Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Mất Tích


trước sau

Edit & Beta : Đoè

Kiều Ân dựa người vào lưng tựa mềm mại, sau khi phản ứng lại, Bạch Thành Úc duỗi tay ôm lấy vai hắn, không còn đẩy hắn ra như trước nữa, lúc này, hành động của Kiều Ngạn cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Hai người hôn sâu như những cặp đôi yêu nhau bình thường khác, Kiều Ngạn chỉ nghĩ rằng Bạch Thành Úc đã chấp nhận mình.

Cuối cùng hắn chặt đứt tất cả các nguồn tài chính của anh, mà bọn họ bây giờ còn có một đứa con chưa sinh ra, với sự yêu thích mà Bạch Thành Úc dành cho trẻ con, anh chắc chắn sẽ không để con mình phải chịu bất cứ khổ nhọc nào.

Kiều Ngạn cho rằng hắn đã hoàn toàn nắm trọn được người này.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy cũng đã gần trưa, hắn hiếm khi ngủ đến giờ này, thường ngày theo thói quen, tự nhiên sẽ thức dậy vào lúc bảy tám giờ sáng, đêm qua, Bạch Thành Úc rất phối hợp, nhưng bọn họ cũng chỉ làm đến hai-ba lần rồi thôi, dù có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ngủ đến tận trưa mới dậy.


Hắn nhạy bén cảm nhận được có chuyện không ổn, bên cạnh không còn bóng dáng quen thuộc đâu nữa, hắn lục tìm trong tủ quần áo, quần áo của hắn Bạch Thành Úc mặc không vừa, giờ đây tóc anh cũng đã dài tới ngang vai, trong tủ thiếu mất một chiếc áo khoác sẫm màu, máy sưởi bật vừa đủ ấm, một suy nghĩ chẳng hay nảy ra trong đầu hắn, Bạch Thành Úc mặc nguyên bộ quần áo đó đi ra ngoài.

Kiều Ngạn vội vàng lục tung trong nhà một lần nữa, những nơi có thể hắn đều đã tìm hết, đêm nay chính là đêm giao thừa, người trong thành phố ai về nhà nấy để quây quần sum vầy bên gia đình mình, các khu cửa hàng cũng đóng cửa.

Kiều Ngạn đã phái người đến các trạm tàu hỏa và sân bay, lại đi dò hỏi tìm những người trước kia có quan hệ với Bạch Thành Úc một lần.

Đồng nghiệp trước kia cũng làm chung ở bệnh viện với anh nói từ sau khi anh xin từ chức, họ chưa một lần gặp lại nhau.


Người kia còn hỏi Kiều Ngạn,, "Anh là bận của anh ấy sao ??"

Kiều Ngạn trả lời, "Còn hơn cả bạn."

Sau đó người kia nói,"...Tôi không biết chuyện này là thật hay giả, hình như bác sĩ Bạch đang bị đe doạ, hơn nữa nghe Tiểu Viên nói, bạn của cô ấy từng gặp bác sĩ Bạch ở bệnh viện số hai, còn nữa...anh ấy còn ăn mặc như phụ nữ, hơn thế nữa bác sĩ Bạch còn mang thai, anh có biết chuyện này không ??"

"Thật ra đàn ông cũng có thể mang thai, bệnh viện cũng từng có không ít trường hợp tương tự, nhưng Tiểu Viên nói trắng ra hình như anh ấy là bị người ta cưỡng....Còn nữa không biết vì sao căn hộ gần khu ngoại thành của bác sĩ Bạch bị bán đi với giá rất thấp, khoảng thời gian trước khắp bệnh viện còn truyền tai nhau rằng bác sĩ Bạch trở thành một kẻ ngốc, sau đó được chuyển đến viện hai, trước kia vẫn là một người bình thường, ấy thế mà còn không nhận ra ở, cũng không biết là kẻ khốn nạn nào có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy."


Trong suốt toàn bộ quá trình Kiều Ngạn vẫn giữ im lặng.

Người đàn ông kia có vẻ kích động, lại nói, "Nếu anh có quan hệ tốt với anh ấy, mong anh có thể giúp đỡ cho bác sĩ Bạch, tôi nghe mà không đành lòng nhìn anh ấy khổ sở, hơn nữa kẻ làm ra chuyện này chắc chắn không phải con người, còn không bằng cầm thú nữa ấy chứ." =]]]]]

Kiều Ngạn lạnh mặt lên tiếng, "Ừ."

Sau đó thì hắn không nghe người kia lảm nhảm nữa, trực tiếp cúp máy.

Dù có hỏi tìm thế nào đi chăng nữa, cũng không ai biết anh đang ở đâu.

Chứng minh thư của người kia không thể thuê phòng khách sạn, dù đang là đêm giao thừa nhưng khi bước ra khỏi nhà hắn vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, chiếc áo khoác len mà Bạch Thành Úc đang mặc hiển nhiên không đủ để giữ ấm, hơn nữa anh còn đang mang thai.

Nghĩ đến lần trước đưa hắn anh đi bệnh viện, trên đường có mấy tên đàn ông cứ nhìn chằm chằm Bạch Thành Úc mãi, hiện giờ lòng hắn như kiến bò trên chảo nóng, tìm mọi ngóc ngách nhưng không thấy Bạch Thành Úc đâu.
Không biết Trương Chân kia nghe được bóng gió ở đâu, sau khi biết được Bạch Thành Úc đã mất tích, rất vui sướng chạy tới muốn cùng hắn đón giao thừa.

Trương Chân nở nụ cười rất tươi, cho dù đã cố che dấu nhưng người khác vẫn nhìn ra được.

Là một loại tiểu nhân đắc chí, cũng mang theo vẻ khỏe kháng chiến thắng, lúc trước Kiều Ngạn còn cảm thấy người này mặt mũi có mấy phần giống Bạch Thành Úc, nhưng đến hôm nay khi nhìn kĩ lại mới thấy kết này làm sao có thể sánh được với anh chứ ???

Ánh mắt của Bạch Thành Úc không hề sắc bén mà ngược lại rất đỗi dịu dàng, như có ma lực khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất ấm áp yên bình, ngày trước mỗi lần hắn từa không đầu lên vai anh, Bạch Thành Úc sẽ mỉm cười dịu dàng vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn, nói, " Ngày hôm nay gặp phải chuyện gì không vui sao ? "
Dù cho có gặp chuyện phiền muộn tới đâu, chỉ cần ở bên cạnh Bạch Thành Úc đều sẽ được xoa dịu tan biến hết.

Bạch Thành Úc có thể coi là người đứng tựa gì hắn vô điều kiện, đôi khi anh sẽ không tỏ ra bất bình với những hành động tưởng chừng như vô lý của hắn, có khi hai người còn dùng chung đĩa với nhau cùng ăn bánh, ăn chung bát cơm cũng là chuyện thường tình. Hắn không thích ăn ớt xanh và cà rốt. Ớt xanh thường được thêm vào các món ăn làm tăng màu sắc và hương vị, Bạch Thành Úc nhặt chúng ra cho hắn.

Hắn có thể gối đầu lên đùi anh để ngủ một giấc yên bình, ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng ồn ào náo nhiệt nhưng không hề ảnh hưởng đến bầu không khí yên tĩnh của bọn họ.

Tay anh sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, thấy hai cúc áo sơ mi của hắn bụng ra cũng sẽ thuận tay mà cúi sẽ đầu gài chúng lại, dịu dàng nhìn nét mắt đang ngủ say của hắn, trong lòng đột nhiên bốc lên một loại cảm xúc không thành lời.
Trương Chân đẩy cửa đi vào, ngôn ngữ châm chọc mỉa mai nói, "Kiều tổng, bằng không ngày hôm nay hãy để em ở bên anh, huống chi loại người như anh ta giữ lại cũng chỉ lãng phí tiền, chỉ cần anh không đuổi em đi, chắc chắn em sẽ không bao giờ rời bỏ anh đâu."

"Cút." Vẻ mặt Kiều Ngạn âm u trầm lắng, hắn đã không còn đủ kiên nhẫn với kẻ ẻo lẻ này nữa.

Kiều Ngạn bây giờ rất nóng nảy, hắn không còn nghe được ai nói gì nữa, trừ bỏ Bạch Thành Úc, bất cứ kẻ nào đứng trước mặt hắn cũng là đang cố tình gây sự.

Hắn đánh gãy lời nói của Trương Chân, "Trương Chân, tốt nhất sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, từ sau khi lên làm trợ lý, sau lưng tôi cậu đã moi không biết bao nhiêu lợi ích của người trong công ty ???"

Trương Chân thật sự kinh hoảng.

Cậu ta tưởng rằng Kiều Ngạn không biết mấy chuyện này, huống chi lúc ấy trong công ty mọi người đều biết Kiều Ngạn rất dung túng cậu ta, ai cũng nể mặt.
Kiều Ngạn không truy cứu là đã may mắn lắm rồi, nếu hắn kiên quyết đuổi tận gϊếŧ tuyệt kiện cậu ta ra toàn, tính riêng mấy chuyện gần đây cậu ta làm ở trong công ty cũng đủ ngồi tù hai mươi năm.

"Em...em chỉ nói đùa thôi mà." Trương Chân cười cười.

Sau cái lần cậu ta tới tìm Bạch Thành Úc trước đó, Kiều Ngạn đã chuyển hắn sang bộ phận khác, khi mà nghe thấy Kiều Ngạn nói vậy, toàn thân cậu ta run như cầy sấy.

Cậu ta chỉ là một cái mí mắt, còn muốn lợi dụng tuổi mình còn trẻ mà đi ôm đùi lớn, hơn nữa gia cảnh của Kiều Ngạn rất tốt, khi Kiều Ngạn không trực tiếp từ chối cậu ta, cậu ta còn luôn cảm thấy mình rất thành công.

* so sánh Trương Chân chỉ là một thứ không đáng được coi trọng.

Chờ cho Trương Chân rời đi, Kiều Ngạn như lần vào nỗi suy sụp.
Trước khi Bạch Thành Úc bỏ đi, anh không để lộ bất cứ biểu hiện gì, chỉ đơn giản mặc độc một cái áo len và áo khoác, hành lý gì cũng không mang theo, dựa theo lẽ thường, đống trang sức quý giá hắn mua cho anh, nếu anh thật sự muốn bỏ trốn, cũng nên mang theo chúng, sau cùng cho dù không tìm được việc làm, thì chỉ cần bán chúng đi đổi lấy một khoản tiền lớn, cũng đủ để anh có thể sống một cuộc sống dư dả.

Nhưng Bạch Thành Úc lại chỉ cầm theo mấy trăm tệ mang tính tượng trưng, chi phí sống ở thành phố L rất cao, hơn nữa đã gần cuối năm, muốn mua gì đó cũng mắc giá gấp đôi.

Kiều Ngạn lờ mờ đoán ra được, Bạch ạt hà Úc không có ý muốn chạy trốn khỏi hắn hoàn toàn.

Dựa trên sự hiểu biết của hắn về Bạch Thành Úc, đối phương đặc biệt sợ hãi cuộc sống khổ cực, bởi vì anh từng bị cha mẹ bỏ rơi không rõ lý do khi còn nhỏ, anh cũng không muốn con mình phải sống trong một gia đình đơn thân bất ổn.Thành phố L là đô thị loại 1, vì rất phát triển nên chị phí sinh sống hàng ngày rất cao, có người muốn chuyển đến sống ăn cứ lạc nghiệp ở đây nhưng cũng có người chọn ra đi vì áp lực cuộc sống.
Ngay trong đêm giá thừa, dọc khắp các con phố hắn vẫn luôn kiếm tìm, người người nhà nhà sum họp quây quần bên nhau hạnh phúc, duy chỉ có hắn không tìm thấy người luôn ở cạnh bên mình.

Ánh đèn của vạn nhà được thắp sáng, tiếng pháo hoa rộn ràng bên tai, rực rỡ khoe sắc trên bầu trời, cũng chỉ có hắn trống rỗng lang thang bên đường, ngã tư thường ngày đông đúc, giờ đây cũng chỉ ít có ít bóng người.

Hắn cũng thử hỏi thêm vài người, nhưng đáp án nhận lại cũng chỉ có một.

Vẻ mặt Kiều Ngạn ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, bóng dáng thon dài bên ngọn đèn đường càng làm cho khung cảnh thêm cô đọng, những năm trước khi Kiều Thành Minh chưa chết, hắn còn có nơi để đi, có cả Kiều Nguyên em trai hắn. Một thời gian trước, Kiều Nguyên còn vì Bạch Thành Úc mà xảy ra tranh cãi với hắn.
Hắn đã làm gì sai sao ???

Hắn chỉ muốn Bạch Thành Úc mãi mãi ở bên mình thôi mà.

Điện thoại đột nhiên reo lên, Kiều Ngạn lấy ra xem thì thấy màn hình hiển thị dãy số lạ, hắn tưởng Bạch Thành Úc gọi cho mình, vẻ mặt cũng dịu đi, vừa mới ấn chấp nhận thì bên kia truyền đến một giọng nói. Kiều Ngạn nghe mà giật nảy mình.

"Con dạo này vẫn khỏe chứ?" Người kia hỏi.

Lúc Kiều Thành Minh qua đời, đối phương cũng chưa từng một lần trở về, nhưng lần này lại gọi điện cho hắn đúng đêm giao thừa, quả thật là hiếm thấy.

Người này đã có gia đình mới, sau này lại sinh được một đôi long thai, năm Tiểu Kiều Ngạn năm tuổi, bà ta đã rất ít lần qua lại, có một năm bà ta trở về để đón sinh nhật cùng hắn, sau đó lại hủy hẹn chỉ vì con trai bà ta bị cảm lạnh, phải đưa đi bệnh viện.
Cũng vào ngày hôm đó, bà ta không hề gọi một cuộc nào đến an ủi xin lỗi Kiều Ngạn, Kiều Thành Minh còn đang mải tăng ca ở công ty, một mình hắn ngồi yên lặng trong phòng khách, cũng chỉ có người hầu nhưng vì thấy cảm xúc hắn không tốt cho nên rất sợ hãi không dám đến gần.

Khi ấy Kiều Ngạn đang học năm hai tiểu học, trường tổ chức họp phụ huynh cũng chỉ có chỗ hắn để trống, vì Kiều Thành Minh bận đi công tác.

Thấy hắn không trả lời, người kia lại gọi một tiếng, "Kiều Ngạn?"

Họ đã không còn là người thân như trước nữa.

Kiều Ngạn đột nhiên cảm thấy có chút mờ mịt, khi được mẹ liên lạc lại với mình, hắn cũng không cảm thấy vui sướng chút nào.

*****

Mai bù chương nhà mọi người, chương này dài quá.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện