Bi Kịch Tổng Giám Đốc Độc Sủng Vợ Mới

Hèn Hạ Vô Sỉ


trước sau

Advertisement

Chương 19: Hèn Hạ Vô Sỉ

“Lục Tấn Uyên đã tỉnh rồi, anh vẫn còn dám đến sao, anh không sợ tôi gọi người đến

à!"

“Em gọi đi, nếu em dám gọi, tôi sẽ ăn cô trước mặt bọn họ, nhìn thử xem đến lúc đó Lục Tân Uyên có còn tình nguyện im hơi lặng tiếng đội cái sừng này không!”

“Anh là thứ hèn hạ vô si!”

“Ôn Ninh, giao hẹn một tháng của chúng ta sắp đến rồi, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Đồng ý, hay là không đồng ý?”

Ôn Ninh kinh hãi, anh ta vẫn nhớ chuyện này sao!

“Chuyện lớn thế này, sao tôi có thể quên chứ?” Người đàn ông kia giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Tôi đang rất mong câu trả lời của em đấy.”

Người Ôn Ninh không ngừng run rẩy, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, Ôn Ninh vừa định hét to, lại bị người đàn ông kia chặn miệng: “Ngoan, không cần sợ, hôm nay tôi sẽ không ăn em. Chi phiếu ngày trước tôi cho em, tôi đã đổi thành thẻ, em cầm tấm thẻ này, đi mua vài bộ quần áo đẹp sexy, kỳ hạn. một tháng đến, tôi sẽ đến tìm em, đến khi đó, nhớ mặc những bộ quần áo đó đón tiếp tôi đấy”

Một tấm thẻ ngân hàng được nhét vào tay cô, người đàn ông kia đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô một cách nguy hiểm: “Nếu em dám không nghe lời tôi, tôi sẽ khiến cho Lục Tấn Uyên im hơi lặng tiếng mà chết ở trên người em, thử xem đến khi đó Lục gia có giết chết em không?

Ôn Ninh siết chặt tấm thẻ, cạnh của tấm thẻ đậm sâu vào da thịt, vô cùng đau đớn, cũng kéo cô vào đấu tranh cùng tuyệt vọng thâm thẫm.

Cuối cùng, cô chấp nhận nhắm mắt gật đầu một cái: “Tôi biết rồi.”

 Người đàn ông kia hài lòng rời đi, cũng không lâu sau, Lục Tân Uyên trở lại, Ôn Ninh nhìn anh cởi quần áo ra nằm trên giường, nhẹ giọng hỏi: “Lục Tân Uyên, lúc anh hôn mê còn ý thức không? Thính giác gì đó, cũng bình thường à?”

Lục Tấn Uyên lạnh lùng liếc nhìn cô: “Sao

vậy, sợ tôi nghe được cô cùng tên đàn ông  nào đó lăn lộn với nhau à?”

“Không phải...tôi...”

Cô là sợ những lời bộc bạch lúc vô lực vào  ban đêm của cô với anh bị anh nghe được.

Người đàn ông đó đứng đậy, đi đến ngồi xổm trước mặt cô, nắm lấy mặt cô, “Ôn Ninh, hãy nhớ thân phận của cô, khi làm việc tốt nhất nên biết cân nhắc, cho dù tôi không có ý  với cô, nhưng tôi cũng tuyệt đối không cho  phép vợ tôi có chuyện không sạch sẽ với người đàn ông khác!”

Sự lạnh lùng của Lục Tấn Uyên là trầm thấp, là nghiêm nghị, là một loại khí thế vương giả nói một không hai, không cho phép người khác nghi ngờ, khác hoàn toàn với sự âm u ngoan độc của người đàn ông kia.

Nhưng cả hai người đều khiến Ôn Ninh vô cùng sợ hãi.

Cô gật đầu một cái: “Tôi, tôi sẽ không...” “Đó là tốt nhất!”

Hất mặt cô ra, Lục Tấn Uyên giống như chạm phải thứ bẩn thỉu gì đó, phải lau sạch tay rồi mới nằm xuống thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, dù Ôn Ninh có không tình nguyện thế nào cũng vẫn ra cửa hàng mua quần áo, bởi vì người đàn ông kia không biết đang ở góc xó xỉnh nào đó giám thị cô, nếu như cô không nghe theo lời anh ta, cô sợ anh ta sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì đó, khiến cho cô ngay cả chết như thế nào cũng không biết.

Xe của Lục gia dừng ở trước trung tâm mua sắm sang trọng nhất Giang Thành, Ôn Ninh xuống xe, nhìn nơi này, chỉ cảm thấy cảm thán muôn phần.

Lúc cô vẫn còn là thiên kim Ôn gia, mẹ  luôn sẽ dắt cô đến nơi này một lần, nhưng bây giờ.... cảnh còn người mất.

 vứt đi những suy nghĩ lung tung đó, Ôn Ninh đi vào, tìm được cửa tiệm trước kia hay đến, mấy năm không trở lại, tiệm này cũng vẫn không thay đổi mấy, nhưng cô lại không nhận ra một ai.

Tùy ý nhìn xung quanh cửa hàng một vòng, Ôn Ninh cảm giác được có vài tầm mắt không có bao nhiêu ý tốt đang dùng trên người cô, quay đầu thì thấy vẻ mặt của vài nhân viên bán hàng hơi la, trong ánh mắt đó, mơ hồ còn có chút khinh thường.  Ôn Ninh liếc nhìn quần áo trên người mình, quần jean trắng, cùng áo tay ngắn màu  trắng đơn giản đến không thể đơn giản hơn,

còn có một túi xách bằng vải buồm trắng, nhìn  thế nào cũng không giống là người có thể phí  tiền ở đây.

Xem ra, Bạch Dich An nói không sai, con người bây giờ luôn chỉ có công danh lợi lộc,  thấy cô mặc không tốt thì sẽ xếp cô vào tầng  lớp cấp thấp, cho nên, cô cũng phải thể hiện một chút mới được.

Suy nghĩ thoáng chốc, Ôn Ninh nhìn trúng một chiếc áo váy được trưng ở giữa cửa hàng, đang muốn vươn tay lấy xuống, đột nhiên, đối diện xuất hiện một người cứ thế đoạt đi đồ trong tay cô.

Ôn Ninh nhíu mày, vốn định tự nhận xúi  quẩy đi xem những món khác, bỗng người nọ  lại kinh ngạc hét lên, “Nhìn thử xem đây là ai vậy? Ôn Ninh?”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện