Bị Đánh Liền Mạnh Lên

Hiên Ngang Lẫm Liệt (2)


trước sau

Advertisement
Lạch cạch!

Hắn nhân cơ hội bắt lấy cổ chân của Lâm Phàm, rống giận dữ một tiếng, hung hăng quăng Lâm Phàm xuống đất, phịch một tiếng, rất nặng nề, trực tiếp để Lâm Phàm tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Thực sự đủ tàn nhẫn.

Trong khoảng thời gian bị đánh đập.

Tiến độ đã tăng lên 70%.

Tốc độ này thật là hết sức kinh người.

Hắn phát hiện Đại Đương Gia thật sự là một tên có võ nghệ cao cường, thi triển chiêu thức khác với Lý Thái, Lý Thái có chút thủ đoạn, nhưng đến phía sau cũng biến thành Vương Bát Quyền, có loại cảm giác vung vẩy lung tung.

"Hồng hộc… hồng hộc..."

Đại Đương Gia thở hổn hển, đã có chút mệt mỏi, hắn thi triển đều là tuyệt học sở trường của hắn, theo lý thuyết, có thể đánh chết Lâm Phàm rất sớm, nhưng ai có thể nghĩ đến, đối phương luôn biểu hiện phảng phất tùy thời đều có thể ngã xuống, nhưng vẫn kiên cường.

Điều này đối với thể lực của hắn mà nói, là tiêu hao rất lớn.

"Tiến độ đã tăng chậm lại."

Lâm Phàm phát hiện loại tình huống này, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn có thể lý giải, đối phương cũng không phải động cơ vĩnh cửu, cũng không có thể luôn tràn ngập lực lượng.

Xem ra phải chậm rãi nuôi mới được.

Đại Đương Gia không có tiếp tục động thủ, mà lui đến cách đó không xa, ngồi ở bậc thang, lồng ngực trôi nổi chứng tỏ trạng thái hiện tại của hắn không tính là rất tốt.

"Các huynh đệ, cầm vũ khí chém chết hắn." Có thổ phỉ không thể nhịn được mà hò hét.

"Tất cả đừng nhúc nhích."

Đại Đương Gia ngăn trở, hắn dám cam đoan, đối phương không đơn giản, đã tu luyện hoành luyện công phu đến trình độ rất cao, chỉ là hắn không rõ, nếu đã tu luyện công phu hoành luyện đến trình độ này, vì sao mà kinh nghiệm chiến đấu thực chiến lại thiếu thốn đến như vậy?

Bọn thổ phỉ chuẩn bị chém chết Lâm Phàm đang chờ đợi tại chỗ.

Bọn hắn cũng không rõ vì sao Đại Đương Gia không cho bọn hắn động thủ.

"Có đánh hay không?" Lâm Phàm hỏi.

Đại Đương Gia ngồi ở trên bậc thang giận dữ nhìn Lâm Phàm, nhưng cũng không nói gì, hiển nhiên đến bây giờ hắn vẫn rất phẫn nộ, cũng chính là Lâm Phàm vẫn vác hắn đánh, chẳng những không đánh chết đối phương, ngược lại còn mệt đến gần chết.

Hắn có chút suy nghĩ không thấu.

Lâm Phàm không biết là chuyện gì đang xảy ra với bọn hắn, nhưng đây đều sẽ là trợ thủ của hắn sau này, sao có thể giải quyết một lần, hắn đi tới trước lồng giam, mở khóa lồng giam.

"Các cô nương, ta đã nói là sẽ cứu các ngươi."

Lúc này ở trong mắt các cô nương, hắn giống như Đấng Cứu Thế vậy.

Đám thổ phỉ chung quanh đều nóng nảy, Đại Đương Gia, tên kia thật sự muốn mang người đi rồi, cũng không thể để cho hắn làm như thế, những thứ này đều là do các huynh đệ phải vất vả lắm mới có thể đoạt được.

Nhưng không có sự cho phép của Đại Đương Gia.

Bọn hắn quả thật không dám nhúc nhích.

"Ta sẽ thật sự đi đấy."

Lâm Phàm mang theo các cô nương này, quay đầu lại hỏi, nếu còn muốn đánh, hắn ngược lại nguyện ý tiếp tục cho bọn hắn cơ hội.

Đại Đương Gia vẫn không nói gì, ngược lại đám thổ phỉ kia lại rất gấp gáp, hận không thể cầm đao trực tiếp chém chết Lâm Phàm.

"Các cô nương, đi thôi. ”

Lâm Phàm mang theo các cô nương rời khỏi, đám cô nương này đã sớm muốn đi, một khắc cũng không muốn ở chỗ này, đối với các nàng mà nói, Thanh Dương Trại chính là nơi sợ hãi nhất ở trong lòng các nàng.

Dần dần.

Dần dần biến mất ở Thanh Dương Trại.

"Đại Đương Gia..."

Bọn thổ phỉ cũng không biết tại sao lại phải để cho hắn rời khỏi.

Đại Đương Gia không nói gì, cúi đầu nhìn hai bàn tay, hai bàn tay khẽ run rẩy.

Đây là do tình huống dùng sức quá mạnh.

Rốt cuộc hắn là ai?

Khi nào mà Thiên Bảo Thành lại có một nhân vật như vậy.

Đương nhiên.

Chuyện này hắn sẽ không hỏi Chu gia, nếu để cho bọn hắn biết, có thể có người vui vẻ rời khỏi Thanh Dương Trại, lúc đó bọn hắn còn muốn mặt mũi nữa hay không

......

"Lâm Đầu sao còn chưa trở về, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ."

"Ta nghe nói đám thổ phỉ ở Thanh Dương Trại đều rất hung tàn."

"Nói bậy cái gì vậy, chúng ta chỉ là tới giao hàng, cũng không phải tới để gây sự."

Mã Tam Pháo chờ đợi, nhìn về phía trước, trong lúc bất chợt, hắn nhìn thấy rất nhiều thân ảnh xuất hiện, trong đó người dẫn đầu rõ ràng chính là Lâm Phàm, kinh hô.

"Đã trở về rồi."

Mong các ngôi sao, chờ đợi mặt trăng, cuối cùng cũng mang Lâm Đầu trở về.

Ồ!

Có rất nhiều cô nương ở bên cạnh Lâm Đầu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mã Tam Pháo có chút mơ màng, không hiểu tình huống trong đó, chẳng lẽ là đám thổ phỉ Thanh Dương Trại kia thấy Lâm Đầu chúng ta là nhân trung hào kiệt, cố ý tặng cho Lâm Đầu sao?

Nếu thật là như vậy...

Thân là người đi theo hắn, Lâm Đầu có phải sẽ chia cho mình một người hay không?

Giải quyết những việc lớn trong cuộc sống của huynh đệ.

Như thể là đang nghĩ về những điều tốt đẹp.

Biểu tình của Mã Tam Pháo trở nên kỳ quái.

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện