vào lúc này được?" Tiểu Phách Tử, nếu như ngươi đã nghe thấy được những lời ta vừa nói cùng Hợp Hoan, nhất định phải trở về dùng lời khuyên Tô Hoán Thần, khuyên hắn đừng bao giờ ở lại Lôi Châu nữa.

"Nàng?" Hợp Hoan không nhịn được vui mừng trong lòng, nhìn khắp chung quanh một chút, đâu còn thấy bóng dáng Tiểu Phách Tử?

"Tiểu Phách Tử cũng không phải là người trong đảo Thiên Khu, lại biết nhiều chuyện về đảo Thiên Khu như vậy, sớm muộn cũng có một ngày, bà bà sẽ ra tay trừ khử nàng. Thất muội, đến lúc đó, muội làm sao lựa chọn được?"Nhẹ nhàng mở miệng, Nhược Yên nói đến mức lạnh nhạt, tuy nhiên tựa như một đấm vô cùng mạnh, hung hăng đánh vào trái tim Hợp Hoan.

Tiểu Phách Tử không nhịn được hít một hơi, chạy vô cùng nhanh về phía thành Lôi Châu - con mọt sách ơi con mọt sách, ngươi đến tột cùng là chọc phải người nào rồi? Thậm chí làm kinh động cả bà bà ở đảo Thiên Khu!

Lửa lớn thiêu suốt một đêm, rốt cuộc cũng dập tắt được lửa rồi, tất thảy phủ nha đã là một mảnh ngói cháy xém.

"Đại nhân, phủ nha này..." Bọn nha dịch rối rít nhìn vị tri phủ mới đến này, xem như là họa vô đơn chí, hôm nay để mất cống phẩm, lại còn đốt phủ nha, làm sao mà sống yên được đây?

Cuốn cuốn tay áo, chỉ thấy Hoán Thần lại cười thản nhiên: "Các người đừng ngây ngốc như thế, trước tiên chúng ta dọn dẹp lại phủ nha, đợi lát nữa đi tìm vài vị thợ sửa ngói, sửa lại ngói một lần nữa, phủ nha sẽ không sao rồi."

"Vậy cống phẩm làm sao đây?" Tràn ngập u sầu trên mặt, bọn nha dịch không nhịn được thở dài.

"Yên tâm, chờ khi phủ nha đổi lại ngói mới, ta liền viết tấu chương, hồi bẩm kinh sư chuyện cống phẩm bị mất trộm." Quay đầu mỉm cười nhìn bọn nha dịch, Hoán Thần thản nhiên nói: "Nếu như cống phẩm Lôi Châu bị thất lạc, tất nhiên là do ta đây làm tri phủ thất trách, không trách được các ngươi, yên tâm, ta sẽ tự mình gánh chịu chuyện này."

"Công tử..." Cảm thấy có chút oan ức, khuôn mặt Lưu nhi tràn ngập bụi than nhìn Hoán Thần: "Đều là do cái tên phi trộm kia trộm đồ không được, nên đi tìm thêm đồng bọn!"

"Là ta sơ xuất thôi, thay vì trách người khác, không bằng tự trách bản thân mình trước." Hoán Thần vỗ vỗ vai Lưu nhi: "Đến đây, thừa dịp lúc ta còn là tri phủ, nhanh chóng sửa lại tốt phủ nha, nếu không tri phủ kỳ sau đến rồi chắc chắn sẽ chê cười tiền nhiệm tri phủ như ta đây." Thúc thúc, ta vô dụng quá, nhưng mà ta tin rằng không bao lâu nữa chú cháu hai người chúng ta có thể gặp được nhau trong đại lao rồi, xem như là chuyện vui một nhà đoàn viên đi.

"Đại nhân, chúng ta đến giúp người." Bọn nha dịch rối rít cuốn lên tay áo, mọi người theo nhau sửa lại ngói cháy xén cùng Hoán Thần.

"Công tử, ta cũng đến giúp." Vội vàng cười một tiếng, Lưu nhi cũng bắt đầu đến trợ giúp.

"Được nha." Ý cười trong mắt Hoán Thần thật sâu, cho dù là đại nạn ngập đầu, vẫn thản nhiên như vậy, quả thật là khiến cho Tiểu Phách Tử đứng xa xa giờ phút này có chút giật mình.

Con mọt sách, xem ra ngươi chắc chắn sẽ là vị quan tốt như lời tam cô nương nói, trên đời này quan tốt đã không nhiều, Tiểu Phách Tử ta làm sao có thể để cho ngươi có thể chết như vậy được? Ta muốn ngươi bình yên ở lại Lôi Châu làm lợi ích thật nhiều cho dân chúng, bất kể sau này đảo Thiên Khu kia lại phái vị cô nương nào đến, lần này Tiểu Phách Tử ta nhất định phải quản việc của ngươi rồi, mặc dù chuyện này không hề liên quan đến ta!

"Đại nhân, không xong rồi! Lôi Châu loạn vì ôn dịch rồi!" Một tên nha dịch vội vàng chạy vào từ bên ngoài phủ nha: "Trong một đêm đã chết rất nhiều rất nhiều người!"

"Cái gì?" Hoán Thần kinh hãi, ngừng tay lập tức: "Ôn dịch?"

"Công... tử..." Lưu nhi chỉ cảm thấy Hoán Thần trước mắt mình hoàn toàn mơ hồ, bàn tay đặt trên vai Hoán Thần, một luồng máu tanh liền xông lên cổ họng, há mồm phun ra một ngụm máu.

"Lưu nhi!" Hoán Thần hốt hoảng đỡ lấy thân thể Lưu nhi, nhưng lại khiến cho tên nha dịch kia kinh sợ kêu to: "Đại nhân, mau chóng buông nàng ra, mới vừa rồi ta nhìn thấy mấy hộ gia đình kia, cũng đỡ lấy người đang hộc máu, tức thì bản thân mình cũng phun ra máu!"

Mới vừa nói ra câu kia, làm mọi người kinh hãi tránh ra rối rít.

"Để lại những người này tiếp tục sửa sang lại phủ nha." Hoán Thần cuống quít đỡ lên thân thể Lưu nhi, nhìn mấy người nha dịch gần nhất bên cạnh: "Còn các ngươi, mau chóng đi mời đại phu Lôi Châu đến đây!"

"Vâng, đại nhân!" Bọn nha dịch vội vã chạy tứ tán, mỗi người tự mình đi làm chuyện của mình.

"Lưu nhi, ngươi cố chịu đựng." Hoán Thần lo lắng che lại miệng nàng: "Ngươi đừng hộc máu nữa, ráng chịu, đại phu lập tức sẽ đến ngay, có ta ở đây, ngươi sẽ không sao."

"Công... tử... Lưu nhi... Lưu nhi sợ là không xong rồi..."

"Đừng nói nữa, cố chịu đựng, có nghe không? Lưu nhi, nhất định phải cố chịu đựng!"

Lưu nhi đột nhiên tựa vào ngực Hoán Thần, không nhúc nhích, thân thể Hoán Thần chấn động, tự nhiên run rẩy đưa tay tìm đến hơi thở của nàng, chỉ còn sót lại hơi thở như có như không. Nhịn xuống nước mắt nơi đáy mắt, Hoán Thần vội vàng đỡ lấy nàng đi vào phòng.

Nạn ôn dịch lần này thực sự là đến quá nhanh, ta phải làm sao? Làm sao bây giờ?

Cẩn thận đặt Lưu nhi xuống, lòng của Hoán Thần tràn đầy hỗn loạn, thúc thúc bị bắt vào lao, cống phẩm mất trộm, phủ nha cháy, hôm nay lại thêm ôn dịch Lôi Châu, từng tai họa nối tiếp nhau mà ập đến, ta nên bắt đầu từ đâu đây?

"Con mọt sách, đại phu không cứu được nàng." Chẳng biết từ lúc nào Tiểu Phách Tử đã nghiêm nghị đứng ở phía sau.

"Ngươi biết được chuyện gì, có phải không?" Hoán Thần lo lắng lên tiếng hỏi: "Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?"

Tiểu Phách Tử đưa tay ra, điểm mấy đại huyệt trước ngực Lưu nhi, "Hôm nay ta ngăn lại tâm mạch nàng, trong lúc nhất thời nọc độc sẽ không công tâm, nhưng phải tìm được thuốc giải trong vòng ba ngày nàng mới sống được."

"Độc?" Hoán Thần kinh sợ nhìn Tiểu Phách Tử: "Ngươi nói... Lưu nhi trúng độc?"

"Đúng vậy, thật ra lần ôn dịch ở Lôi Châu này đều là trúng độc." Tiểu Phách Tử gật gật đầu, từng mang vẻ mặt cười bất cần đời kia, dường như biến mất trong một đêm: "Hiện giờ chúng ta cần phải biết đây là loại độc gì mới có thể tìm được thuốc giải."

Truyện convert hay : Đô Thị Chi Ma Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện