Bệnh Sủng

Chương 101


trước sau

Lúc Đường Sơn chạy nhanh xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Giản Chính Dương và Tiểu Thố biến mất ở hướng bãi đỗ xe dưới hầm, tốc độ điều chỉnh hướng rồi lao thẳng về phía hai người… Giản Chính Dương dắt Tiểu Thố vừa đi vừa nói chuyện với cô, đột nhiên nhận thấy được một hơi thở không có gì tốt, gần như dựa theo bản năng ôm Tiểu Thố vào trong ngực và vụt né qua một bên, cùng lúc đó…

“A…” Một bóng người từ phía sau lao tới, có thể tưởng tượng với sức mạng này, nếu đụng phải Tiểu Thố nhất định là vận mệnh bị đụng ngã.

Gần khi nhìn thấy bóng dáng người tới, Giản Chính Dương đã đè xuống cảm xúc muốn mắng chửi người khác, ôm Tiểu Thố xoay người: “Chúng ta đi.”

“Ồ.” Tiểu Thố bị cua va chạm đột nhiên này làm cho hoảng sợ, nhất thời còn không có hoàn hồn, cũng không có phát hiện bóng dáng người tới có chút quen thuộc, mà chỉ là sợ hãi, người cao cường tráng như vậy nếu đụng phải mình, không biết xương cốt của cô có thể bị va gãy hay không.

Lúc nghe Giản Chính Dương nói đi, gần như là theo bản năng đi theo anh, cũng không nghĩ đến bình thường anh nâng cô trong lòng bàn tay căng thẳng như thế, hôm nay vì sao anh dễ nói chuyện như vậy cũng không truy cứu hành động hấp tấp của người ta.

“Ai, thật ngại quá à, vừa rồi tôi không phải cố ý.” Người hấp tấp ngược lại rất lịch sự, đứng thẳng người sau đó xoay người lại phát hiện hai người muốn đi, xấu xa cười một tiếng, đuổi theo đến xin lỗi.

“Không sao.” Tiểu Thố theo bản năng quay đầu lại, hai người nhìn thấy nhau.

“A, Tiểu Thố đáng yêu, là cô…”

Bởi vì là người nước ngoài, còn có mỗi ngày đều có hoa đặt ở cửa nhà, trên đó cũng viết rằng Tiểu Thố đáng yêu, cho nên Tiểu Thố đối với những lời này tương đối nhạy cảm, thậm chí cũng nhớ được cái tên Đường Sơn, tuy rằng cô không nhớ rõ dáng vẻ cụ thể của anh ta (tha thứ cho cô, cô chính là như vậy), nhưng mà không giống người nước ngoài của mình, vẫn là tương đối dễ nhớ, ví dụ như màu tóc và mắt.

Vì vậy, khi Đường Sơn nói về Tiểu Thố đáng yêu, phản ứng đầu tiên của Tiểu Thố là: hóa ra anh ta. Phản ứng thứ hai là: người gửi hoa bí ẩn có phải là anh ta không?

Tiểu Thố không biết Giản Chính Dương đã biết người tặng hoa là ai, hơn nữa còn từng đánh nhau với người khác, chỉ là lúc nhận ra Đường Sơn theo bản năng nhìn về phía Giản Chính Dương, trong mắt có chút căng thẳng, cô cũng không muốn Giản Chính Dương có hiểu lầm gì.

Động tác theo bản năng này của cô, kỳ thật cũng phản bội lại sự ỷ lại trong tiềm thức nội tâm của cô đối với Giản Chính Dương, thành công lấy lòng Giản Chính Dương, đắc tội với Đường Sơn: “Tiểu Thố đáng yêu, tôi đang chào hỏi cô đấy, cô cũng không để ý tới tôi sao?”

“Ách, xin chào.” Tiểu Thố khách khí gật đầu, nói với Giản Chính Dương: “Đây là Đường Sơn, lúc ở cửa hàng tiện lợi có gặp phải một lần, đây là chồng tôi, Giản Chính Dương.”

“Giản Chính Dương à, quả nhiên rất đẹp trai.” Đường Sơn tà khí nhìn Giản Chính Dương, tuyệt đối không đề cập đến chuyện hai người đã biết lẫn nhau, “Tôi nói Tiểu Thố đáng yêu sao lại không tiếp nhận lời thổ lộ của tôi, thì ra còn có một ông xã đẹp trai a, nhưng mà, Tiểu Thố đáng yêu, tôi cũng không kém đấy, cô thật sự không xem xét về tôi sao?”

Nhận thấy thân thể Giản Chính Dương cứng lại, Tiểu Thố vội vàng ôm anh, nhìn về phía Đường Sơn: “Đường Sơn, tôi và anh không quen biết, còn nữa, nói giỡn phải có giới hạn, chồng tôi còn ở đây.”

“Tiểu Thố đáng yêu, cô lại có thể coi lời tỏ tình nghiêm túc của tôi như một trò đùa, trời ạ, sao có thể như vậy, cô đã làm tổn thương trái tim của tôi rồi.” Đường Sơn vẻ mặt bị thương.

Tiểu Thố trong lòng có không đành lòng, nhưng càng sợ làm cho Giản Chính Dương đau lòng, “Cám ơn người ngoại quốc hài hước, nhưng mà người Trung Quốc chúng tôi không thích nói giỡn như vậy, nhất là người phụ nữ đã có chủ, nếu anh muốn tôi làm bạn của anh, thì nói chuyện đứng đắn một chút.”

“Tiểu Thố đáng yêu…”

“Tôi là Bạch Tiểu Thố, anh có thể trực tiếp gọi tôi là Tiểu Thố, nhưng mà, không cần gọi là Tiểu Thố đáng yêu gì.” Mỗi lần nghe được mấy chữ này, Tiểu Thố đều nhịn không được nổi da gà.

“Tôi thích gọi cô là Tiểu Thố đáng yêu, xưng hô yêu thương cỡ nào a.”

“Anh im miệng…” Giản Chính Dương nhịn không được, ra tay muốn đánh người.

“A, ông xã đừng, bình tĩnh một chút.” Tiểu Thố vội vàng lôi kéo, nói giỡn, đây là ở bên ngoài, đừng nói hậu quả đánh nhau sẽ như thế nào, chỉ riêng thân thể Đường Sơn kia, rõ ràng so với chồng mình còn mạnh hơn, cô cũng không muốn chồng mình chịu thiệt nha.

“Đường Sơn, anh câm miệng cho tôi, lại nói bậy, đừng trách tôi không thân thiệt đấy.”

“Chậc chậc chậc, thật không có phong độ.” Đường Sơn lúc Giản Chính Dương muốn động thủ đã nhảy đến khoảng cách an toàn: “Như thế nào, muốn đánh nhau với tôi, anh muốn động thủ tôi còn không động thủ với anh đâu, tôi rất có phong độ thân sĩ, không muốn dọa Tiểu Thố đáng yêu.”

Nghe Đường Sơn nói như vậy, Giản Chính Dương miễn cưỡng ngăn chặn cơn giận của mình, liếc mắt nhìn Tiểu Thố, được rồi, anh cũng không muốn dọa Tiểu Thố, ôm lấy cô: “Bà xã, chúng ta đi, nên cách xa tên điên này. ”

“Được.” Đối với Đường Sơn da mặt dày như vậy, Tiểu Thố tỏ vẻ rất im lặng, thậm chí có chút phản cảm, cũng không muốn để ý tới.

Hai người đi về phía xe của mình, mở cửa, Tiểu Thố vừa mới ngồi xuống, không ngờ Đường Sơn lấy tốc độ ánh sáng ngồi xuống ghế sau: “Thật trùng hợp hai người các người muốn ra ngoài à, tôi cũng muốn đi ra ngoài, không bằng tiện thể dẫn tôi đi một chút.”

Tiểu Thố im lặng, tại sao lại có một người da mặt dày như vậy: “Anh có biết chúng tôi sẽ đi đâu không mà để cho chúng tôi mang theo.”

“Các người đi đâu tôi sẽ đi đó.”

“Anh…”

“Xuống xe.” Ý đuổi người của Giản Chính Dương rất rõ ràng.

“Không xuống.” Đường Sơn dựa vào ghế sau, “Chiếc xe này ngồi lên cũng không tệ lắm, ân, thoải mái.”

Thấy dáng vẻ quen thuộc này của anh ta, trên mặt Tiểu Thố trượt xuống vô số hắc tuyến.

Gân xanh trên trán Giản Chính Dương nhảy lên, đang định xuống xe kéo Đường Sơn xuống, lại bị một câu nói nhẹ nhàng của Đường Sơn khống chế: “Nếu anh không muốn bởi vì sự lôi kéo của chúng ta ảnh hưởng đến Tiểu Thố, tôi khuyên anh nên không nên động thủ.”

Được rồi, coi như anh ta ngoan độc, sắc mặt Giản Chính Dương âm trầm khởi động xe, xem ra tối nay lại muốn đi tìm anh ta nói chuyện, bất cứ ai dám đánh chủ ý với vợ mình, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.

Tiểu Thố nhìn Giản Chính Dương, lại nhìn Đường Sơn, đối với Đường Sơn nói hai ba câu đã ngăn cản được xúc động của Giản Chính Dương thì tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng anh ta nói rất có đạo lý, nhưng mà, đây không nên trở thành lý do anh dừng động tác, Giản Chính Dương, không phải là người đàn ông không nghe được người khác nói chuyện với chính mình sao (kỳ thật cô là muốn để cho anh đánh nhau vì cô đi, tâm lý nhỏ u ám), làm thế nào có thể vâng lời như vậy?

Giác quan thứ sáu của Tiểu Thố tự nhủ, trong hai người này, nhất định có thứ cô không biết.

“Tiểu Thố đáng yêu, tại sao cô lại luôn đánh giá tôi, chẳng lẽ đột nhiên phát hiện tôi đẹp trai hơn anh ta, muốn thích tôi rồi?” Đường Sơn ném một cái mị nhãn với Tiểu Thố, chọc cho Tiểu Thố nổi da gà, may mà tiếng Trung của Đường Sơn không tính là quá kém, bằng không, chỉ sợ từ trong miệng anh ta nói ra những lời như vậy, cô sẽ muốn nôn.

“Đừng nhìn anh ta.” Sự chán ghét của Giản Chính Dương đối với Đường Sơn đã đạt đến đỉnh điểm.

“Được.” Tiểu Thố rất nghe lời gật đầu, thật sự là chính cô cũng nhìn không nổi.

“Đây là phu xướng phụ tùy trong truyền thuyết sao?” Đường Sơn đối với sự tương tác của hai người rất buồn bực, Tiểu Thố sao lại nghe lời như vậy, một chút cũng không nhìn mình.

Lúc đến một đèn giao thông, Giản Chính Dương dừng xe, buông dây an toàn ra, thuận tay cởi dây an toàn của Tiểu Thố, kéo cô về phía mình, một nụ hôn nóng bỏng lập tức hôn xuống.

“Tôi vãi!” Ở trước mặt mình biểu diễn tình cảm mãnh liệt, Đường Sơn nhịn không được bất ngờ nói lời chửi tục..

“Nhìn không nổi có thể đi.” Tiếng kèn phía sau nhắc nhở bọn họ đèn đã bật xanh, Giản Chính Dương buông Tiểu Thố ra, lạnh lùng nói, cẩn thận giúp Tiểu Thố thắt dây an toàn, nhìn bộ dáng ánh mắt quyến rũ chất chứa tình dục của cô, nhịn không được cổ họng căng thẳng, thật sự là mê người nha, mê người như vậy, không nên cho bất luận kẻ nào nhìn, ý thức được điểm này, quay đầu lại nhìn bộ dáng động tình của Đường Sơn, nhất là chỗ quần rõ ràng dị thường, sắc mặt càng tối sầm lại:

“Cút xuống xe.”

Đường Sơn cũng rất xấu hổ, thấy người khác hôn nhiều là một chuyện, nhưng chuyện chỉ là nhìn người khác hôn một cái đã động tình còn chưa có, anh ta thật sự không ngờ, lúc Tiểu Thố đáng yêu ánh mắt quyến rũ chất chứa tình dục lại mê người như vậy, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa anh ta đã không nhịn được mình nhào tới.

Lúc này Giản Chính Dương rống anh ta, anh ta khó có được không trả lời, bởi vì, thật sự rất xấu hổ, hơi khom lưng: “Phía sau đang thúc giục, đi nhanh một chút, tôi cam đoan sẽ không nhìn lung tung nữa.”

Lúc này nếu Giản Chính Dương thế nào cũng phải đuổi anh ta xuống xe, anh ta nhất định sẽ xấu hổ ở ngã tư đông đúc này, chết cũng không nên chết như vậy.

Mặt Tiểu Thố cũng rất đỏ, không nghĩ tới Giản Chính Dương lại nắm lấy mình hôn nhau như vậy, không còn mặt mũi gặp người, phía sau đang điên cuồng ấn còi, có xe chờ không kịp từ bên cạnh lái lên, lúc đi ngang qua bên cạnh không quên mở cửa sổ ‘thăm hỏi’ một chút, lại dừng lại, sợ là sẽ khiến mọi người tức giận, vội vàng kéo anh.

“Ông xã, lái xe trước đi.”

“Đúng đúng, phía sau chửi rồi.”

Không hài lòng Đường Sơn ở ghế sau xe, càng không hài lòng với bộ dáng động tình của anh ta khi nhìn thấy Tiểu Thố, nhưng là chính mình để cho Tiểu Thố lộ ra bộ dáng này, Giản Chính Dương vừa tức vừa buồn bực, vốn muốn cho anh nhìn bộ dáng thân thiết của mình và Tiểu Thố để kích thích anh ta, kết quả thật sự kích thích đến, anh lại cẩn thận, đem đầu Tiểu Thố ấn nhìn ra ngoài cửa sổ không cho Đường Sơn nhìn, tự mình lái xe.

Tiểu Thố đương nhiên biết tâm tư nhỏ nhắn của Giản Chính Dương, rất phối hợp quay đầu ra ngoài cửa sổ, cô không dám nhìn ánh mắt Đường Sơn, không biết Đường Sơn nhìn thấy phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy rất ngượng ngùng.

Còn Đường Sơn thì sao, bây giờ đang vội vàng áp chế dị động trên thân thể, cũng không có tinh lực đi chú ý Tiểu Thố, mấu chốt là sợ sau khi nhìn thấy Tiểu Thố sẽ áp chế không nổi dị động trên thân thể.

Không muốn để Đường Sơn ở lại ghế sau xe của mình, nhanh chóng lái xe đến nơi, dừng lại, Giản Chính Dương lạnh lùng đuổi người Đường Sơn đã bình tĩnh lại.

“Bây giờ anh có thể đi rồi.”

Xe Giản Chính Dương dừng ở cửa một trà quán, đại khái đoán ra đây là mục đích của bọn họ, Đường Sơn rất sảng khoái xuống xe: “Ai nha, đây là một nơi tốt nha.”

Trà Trung Quốc, rất cổ xưa, anh ta thực sự cũng rất tò mò.

“Hy vọng không cần gặp lại anh nữa.” Lạnh lùng hừ một tiếng với Đường Sơn, Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố rời đi.

“Trong tục ngữ, từng con đường lớn thông la Mã, chúng ta có duyên tự nhiên sẽ gặp lại.” Đường Sơn không thèm để ý cười cười, trà quán cũng không phải do nhà anh mở, anh đi lên ăn chút tâm uống một chén trà gì đó, anh ta là không có vấn đề gì.

Giản Chính Dương cùng Tiểu Thố đi lên trà quán, còn chưa nhìn thấy đối tượng hẹn, đối phương ngược lại nhìn thấy bọn họ trước: “Tiểu Thố, nơi này.”

Nghe được giọng nói của Hắc Tiểu Hùng, Tiểu Thố lập tức lôi kéo Giản Chính Dương đi qua, đúng vậy, cô sẽ ra ngoài, chính là bởi vì nhận được điện thoại của Hắc Tiểu Hùng, cho đến khi hai người trở thành bạn bè, ngược lại gặp mặt ba bốn lần, tần suất này đối với Giản Chính Dương mà nói đã rất nhiều, nhưng đối với bạn tốt mà nói ít đi một chút, nhất là sau vài lần gặp mặt Hắc Tiểu Hùng, Hạ Đóa đều cảm thấy bạn bè rất hợp ý nhau, thì số lần gặp mặt này vẫn là hơi ít.

Đôi khi tình bạn giữa những người phụ nữ thật kỳ lạ, thỏ nhỏ và Hắc Tiểu Hùng có ấn tượng tốt về nhau khi lần đầu gặp mặt. thời gian, họ nghĩ rằng nhau là một điều tốt.

Đôi khi tình bạn giữa những người phụ nữ kỳ quái như vậy, Tiểu Thố và Hắc Tiểu Hùng lần đầu tiên gặp mặt đã có ấn tượng tốt với nhau, Tiểu Thố và Hạ Đóa lần đầu tiên gặp mặt không tính là vui vẻ, nhưng mấy lần sau, đều cảm thấy đối phương là một người không tồi, đương nhiên, trong giọng điệu cũng không phải khách khí như vậy nữa.

Tiểu Thố và Giản Chính Dương vừa ngồi xuống, Hạ Đóa đã nhìn không quen mở miệng: “Tôi nói Bạch Tiểu Thố rốt cuộc cô còn chưa chịu cai sữa à, mỗi lần gặp mặt đều dẫn theo phụ huynh là như thế nào?”

Đối với việc này, Bạch Tiểu Thố đáp lại: “Hạ Đóa kỳ thật cô có trở ngại về hiểu biết đi, đừng phủ nhận nha, tôi sẽ không cười nhạo cô, đây là chồng của tôi, không phải anh trai tôi cũng không phải trưởng bối tôi, nhiều nhất là người nhà của tôi, phụ huynh lấy đâu ra, tôi mang người nhà đến làm sao, ai quy định không thể mang người nhà đến đây?”

“Tôi quy định.” Hạ Đóa nói: “Mấy người phụ nữ chúng ta tụ tập, tất cả mọi người đều không mang theo người nhà, chỉ có cô mang theo, cô không biết xấu hổ sao, cậu thoải mái sao, cô không có chút tự giác sao?”

“Quy định của cậu không có hiệu lực pháp lý.” Tiểu Thố nhanh chóng trả lời: “Cậu muốn vui vẻ cũng mang người nhà ra ngoài nha, nhưng mà chỉ sợ không có cách nào dẫn chồng đi, không sao cả, mang theo cha mẹ anh trai đều được, nhưng đến lúc đó tôi sẽ trả lại câu nói kia của cậu, còn mang theo phụ huynh, cậu chưa cai sữa sao?”

“Tiểu Thố, miệng cậu rất lợi hại nha.”

“Đã nhường đã nhường.”

“Ô, còn nhường nhịn, cậu thật sự cho rằng miệng cậu lợi hại a, đó là chị đây nhường cậu.”

“Cám ơn cậu đã nhường, kỳ thật tôi cũng là nói chuyện nể mặt.”

“Cậu…”

“Được rồi, các người không cần vừa gặp mặt đã đấu không yên.” Hắc Tiểu Hùng bất đắc dĩ vuốt trán, hai người này vừa gặp mặt đã đấu võ mồm, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt không quá vui vẻ, Hạ Đóa không quá thích Giản Chính Dương, luôn cảm thấy người đàn ông chỉ là đẹp trai vô dụng, soái ca cô có thể thấy được nhiều, soái ca không nói lý trời sinh không làm người ta vui, soái ca chiếm hữu dục vọng cũng không làm người ta vui, tuy rằng mới gặp qua vài lần, nhưng ham muốn chiếm hữu của Giản Chính Dương đối với Tiểu Thố, quả thực đến mức khủng bố, thử nghĩ một chút nếu có một người đàn ông đối với mình như vậy, các cô tuyệt đối chịu không nổi, thật khó làm Tiểu Thố giống như không có việc gì.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương, Hạ Đóa đều nhịn không được muốn lên tiếng châm chọc, đáng tiếc là trên cơ bản Tiểu Thố có thể đối phó với cô, Giản Chính Dương cũng không mở miệng, làm cho cô tức giận cũng không có cách nào phát ra.

Mà Hắc Tiểu Hùng là người dịu dàng nhất trong ba người, cho nên thường là khi hai oan gia đấu nhau, trước khi mất khống chế, thì để cô hòa giải, Tiểu Thố cùng Hạ Đóa chống lại Hắc Tiểu Hùng, thật sự không nở làm cô khó xử, mỗi lần chỉ cần cô vừa mở miệng, hai người đã ngoan ngoãn ngừng chiến.

“Tiểu Thố, chúng ta đã gọi mấy món bánh ngọt, cậu xem thích cái gì lại gọi thêm.”

“Được.” Tiểu Thố gật gật đầu, nhìn thực đơn: “Nghe nói hôm nay là họ Hạ khách mời phải không?”

Hắc Tiểu Hùng nhìn ý xấu hiện lên trong mắt Tiểu Thố, nghẹn cười: “Đúng vậy.”

“Vậy tôi sẽ không khách khí.” Balabara gọi vài thứ thích: “Cám ơn a, có người mời khách, tôi lập tức hông khách khí.”

Lời này là nói với Hạ Đoá, nhận được điện thoại của Hạ Đoá, Tiểu Thố lập tức lôi kéo Giản Chính Dương ra cửa, người kia mỗi lần đều nâng gậy với cô, cô đã sớm hạ quyết tâm muốn Hạ Đoá tốn kém rồi.

“Không khách khí mới tốt, như vậy càng thêm cùng ngồi thoải mái hơn.” Một giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, cùng lúc đó ở một chỗ trống bên cạnh Hắc Tiểu Hùng có một soái ca tao nhã ngồi xuống.

Quân tử như ngọc.

Gần như khi nhìn thấy soái ca, Tiểu Thố đầu tiên nghĩ đến bốn chữ này, ngoại trừ bốn chữ này, cô không thể tưởng tượng được tính từ khác (đương nhiên, càng nhiều từ vựng cô cũng nghĩ không ra, văn chương có hạn).

“Xin chào mọi người, tôi là Hạ Lương, anh trai của Hạ Đóa.” Hạ Lương chủ động chào hỏi Tiểu Thố và Giản Chính Dương, mỉm cười nhìn hai người: “Cô chính là Tiểu Thố đi, anh là chồng của Tiểu Thố, Giản Chính Dương tiên sinh.”

“Gọi tên tôi là được rồi.” Ngoài ý muốn, Giản Chính Dương chấp nhận thiện ý mà Hạ Lương truyền tới.

“Xin chào.” Tiểu Thố cùng Hạ Lương nhẹ nhàng nắm tay một cái, nhanh chóng buông ra.

Hạ Lương, anh trai của Hạ Đóa, lại ngồi bên cạnh Hắc Tiểu Hùng, có JQ nha.

Tiểu Thố hưng trí bừng bừng nhìn Hắc Tiểu Hùng và Hạ Lương, cô nhớ ra, có lần lúc ở trong nhà vệ sinh bệnh viện, không phải đã nghe qua hai chữ Hạ Lương sao, xem ra hai người này thật sự có JQ nha.

Bánh ngọt rất nhanh được đưa lên, Hạ Lương vừa chào Tiểu Thố và Giản Chính Dương ăn, một bên rất tự nhiên gắp bánh ngọt đặt vào trong bát Hắc Tiểu Hùng: “Bánh đậu xanh yêu thích của em.”

Gần đây Hắc Tiểu Hùng rất bất đắc dĩ, Hạ Lương trở về, lúc mới bắt đầu, không có bất kỳ tin tức gì, nhưng đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, một bộ dáng không có thay đổi so với trước kia.

Rất tự nhiên xuất hiện trước mặt cô, tự nhiên quan tâm đến cô, điện thoại tự nhiên, giọng điệu tự nhiên, dường như tất cả mọi thứ vẫn như trước khi đi ra nước ngoài.

Nhưng trong lòng chỉ có cô biết rằng sau bao nhiêu năm canh giữ như vậy, thứ cô thu được không phải là niềm vui được thả mây nhìn trăng sáng, mà là vắng vẻ lạnh lẽo của quá khứ.

Cô đã không còn sức để chấp nhận nữa, nhiều lần muốn mở miệng, đều bị anh cực kỳ tự nhiên cắt đứt, anh đi quyết liệt như vậy, lần nữa quay trở về, trước sau như một, dịu dàng lại mạnh mẽ lần nữa tiến vào cuộc sống của cô.

“Cám ơn.”

Sau khi cố gắng từ chối một vài lần, Hắc Tiểu Hùng không còn từ chối nữa, cô tự nhiên chấp nhận và cảm ơn rất lịch sự.

Tay Hạ Lương hơi cứng đờ, dịu dàng nhìn người bên cạnh: “Trước đây chúng ta, có cần hai chữ này không?”

“Đương nhiên.” Hắc Tiểu Hùng lịch sự và xa lánh trả lời.

“A, bánh đậu xanh của trà quán này thật sự không tệ, Bạch Tiểu Thố, cô nếm thử, trước kia a, tôi cùng Tiểu Hùng đã thích bánh ngọt ở đây nhất, hôm nay anh trai của bổn tiểu thư mời khách, cô có phúc rồi.” Hạ Đóa thấy không khí hai người cứng đờ, vội vàng làm bầu không khí náo nhiệt lên.

Tiểu Thố nhét bánh đậu xanh vào miệng, há miệng nhìn Hạ Đóa: “Hôm nay không phải cô mời khách sao?”

“Thật ngại quá, hôm nay là anh Hạ mời khách.” Hạ Đóa cười đến đắc ý.

Tiểu Thố phốc, vừa rồi nói cô gọi rất nhiều điểm tâm.

Hạ Lương cười nhìn Tiểu Thố: “Không sao, anh Hạ và cô Hạ cũng là người một nhà, đều là người nhà họ Hạ, cô làm thịt ai không phải là làm thịt sao.”

Rất rõ ràng là anh hiểu lòng của Tiểu Thố.

Đáng tiếc, anh không nói còn tốt, vừa nói Tiểu Thố càng xấu hổ hơn, dù sao người không quen lắm, làm sao có thể nói giỡn như vậy: “Hắc hắc, tôi thật sự không biết, nếu tôi biết nhất định sẽ làm thục nữ gọi món, lần sau Hạ Đoá mời khách, tôi lại thêm một lứa, xem như bù đắp.”

Hạ Đóa hét lớn: “Có cô bù đắp như vậy sao, Tiểu Tiểu Thố?”

“Tôi là Bạch Tiểu Thố, đừng đổi tên lung tung, Hạ Tiểu Đóa.”

“A, tôi tên là Hạ Đóa, không gọi Hạ Tiểu Đóa, cô cũng đừng đổi tên lung tung.”

“Ha ha…” Buồn cười nhìn hai người lại đánh nhau, Hạ Lương chuyển ánh mắt sang Giản Chính Dương cơ hồ không dời ánh mắt khỏi người Tiểu Thố, đều là người đàn ông, giống như yêu một người phụ nữ nào đó, càng dễ sinh ra cộng hưởng.

“Giản Chính Dương…”

Ba nữ nhân một vòng tròn nhỏ, hai nam nhân một vòng tròn nhỏ, bầu không khí chậm rãi nhiệt liệt, đáng tiếc, lúc này có người không biết tốt xấu gì tới quấy rầy.

“Tiểu Thố đáng yêu…”

Cơ hồ lúc nghe được xưng hô này, sắc mặt Giản Chính Dương ôn hòa nói chuyện với Hạ Lương lập tức âm trầm.

Người nào đó thần kinh cường đại, hoàn toàn bỏ qua địch ý mãnh liệt từ trên người Giản Chính Dương bộc phát ra, tự mình đứng sang một bên: “Thật trùng hợp a, thì ra các người cũng ở chỗ này uống trà a, Tiểu Thố đáng yêu, chúng ta đều quen biết như vậy, chẳng lẽ cô không định mời tôi ngồi xuống, giới thiệu một chút bạn bè của cô sao?”

Tiểu Thố lôi kéo Giản Chính Dương muốn bùng nổ, im lặng an ủi, trừng mắt nhìn người da mặt dày: “Ai quen biết với anh, tôi và anh một chút cũng không quen, anh đến từ đâu thì đi đến đó đi.”

“Làm sao có thể như vậy chứ, Tiểu Thố đáng yêu, cô làm trái tim ta đau quá, tôi và cô không quen biết, cô sẽ cho tôi ngồi xe của cô tới nơi này sao, nếu như muốn nói từ đâu tới thì đi nơi đó, vậy tôi là ngồi xe của cô tới, nếu không cô đưa tôi về đi, Tiểu Thố đáng yêu cô sẽ lái xe sao, nếu như không, tôi có thể nha.” Đường Sơn liên tiếp ném ánh mắt quyến rũ với Tiểu Thố.

Đáng tiếc, Tiểu Thố mỗi ngày thấy mặt Giản Chính Dương đã có khả năng miễn dịch nhất định đối với nước Mỹ, nếu như nói cô sẽ bị một anh chàng đẹp trai mê hoặc, người đàn ông kia chỉ có thể là Giản Chính Dương.

Đường Sơn quả thật không tệ, nhưng sau khi ngạc nhiên ban đầu qua đi, Tiểu Thố sẽ rất bình tĩnh kết luận rằng người đàn ông này không phải mẫu người mình thích, cho nên đối với cái nháy mắt của Đường Sơn, phản ứng của Tiểu Thố rất thẳng thắng.

“Mắt anh bị chuột rút à, có muốn tôi giới thiệu cho anh một thầy thuốc đông y đi xem một chút hay không.”

Về vấn đề này, tất cả mọi người chỉ có thể bày tỏ sự cảm thông với Đường Sơn.

“Bạch Tiểu Thố, soái ca này là ai vậy?” Cảm thấy hứng thú nhất chính là Hạ Đóa là người phụ nữ sợ thiên hạ không loạn này, từ khi soái ca này xuất hiện, sắc mặt Giản Chính Dương không tốt hơn, có kịch hay xem.

“HI, xin chào người đẹp, tôi tên là Đường Sơn, là người theo đuổi Tiểu Thố đáng yêu.” Đường Sơn rất quen thuộc chào hỏi Hạ Đóa: “Tôi có thể ngồi đây không?”

“Tương đối hoan nghênh.” Nhìn Tiểu Thố ngồi bên cạnh mình, Hạ Đóa rất hiểu lòng người hỏi: “Có muốn tôi đổi vị trí không?”

“Nếu như có thể, cô có thể ngồi xuống bên cạnh ta.” Đường Sơn cười cười, tuy rằng anh rất muốn ngồi xuống, nhưng suy nghĩ đến sức bạo phát của Giản Chính Dương, vẫn là quên đi.

“Ha ha…” Hạ Đóa rất nể mặt đổi vị trí ngồi xuống bên cạnh Đường Sơn, sau đó đối mặt với Tiểu Thố, đột nhiên bi phẫn: “Bổn tiểu thư như hoa như ngọc, tốt xấu gì cũng đẹp hơn Tiểu Thố đi, có một soái ca coi trọng cô ta thì thôi, vì sao kết hôn còn có một soái ca khác coi trọng cô ta, tôi ghen tị, tôi không hài lòng…”

Hạ Đóa vừa nói ra lời này, dẫn tới ánh mắt trắng của Giản Chính Dương: “Cô không đẹp như Tiểu Thố.”

Hạ Đóa tức giận: “Mắt anh có vấn đề, Đường Sơn, anh nói xem, anh thích cái gì ở Tiểu Thố?”

“Tôi tương đối thích con gái đáng yêu.” Đường Sơn cười tủm tỉm nói: “Cô rất có nữ tính, nếu tôi mười tám tuổi khẳng định đuổi theo cô.”

“Nói cho cùng chính là không thích tôi, tôi ghen tị, tôi bi phẫn a…” Hạ Đóa tiếp tục phát điên.

Hạ Lương quái dị nhìn Hạ Đóa: “Em thay đổi cái miệng độc cùng tính cách của em một chút, rất nhanh có thể gả ra ngoài.”

“Anh trai!” Hạ Đóa tức giận, ngay cả lão ca cũng không đứng về phía nàng.

“Anh chỉ là từ góc độ một người đàn ông để nhắc nhở em mà thôi.”

“Góc độ của một người đàn ông chưa chắc đã tốt, bây giờ không phải anh cũng là độc thân sao?” Hạ Đóa không cam lòng phản bác, lúc nói ra lời này đã cảm thấy không ổn, nếu anh trai độc thân, Tiểu Hùng kia thì sao, vội vàng khắc phục:

“Những người chưa kết hôn đều là độc thân.”

Khóe miệng Hạ Lương hơi nhếch lên: “Anh nghĩ rất nhanh anh sẽ chấm dứt độc thân, Tiểu Hùng ngốc nghếch, em nói sao?”

Thành thật mà nói, mỗi lần nghĩ đến tên của Hắc Tiểu Hùng, Tiểu Thố đã cảm thấy, ba mẹ Hắc Tiểu Hùng, thật sự là quá tài năng, bạn nói nếu là một cô gái ngu ngốc hoặc đáng yêu một chút gọi cái tên này cũng không quái dị như vậy, hết lần này tới lần khác một người phụ nữ có vị nữ tính vô hạn gọi cái tên này, hơn nữa biệt danh nhỏ của Hạ Lương, Tiểu Thố tỏ vẻ lần đầu tiên nghe được rất không bình tĩnh.

Bị Hạ Lương điểm danh, trên mặt Hắc Tiểu Hùng một chút biểu tình thẹn thùng cũng không có, chỉ nhàn nhạt nói: “Đây là việc của anh, em làm sao biết được.”

Lời nói không mặn không nhạt này làm cho đôi mắt Hạ Lương hơi lạnh, quay đầu uống trà, không mở miệng nữa.

Bầu không khí lại có chút hạ xuống, Hạ Đóa một bên là anh trai một bên là bạn tốt tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, nếu như nói Hắc Tiểu Hùng có người khác thích, năm đó là anh trai có lỗi với Tiểu Hùng trước, làm bạn tốt cô nhất định là cố gắng ủng hộ bạn tốt, nhưng nhiều năm như vậy bạn tốt lại không có người yêu khác, hiện tại anh trai trở về, rõ ràng còn đối với bạn tốt tình thâm, mà cô cũng không phản đối sự tiếp cận của anh trai, lẽ ra hai người hẳn là rất nhanh có quan hệ thân thiết mới đúng, nhưng vì sao lúc anh trai tỏ vẻ thiện chí với bạn tốt, bạn tốt đều đẩy ra, mình muốn tác hợp cho bọn họ nhưng bạn bè lại thờ ơ?

Rốt cuộc trong lòng bạn tốt đang nghĩ như thế nào, hỏi cô lại không nói, thật sự rất đau ngực a.

Quay đầu muốn nói chuyện với Tiểu Thố, kết quả phát hiện một Tiểu Thố ăn chỉ lo ăn, mà người đàn ông bên cạnh cô thì vẻ mặt sủng nịch đưa bánh ngọt cho cô. Không có gì để nói.

“Ai, soái ca…” Quên đi, cô vẫn nên phạm vi gần thôi, lôi kéo Đường Sơn nói chuyện: “Anh là người ở đâu vậy?”

“Tôi từ Mỹ đến…” Đường Sơn là một bộ dáng rất hay nói, phối hợp với Hạ Đóa hay nói xấu dường như hai người quả thực là xứng đôi…

Sau khi tiêu diệt toàn bộ đồ ăn nhẹ trên bàn, Tiểu Thố phát hiện tất cả mọi người đều lo lắng nói chuyện hoặc ngây người, đại bộ phận bánh ngọt dưới đũa của Giản Chính Dương thì tiến vào bụng mình.

“Có muốn gọi thêm không?” Miếng bánh ngọt cuối cùng ăn xong, Hạ Lương lên tiếng.

“Không cần không cần, ta đều ăn chống đỡ rồi” Tiểu Thố ngượng ngùng, nghĩ đến mọi người không ăn nhiều, vội vàng lại nói: “Nếu không mọi người lại gọi một chút đi, mọi người cũng không ăn, toàn bộ để cho tôi ăn, bánh ngọt chỗ này quả nhiên rất ngon, nhất thời không cưỡng lại được ăn nhiều một chút, thật ngại quá a, chê cười rồi.”

“Oa ~ Bạch Tiểu Thố, biết cô có thể ăn, cũng không cần ăn như vậy.” Hạ Đóa vẻ mặt hắc tuyến: “Cẩn thận lớn lên thành thỏ mập, cô còn gọi là ăn nhiều một chút mà là ăn rất nhiều nha.”

Các cô trước khi Tiểu Thố đến đã gọi bốn năm món bánh ngọt, lúc Tiểu Thố đến nhầm tưởng là Hạ Đóa mời khách lại không khách khí chút, đại bộ phận đều vào trong bụng Tiểu Thố, người phụ nữ này, chỉ lo ăn, cũng không sợ tăng cân.

“Cho dù là có người đàn ông rồi, cũng không nên ăn điên cuồng như vậy, phụ nữ phải luôn luôn bảo trì vóc người, mới có thể khiến người khác thích.”

“Thỏ mập sẽ càng thêm đáng yêu.” Giản Chính Dương nhàn nhạt mở miệng, chỉ cần Tiểu Thố ăn được, anh không thèm để ý Tiểu Thố có thể ăn thành thỏ mập hay không, nhưng mà ngồi ở bên cạnh, tay sờ lên bụng Tiểu Thố, quả thật rất cố gắng chống đỡ.

“Uống chút trà để tiêu hóa.”

“Vâng~ uống không nổi.”

Ngoại trừ Hạ Đóa phát ra thán phục, mọi người đối với bụng Tiểu Thố có thể chứa nhiều thức ăn như vậy đều tỏ vẻ tò mò.

“Có muốn đứng lên đi dạo không?”

“Cũng tốt.”

“Phốc…” Hạ Đóa lúc Tiểu Thố đứng lên thì nở nụ cười: “Bạch Tiểu Thố, hình như cậu đang mang thai bốn tháng nha.”

“Cút…” Tiểu Thố không khách khí đáp lại.

“Cái gì chứ, Tiểu Thố đáng yêu của tôi mới không sinh tiểu Tiểu Thố cho tên kia đâu.” Đường Sơn bất mãn, cảm thấy Tiểu Thố như vậy cũng rất đáng yêu, ít nhất anh ta chưa từng thấy qua người phụ nữ vì ăn mà chống đỡ mình.

“Phục vụ, bàn bánh ngọt của chúng tôi, toàn bộ lại thêm một phần nữa. Tiểu Thố đáng yêu thích một cái gì đó như vậy, tôi phải nếm thử, phải không, Tiểu Thố đáng yêu?”

Đối với hành động của anh ta, không thể không nói, nếu như Tiểu Thố không có đối tượng, nhất định sẽ cảm động, tên này vừa nhìn đã biết là một người biết làm sao có thể làm con gái thích, yêu những gì bạn yêu thích, ăn những gì bạn thích ăn, còn có cái gì làm cho người ta cảm động hơn đây?

Đáng tiếc, phía sau Tiểu Thố có Giản Chính Dương, cho nên cô chỉ đáp lại bằng một cái liếc mắt.

Hạ Đóa thì trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Anh thật ra rất không khách khí.”

Kỳ thật cũng đã nhìn thấu mục đích của Đường Sơn.

“Tiểu Đóa Đóa, cô cũng không biết đi, đây là sách lược.”

Hạ Đóa bị ba chữ Tiểu Đóa Đóa của ường Sơn làm cho tê dại, nhìn anh ta như quái vật: “Anh xem Giản Chính Dương bảo vệ Tiểu Thố kín đáo, người ta còn là hai vợ chồng được pháp luật bảo vệ, anh thật sự muốn đi làm người thứ ba? Anh có chắc chắn rằng anh có thể tách bọn họ ra?”

“Trung Quốc các người không phải có câu nói trên đời không có việc khó, chỉ cần có người có tâm sao?” Đường Sơn thần bí cười: “Tôi có rất nhiều thời gian.”

Hạ Lương vào lúc này cũng nhẹ nhàng nói bên tai Hắc Tiểu Hùng: “Tôi cũng có nhiều thời gian.”

Lỗ tai là một trong những điểm nhạy cảm của Hắc Tiểu Hùng, hơi thở ẩm ướt phơi nắng, làm cho Hắc Tiểu Hùng không nhịn được ngứa ngáy, ngay cả vành tai cũng không khống chế được đỏ lên, hơi nhắm lại, cố gắng làm cho trái tim gợn sóng của mình bình tĩnh lại.

“Thời gian của tôi đã kết thúc.”

Đôi mắt Hạ Lương khẽ trầm xuống: “Không sao, thời gian của anh là vô hạn, anh chia thời gian cho em một trăm năm là được rồi.”

Một trăm năm?

Hắc Tiểu Hùng cúi đầu, nếu như là mấy năm trước, nghe nói như vậy cô đại khái sẽ mừng như điên đi, nhưng hiện tại, cô đã không còn hứng thú, cho dù là một trăm năm, cô cũng không muốn, làm sao bây giờ?

Nhìn Hắc Tiểu Hùng trầm mặc, ánh mắt Hạ Lương dịu dàng, động tác tao nhã lau miệng, trong lòng âm thầm nói: Hắc Tiểu Hùng, anh trở về, em cả đời này, nhất định không thoát khỏi lòng bàn tay Hạ Lương của anh.

Bởi vì Tiểu Thố ăn quá no rồi, Giản Chính Dương đỡ cô đi hai vòng, chung quanh có người nhìn qua, làm cho Tiểu Thố cảm thấy có chút mất mặt, muốn đi, Giản Chính Dương để cho cô chờ một chút, tự mình đi thanh toán, sau đó mang theo Tiểu Thố cùng mọi người nói một tiếng muốn rời đi.

“A, đồ ăn nhẹ của tôi còn chưa ăn xong mà.” Đường Sơn miệng đầy nhét bánh ngọt, giống như mấy bữa không ăn cơm, không biết là vốn là cái dạng này hay là làm ra dáng vẻ vì để cho Tiểu Thố cảm thấy đồ ăn của cô thích, anh ta cũng thích ăn.

“Nếu không tôi đóng gói lại.”

“Không cần, anh chậm rãi ăn đi.” Giản Chính Dương nhàn nhạt nhìn anh ta, “Tôi đã thanh toán rồi, nhưng anh không có kết thúc, lát nữa tự mình thanh toán đi.”

“Anh đã thanh toán rồi sao? Không phải nói để tôi mời sao, làm sao có thể xấu hổ?”Hạ Lương nhướng mày.

“Không sao, lần sau đi.” Có người không hoan nghênh, anh cũng không muốn để Hạ Lương cùng nhau tính tiền mời người da mặt dày này, Giản Chính Dương gật gật đầu với Hạ Lương:

“Chúng tôi đi trước.”

“Được, vậy lần sau chúng ta lại hẹn.” Hạ Lương gật đầu.

“Giản Chính Dương, anh lòng dạ hẹp hòi.” Đường Sơn khiếu nại.

“Không sai.” Giản Chính Dương nhướng mày, mang theo Tiểu Thố rời đi.

“Hey, tính tiền.” Đường Sơn vội vàng gọi nhân viên phục vụ, vừa lấy điện thoại di động ra: “Tiểu Đóa Đóa, nếu không chúng ta để lại điện thoại lần sau liên lạc đi.””

“Được nha.” Người bình thường Hạ Đóa sẽ không tùy tiện để lại số điện thoại, nhưng cô đối với người tự xưng là theo đuổi Tiểu Thố này rất hứng thú, kỳ thật nói thẳng chính là muốn xem náo nhiệt.

“Lúc rảnh rỗi nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

“Được.” Hai con người đều có mục đích cần đạt được để lại số điện thoại cho nhau.

Giản Chính Dương không muốn bị Đường Sơn quấn lấy, lôi kéo Tiểu Thố nhanh chóng rời đi, lúc xuống lầu một nhân viên phục vụ lên lầu, thiếu chút nữa đụng phải Tiểu Thố, nhìn thấy bụng Tiểu Thố, theo bản năng đứng sang một bên:

“Xin lỗi, ngài không sao chứ?”

Tất cả đều dùng ngài, Tiểu Thố theo ánh mắt của cô ấy nhìn thấy bụng mình, đỏ mặt, đối phương nhất định cho rằng mình mang thai: “Không có việc gì không có việc gì.”

“Ngài cẩn thận một chút, cám ơn ngài đã đến, hoan nghênh lần sau trở lại.” Sợ Tiểu Thố đi quá nhanh té ngã, đến lúc đó trong cửa hàng cũng không bồi thường nổi, nhân viên phục vụ rất tận tâm nhắc nhở.

“Tôi không sao.” Tiểu Thố càng thêm lúng túng, không cần Giản Chính Dương nói, lòng bàn chân như bôi dầu đi càng nhanh hơn.

Chờ Đường Sơn đuổi theo, Giản Chính Dương đã mang theo Tiểu Thố rời đi: “Mẹ kiếp, chậm một bước.”

Trong xe, nhìn Tiểu Thố sờ bụng mình, ngược lại thật sự có chút ý tứ mang thai, Giản Chính Dương đột nhiên cảm thấy, có lẽ trong bụng cô có một bảo bối thuộc về bọn họ, cũng không tệ.

“Nhìn cái gì?” Thấy Giản Chính Dương không nói lời nào cũng nhìn mình, Tiểu Thố nghiêng đầu đi, “Lúc lái xe phải chuyên tâm.”

Bởi vì đã từng có kinh nghiệm tương tự, tuy rằng trách nhiệm không phải ở bọn họ, nhưng Tiểu Thố đối với xe vẫn có chút sợ hãi, sau khi lấy được giấy phép lái xe cô trên cơ bản chưa từng động qua chiếc xe này, dù sao đi đâu cũng là cùng Giản Chính Dương, để anh lái là tốt rồi.

Nhưng chính là như vậy, cô cũng rất lo lắng xảy ra tai nạn xe cộ gì đó, bởi vì sợ nói ra sẽ không may mắn, cho nên mỗi lần chỉ có thể nhắc nhở Giản Chính Dương tuân thủ quy tắc giao thông, lái xe phải chú ý cẩn thận.

Cô nghĩ rằng mình có lẽ là hành khách ngoan ngoãn nhất rồi.

Giản Chính Dương nhìn về phía đường cái, Tiểu Thố đánh giá quá thấp khả năng lái xe của anh: “Anh đang suy nghĩ, khi nào trong bụng em thật sự có một đứa bé, cũng không tệ.”

Hai người không hề sử dụng biện pháp tránh thai theo lời khuyên của người lớn, tuy rằng Tiểu Thố đã trở lại, nhưng mỗi ngày Giản Chính Dương đều nấu canh cho cô uống, thời thời khắc khắc khắc bồi bổ cơ thể cô, nhưng kỳ quái chính là bụng cô một chút động tĩnh cũng không có.

Lúc này nghe anh nói như vậy, Tiểu Thố lại có chút bất an: “Anh nói xem, vì sao bụng em còn chưa có động tĩnh a?”

Ngoại trừ thời kỳ kinh nguyệt, mỗi buổi sáng Tiểu Thố tỉnh lại sẽ lấy que thử thai thử để biết mình có mang thai hay không, nhưng một chút động tĩnh cũng không có.

Nghe được Tiểu Thố hỏi như vậy, Giản Chính Dương đã biết mình nói những lời không nên nói, cười an ủi: “Anh chỉ là tùy tiện nói, không cần suy nghĩ quá nhiều, lúc nào nên có thì có thôi.”

Bởi vì như vậy đều không có mang thai, làm cho Tiểu Thố một lần nghi ngờ có phải cơ thể mình xảy ra vấn đề hay không, mấy lần muốn đi kiểm tra đều bị Giản Chính Dương ngăn lại, anh sợ vạn nhất kiểm tra ra không có vấn đề gì, cô lại buộc mình đi kiểm tra, nếu hai người đều không có vấn đề, cô lại nóng lòng, đến lúc đó tạo cho cô càng nhiều áp lực.

Tiểu Thố hiểu được tâm trạng của Giản Chính Dương, nhưng cô không thể có lỗi với sự chờ mong của Giản Tình, cho nên cô không có cách nào buông mình ra, mà tâm trạng như vậy, khi nhận được điện thoại của Tần Ca, hoàn toàn bùng nổ —— Giản Tình mang thai.

Lúc nhận được điện thoại của Tần Ca, đầu Tiểu Thố bị tin tức này nổ tung choáng váng, Giản Tình bao nhiêu tuổi, đây là nên làm bà nội, bây giờ lại muốn làm mẹ, thật sự là làm cho người ta giật mình.

Lại nói tiếp, Giản Tình cùng Tần Ca ở cùng một chỗ lâu như vậy so với mình và Giản Chính Dương, bọn họ đều có, vì sao mình không có?

Không riêng Tiểu Thố nghĩ như vậy, trong lòng Giản Chính Dương cũng không có tư vị, bình thường không thể so sánh thì không có gì đáng kể, nhưng hiện tại, hai người sau khi kết hôn với mình đều có, vợ mình còn chưa có động tĩnh, chẳng lẽ là để cho người khác nghĩ, anh còn không bằng Tần Ca một người đàn ông trung niên sao?

Tần Ca gọi điện thoại tới, một nửa là báo tin vui, một nửa là cầu cứu.

Tại sao ông lại cầu cứu?

Bởi vì Giản Tình lớn tuổi như vậy (kỳ thật cũng không sao, chưa tới năm mươi đâu, người khác có năm mươi mấy còn sinh, đặc biệt là hiện tượng nông thôn như vậy không ít), bà căn bản cũng không nghĩ tới mình còn có một ngày mang thai, cho nên sau khi ở cùng một chỗ với Tần Ca, nghĩ qua hai năm nữa có thể sẽ không còn kinh nguyệt, không có khả năng mang thai, cho nên đối với chuyện này một chút cũng không chú ý.

Nhưng không biết là bà bảo dưỡng quá tốt hay Tần Ca thật sự quá mãnh mẽ, tuần trăng mật của hai người trở về, Tiểu Thố và Giản Chính Dương đã chuyển đi, cha mẹ thì đi du lịch, chỉ còn hai người ở nhà, tuy rằng người đến tuổi trung niên nhưng Tần Ca là một người đàn ông lãng mạn, sau khi có vợ, nhiều năm trống vắng được lấp đầy, đương nhiên là phải chăm sóc kỹ lưỡng, không nghĩ tới không bao lâu, Giản Tình lại có thể bắt đầu nôn, lúc mới bắt đầu kinh nguyệt không tới, bởi vì đối mặt với không có kinh, kinh nguyệt của Giản Tình gần hai năm vẫn không bình thường, bà cũng không thèm để ý, nhưng thẳng đến khi nôn đến long trời lở đất đến bệnh viện kiểm tra, mới biết thì ra là mang thai.

Nếu đổi lại trên đầu bất kỳ người phụ nữ nào, đều cảm thấy không sao cả, muốn sinh thì không cần đánh, nhưng Giản Tình thì khác, lớn như vậy còn mang thai, bà cảm thấy mình rất không có mặt mũi, nhất là bác sĩ nhìn bộ dáng của mình (kỳ thật là ảo giác của bà), càng làm cho bà cảm thấy giống như mình rất dâm đãng, bởi vì muốn mang thai tự nhiên phải làm chuyện đó, có thể người khác sẽ cảm thấy tuổi này của bà còn có thể làm chuyện đó đi (đây không phải là rất bình thường sao? Dì Giản, dì thật sự đã lâu không có đàn ông).

Dù sao chính là sau khi biết mình mang thai, một chút cảm giác mừng rỡ cũng không có, bà muốn phá thai ngay lập tức, nếu không thể phá ngay trong ngày và khám bệnh trong tình trạng bụng đói, chỉ sợ bà sẽ trực tiếp liền phá thai.

Cảm giác khác với bà, sau khi biết bà mang thai, Tần Ca gọi là mừng rỡ như điên, nhưng không đợi ông vui mừng xong, thái độ của Giản Tình đã làm cho ông chịu không nổi.

Sau khi cùng bà mấy lần trao đổi nói không thông, sợ Giản Tình vụng trộm chạy đi phá thai, Tần Ca chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu Tiểu Thố.

Lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương về nhà, đã nhìn thấy Giản Tình ngồi trên sô pha tức giận, Tần Ca ở bên cạnh cười, trên tay bưng canh bổ dịu dàng dỗ bà uống:

“Bà xã, em uống một chút đi, bác sĩ nói em lớn tuổi như vậy mang thai không dễ dàng, phải bảo dưỡng thật tốt.”

Tần Ca không nói còn tốt, vừa nói Giản Tình đã sợ hãi: “Anh cũng biết em lớn tuổi như vậy a, anh cũng biết không dễ dàng a, anh nói em cũng sắp năm mươi rồi, ưỡn bụng to, có mất mặt mũi hay không?”

Tần Ca tùy ý Giản Tình nổi giận với mình: “Đúng vậy, là tôi đối với mình phỏng chừng sai lầm, anh cũng không biết thì ra năng lực sinh sản của anh cường thịnh như vậy a, nhưng mà bà xã, đứa nhỏ này là lễ vật ông trời dành tặng cho chúng ta, chúng ta có phải nên vui vẻ nhận lấy hay không, tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh a, hơn nữa là kết tinh tình yêu của chúng ta.”

“Kết cái đầu anh, em không sinh.” Giản Tình kiên trì ý kiến của mình.

“Bà xã…” Thấy nói không được, quay đầu lại nhìn Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương đã đến, lập tức hướng Tiểu Thố cầu cứu: “Tiểu Thố, con mau giúp ba khuyên nhủ mẹ con đi.”

Từ anh trai biến thành ba, quan hệ này quả thật có chút loạn, Tiểu Thố là nể mặt chiếc phong bao lì xì lớn của Tần Ca thật vất vả mới sửa miệng, lại mỗi lần nghe được Tần Ca vẻ mặt nghiêm trang nói cái gì ba, vân vân, vẫn có loại cảm giác muốn cười.

“Mẹ, chúng con đã trở về rồi.”

Nhìn thấy hai người Tiểu Thố, trong mắt Giản Tình hiện lên vẻ xấu hổ.

Nhận lấy bát trên của Tần Ca, Tiểu Thố cười ngồi xuống bên cạnh Giản Tình: “Đây là canh gì vậy?”

“Canh gà.” Tần Ca ở bên cạnh đáp lời: “Ba tự mình hầm.”

“Thật sao? Thì ra là canh gà yêu thương của ba.” Tiểu Thố cười cười, nhân ra một muỗng đưa tới bên miệng Giản Tình: “Ba thật sự càng ngày càng có hình mẫu của một người chồng mẫu mực, mẹ, nể mặt ba một mảnh tâm ý, mẹ cứ uống một chút đi, đến nếm thử hương vị thế nào.”

“Ta không muốn uống.” Giản Tình nhíu mày.

“Chuyện này làm sao được, mẹ trước kia không phải nói cho con biết, lúc mang thai bảo bối, phụ nữ mang thai đặc biệt suy yếu, cần được tẩm bổ sao, con xem lúc con còn chưa mang thai mẹ đã mỗi ngày cho con uống canh bổ dưỡng ăn dinh dưỡng, bây giờ mẹ mang thai, đương nhiên càng phải coi trọng.” Tiểu Thố cười nói,

“Cho dù không nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho em trai hay em gái của bọn con.”

Nghe Tiểu Thố nói như vậy, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt của Giản Tình thoáng chút hồng nhuận, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Ca một cái.

“Hắc hắc…” Tần Ca cười ngây ngô.

“Xem ra nhà chúng ta nhất định là chuyện vui liên tiếp, mẹ, chuyện mẹ mang thai nói cho ông bà ngoại bọn họ chưa, nếu bọn họ biết, nhất định sẽ rất vui.”

“Có cái gì phải vui chứ, không thể nói.”

“Tại sao không thể nói?”

“Bọn họ còn đang đi chơi.”

“Mới là lạ, mẹ là muốn gạt bọn họ phá đứa nhỏ đi.” Tiểu Thố lập tức vạch trần mục đích của Giản Tình: “Đây chính là một sinh mệnh nha, hơn nữa nó là sự tiếp nối huyết mạch của mẹ và ba, kết tinh của tình yêu, vì sao mẹ lại muốn phá bỏ?”

“…” Nói như thế nào, chẳng lẽ nói bà sợ mất mặt?

“Chẳng lẽ mẹ lo lắng về vấn đề tuổi tác? Sản phụ lớn tuổi quả thật có chút phiền toái, nhưng mà hiện nay bác sĩ phát triển như vậy, chúng ta chú ý một chút, lại mời một bác sĩ giỏi, đến lúc đó nhất định sẽ bình an sinh ra.”

“Chính là được.”

“Anh câm miệng.” Giản Tình rống lên, Tần Ca không còn thanh âm, bây giờ Giản Tình mới là lão đại trong nhà, anh chính là vợ quản nghiêm.

Giản Chính Dương yên lặng nhìn Tần Ca, vì ông bi ai, phụ nữ mang thai lại không muốn vì ông sinh ra, anh đồng tình với ông.

Tiểu Thố lại khuyên trong chốc lát, rốt cục để Giản Tình ấp a nói ra lý do: “Ta lớn tuổi như vậy, nếu bụng to đi ra ngoài, còn không phải làm cho người ta chê cười sao.”

Tiểu Thố sửng sốt một hồi lâu mới ý thức được đây là lý do Giản Tình không muốn sinh ra: “Nói như vậy mẹ chỉ cảm thấy ngại ngùng, mà không phải là không muốn cùng ba có kết tinh tình yêu à?”

“…Ừ.”

“Cái này có là gì chứ.” Tiểu Thố bừng tỉnh đại ngộ, “Bây giờ đã là thời đại gì rồi, lần trước con còn nhìn thấy một người thực tế tuổi năm mươi mấy thoạt nhìn giống như sáu mươi mấy đang một đứa nhỏ trong ngực, con cho rằng đó là cháu ngoại hoặc cháu trai của người ta, kết quả vừa hỏi là con ruột của người ta, con cùng người ta nói chuyện vài câu, người ta nói cháu ngoại của mình so với con trai mình còn lớn hơn, mẹ hoàn toàn không cần thiết phải lo lắng, sẽ không ai để ý những thứ này.”

“Đúng vậy, chúng ta mang thai, ai sẽ quản em a, chúng ta sinh là chuyện của chúng ta, người khác mặc kệ người khác, bà xã, bây giờ em không có thắc mắc gì nữa chứ?” Tần Ca thật đúng là sợ Giản Tình lại nổi lên bướng bỉnh đến không có cách nào khác.

“Hơn nữa con nghe người ta nói, người ở cữ thiếu tháng bị tổn hại hơn so sánh với ở cữ phát triển đủ tháng, mẹ dù sao cũng đang mang thai, bây giờ phá bỏ cũng là hại cơ thể, không bằng cứ sinh ra đi, người ta không phải nói ở cữ để bồi bổ thân thể sao, nhưng ở cữ kia là ở cữ phát triển đủ tháng chứ không phải ở cữ thiếu tháng.” Tiểu Thố liên tục khuyên nhủ.

Không nghĩ tới Tiểu Thố lại có thể ngay cả cái này cũng biết, Tần Ca hướng Tiểu Thố nhìn một cái ánh mắt thật tốt.

Dưới sự khuyên bảo không ngừng của Tiểu Thố, tuy rằng Giản Tình không có gật đầu đáp ứng, nhưng thái độ đã dịu đi không ít, lúc Tiểu Thố uy hiếp muốn nói cho ông bà ngoại, Giản Tình rốt cục đồng ý tạm thời không tính đến chuyện phá thai nữa.

Uống canh Tần Ca tự mình nấu, đáng tiếc, không quá mấy phút đã vào ngoài nhà vệ sinh nôn ra, Tần Ca đau lòng đi theo phía sau vỗ lưng Giản Tình, chờ Giản Tình đi ra, sắc mặt tái nhợt, tay chân không có sức, đau lòng vô cùng:

“Mẹ con phản ứng rất lớn, ăn cái gì nôn ra cái đó, Tiểu Thố, có biện pháp gì không?”

Tiểu Thố xua tay, bởi vì muốn chuẩn bị mang thai mặc dù cô đã đọc một ít sách, nhưng dù sao cũng chưa từng mang thai nên không biết nha: “Nghe sách nói người mang thai hay muốn ăn chua hoặc là muốn ăn cay, mẹ muốn ăn cái gì, nếu không con đi mua cho mẹ?”

Giản Tình vô lực xua tay: “Mẹ cái gì cũng không muốn ăn.”

“Con đi hỏi A Hoa xem có biết hay không.” Tiểu Thố vào bếp tìm người, kết quả A Hoa cả đời độc thân, tuy rằng đã chăm sóc đứa nhỏ, nhưng chưa từng mang thai đứa bé, cho nên đối với phụ nữ mang thai cũng không biết, phải làm sao bây giờ.

“Được rồi, đừng bận rộn, chính tôi không phải đã mang thai sao, không có việc gì, tôi biết bây giờ nên phải làm gì, để tôi nghỉ ngơi một lát đi.” Giản Tình khoát tay áo, không có khí lực gì nói.

Đại khái là bởi vì liên quan đến tuổi tác, cho nên phản ứng đặc biệt lợi hại.

“Bà xã, chúng ta vào phòng nghỉ ngơi đi.”

“Được.”

Tần Ca đỡ Giản Tình vào phòng, tuy rằng bà không muốn nói cho cha mẹ, nhưng Tiểu Thố cảm thấy bọn họ có quyền được biết, hơn nữa làm người lớn tuổi, có lẽ càng có thêm lời khuyên ở phương diện mang thai.

Vì thế thừa dịp Giản Tình vào phòng nghỉ ngơi, Tiểu Thố gọi điện thoại cho hai ông bà lão không biết đang chơi ở đâu, thông báo chuyện Giản Tình mang thai, ông bà ngoại Giản Chính Dương bên kia rất ồn ào, vừa mới bắt đầu không nghe rõ ràng, chỉ nghe thấy hai chữ mang thai, tưởng là Tiểu Thố mang thai, vì thế ông bà ngoại Tiểu Thố cũng tranh nhau nói điện thoại, nói cho Tiểu Thố phải chú ý thân thể vân vân.

Tiểu Thố mặt đầy sợi chỉ đen: “Không phải cháu mang thai, là mẹ mang thai.”

Thật vất vả mới nói rõ đối tượng mang thai, Tiểu Thố lại có chút tự ti, ngay cả Giản Tình cũng mang thai, vì sao cô còn chưa mang thai?

Nói tình huống của Giản Tình với mấy người lớn tuổi, vốn tưởng rằng hai ông bà ngoại sẽ đưa ra nhiều ý kiến hơn một chút, nhưng ngoài dự liệu của Tiểu Thố, người đưa ra ý kiến lại là hai ông bà ngoại, nghe bọn họ nói rõ ràng rành mạch đâu ra đấy, Tiểu Thố hiểu được ý nghĩa thế nào là một người chồng mẫu mực.

Đường dài rất quý, cúp điện thoại, Tiểu Thố bảo A Hoa chuẩn bị bữa tối phong phú một chút, chua một chút cay thậm chí là đắng, các loại khẩu vị đều chuẩn bị, xem Giản Tình thích cái nào.

Sau đó nói với Tần Ca một tiếng, lôi kéo Giản Chính Dương đi siêu thị, mua về một ít đồ ăn nhẹ chua và cay.

Dưới tình huống như vậy, Tiểu Thố cảm thấy bọn họ nên chuyển về ở, thứ nhất thuận tiện chăm sóc Giản Tình một chút, thứ hai, có thể dính lấy không khí vui mừng của Giản Tình, có lẽ chính mình cũng sẽ mang thai.

Lần này Giản Chính Dương cũng không nói gì đã đồng ý chủ ý của Tiểu Thố, lúc này đây chuyển đến Giản trạch, so với lần trước đơn giản hơn nhiều, lấy mấy bộ quần áo để thay, mấy bộ đồ ngủ hay mặc, sau đó là một cuốn sổ tay rồi rời đi.

Đối với hành động của Tiểu Thố chủ động chuyển về, Tần Ca tỏ vẻ vạn phần cảm kích, ông thật đúng là sợ một mình mình nhìn không được lại để Giản Tình nghĩ không thoáng thì đi đánh thai.

Tuy rằng bữa tối thịnh soạn, nhưng Giản Tình ăn hai miếng lại nôn, cuối cùng tuyên bố chiến lược bữa tối đã thất bại, ngược lại xí muội Tiểu Thố mua về siêu chua khiến Giản Tình yêu không buông tay.

“Chua trai cay gái, không sai, lão tử đã có con trai.” Tần Ca thấy thế, rất đắc ý cười to.

Đối với lý luận của Tần Ca, Tiểu Thố tỏ vẻ phản đối: “Ba, ba trọng nam khinh nữ.”

“Nào có.”

“Vậy ba nói cái gì chua trai cay gái, lại không có căn cứ khoa học, nhìn dáng vẻ vui vẻ này của người, rõ ràng chính là trọng nam khinh nữ mà.” Đại khái bởi vì quan hệ làm việc cùng nhau ba năm, tuy rằng gọi ba, nhưng Tiểu Thố thật đúng là không sợ ông.

Khóe miệng Tần Ca co giật: “Nếu mẹ con thích ăn cay, ba cũng sẽ rất vui nói có con gái.”

“Gạt người.” Tiểu Thố nhíu mũi: “Người ta nói trồng loại dưa gì thì được loại quả đó, tuy rằng môn sinh học con học không tốt, nhưng cũng biết là trai hay gái là do phía ba quyết định, mặc kệ mẹ sinh con trai hay là sinh con gái, vậy đều không có quan hệ với mẹ, cũng không liên quan đến chua cay, phải xem chính ba.”

“Đúng đúng.” Tần Ca gật gật đầu: “Ba cảm thấy ba gieo hạt giống chính là con trai.”

“Sao, không biết xấu hổ.” Giản Tình trừng mắt: “Anh còn có thể vô sỉ một chút không, em đã sinh một đứa con trai rồi, em muốn con gái.”

Có một Giản Chính Dương cũng đủ để mình chịu nhiều năm như vậy, bà cũng không muốn sinh thêm một đứa con trai (kỳ thật Giản Tình không phát hiện trong ý thức của mình một chút cũng không hề chán ghét chuyện mang thai).

Thế nhưng, ông cũng có con gái rồi, muốn có một đứa con trai, Tần Ca có chút ủy khuất, nhưng bà xã lớn nhất: “Đúng vậy, em nói muốn con gái chính anh cũng muốn con gái.”

“Hừ.”

Tính tình của Giản Tình dường như trở nên lớn hơn khi bà mang thai, thật sự là làm khó Tần Ca.

Bởi vì Tiểu Thố và Giản Chính Dương chuyển về nhà cũ, ông bà ngoại Giản Chính Dương đã lập kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới rất cởi mở nói với Tiểu Thố, trước khi Giản Tình sinh con bọn họ nhất định sẽ trở về, hiện tại trước tiên đi chơi đã, Giản Tình thì giao lại cho bọn họ.

Tiểu Thố: @@@

Truyện convert hay : Nông Môn Cay Thê Chi Ngu Dại Tướng Công Truy Thê Vội

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện