Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Tẩy Trắng Rồi Sao

Chương 37


trước sau

Linh Điệp của Huyền Thanh đạo nhân dừng ở ngực Lộ Thính Cầm, hóa thành linh lưu màu xanh băng dung nhập vào ngọc bài trước ngực Lộ Thính Cầm.

Linh lực của ngọc bài đã được bổ sung thêm, ôn hòa mà tẩm bổ ngực của Lộ Thính Cầm.

Mới vừa rồi cự long hắc kim sắc phun sương đen ra, Lộ Thính Cầm sợ Trọng Sương bị sương đen làm nhiễu loạn tâm trí, vẫn luôn hết sức chuyên chú thay Trọng Sương áp chế. Hiện tại nhìn thấy Huyền Thanh đạo nhân, Lộ Thính Cầm nhẹ nhàng thở ra, tự nhiên cảm thấy không được khoẻ.

Lộ Thính Cầm nhìn quanh bốn phía, phát hiện thân mình ở trong Vô Lượng sơn. Phía sau hắn là một mảnh núi đá, trước người là một con đường trải xương vụn.

Huyền Thanh đạo nhân đứng giữa con đường xương trắng, cánh tay phải gập trước người, đầu ngón tay đan nhau, giống như đang cầm một cành hoa không có hình thể. Linh lực từ đầu ngón tay của Huyền Thanh đạo nhân tràn ra, thay đổi trạng thái xác yêu thú chồng chất, máu vương khắp nơi của Vô Lượng sơn.

Ánh sáng của Ngự Linh tráo trên trời như ẩn như hiện; linh cầu lóe ánh huỳnh quang rơi xuống giống như hoa tuyết, hấp thu mùi máu tanh trong không khí; Linh Điệp màu xanh băng bay lượn giữa linh cầu, dừng trên thân tàn rơi rụng khắp nơi của yêu thú, biến thân thể bị tổn hại, đống xương trắng yên giấc ngàn thu của Vô Lượng sơn thành cát mịn rồi sụp xuống.

Lộ Thính Cầm có chút ngây người. Hắn nhìn quang cầu rơi xuống, Linh Điệp bay lượn, giống như là chỗ xương trắng bị gột rửa một lần, thấy được Huyền Thanh đạo nhân đem nơi vốn là núi xác biển máu tinh lọc thành thịnh cảnh có thể nhìn ngắm nào đó. Ngay cả Linh Điệp cũng thúc giục hạt giống bị chôn sâu trong nền đất sinh sôi, vài mầm cây chui ra từ kẽ hở của xương trắng nở ra hoa nhỏ màu tím.

“Sau khi các con chạm vào mắt trận, ta, Hạc Nhi, hai con rồng bị văng ra khỏi cổ trận. Lượng lớn ma khí tràn ra, có một ít đột phá lá chắn bay ra ngoại giới, Hạc Nhi đi đuổi theo tung tích ma khí, ta ở lại dọn dẹp qua chỗ này.”

Huyền Thanh đạo nhân nói, đôi mắt ôn hòa nhìn Lộ Thính Cầm, hiện ra vẻ quan tâm. “Thính Cầm, ở trong trận con cũng gặp ma khí, đúng không?”

“Vâng.” Lộ Thính Cầm cảm thấy góc áo của mình chùng xuống, cúi đầu nhìn lại.

Hai con rồng xanh nhỏ giống nhau như đúc, co thành bộ dáng nhỏ xinh thon dài, trái một con phải một con cắn vạt áo Lộ Thính Cầm.

Đôi mắt Long Giang rủ xuống một chút cắn xiêm y mơ mơ hồ hồ kêu: “Rốt cuộc cũng ra, chúng ta đợi khổ lắm đó, sắp thay da luôn rồi.”

Giọng nói Long Hải to lớn vang dội, lắc lư cái đầu, “Đệ, bắt được công chúa rồi, chúng ta đi!”

“Tránh xa sư tôn ta một chút!” Trọng Sương không thể nhịn được nữa, tay nắm thành quyết. Hai sợi Linh Thằng bay ra, nhanh chóng trói chặt hai con rồng xanh, túm rồng xanh về sau, buộc bọn nó buông xiêm y của Lộ Thính Cầm ra.

“Tiểu tử ngươi…” Long Giang vặn vẹo biến thành dáng vẻ thanh niên, giãy giụa phá dây thừng của Trọng Sương. Con ngươi màu xám lạnh băng của hắn nhìn về phía Trọng Sương đang tức giận, bỗng nhiên á một tiếng. “Ca, huynh nhìn xem.”

Long Hải phản ứng chậm nửa nhịp, không kịp biến hình. Y bị dây thừng của Trọng Sương trói chặt, phẫn nộ mà tru lên, không quan tâm lời Long Giang.

Long Giang nắm lấy rồng xanh nhỏ nhắn đang lăn lộn, vươn cánh tay đem ca ca xiên thẳng đến trước yết hầu của Trọng Sương.

“Đây đây đây?” Thân hình Long Hải dừng lại, thò thân ra trước giống như con rắn, mắt sắp dán lên hầu kết của Trọng Sương.

Yếu hầu của Trọng Sương có một mảnh vảy rồng màu vàng kim phản xạ ra ánh sáng của đá quý dưới ánh mặt trời.

Lộ Thính Cầm nói với Huyền Thanh đạo nhân: “Sư phụ, chúng con gặp một cự long hắc kim sắc ở trong trận, hắn xưng mình là vua của Nam Hải và đại lục. Thân rồng của hắn rất kỳ dị, đuôi to khoẻ hữu lực phủ đầy gai ngược, chóp đuôi tràn ma khí ra ngoài.”

“Ứng Diễn? Hắn vẫn chưa chết… Ta biết rồi. Lúc đó khi ngược dòng tìm hiểu ngọn nguồn ma khí, cũng đã gần trăm năm trước, không ngờ được là có liên quan đến Ứng Diễn, chuyện này ta sẽ đi tra.” Huyền Thanh đạo nhân trầm tư, giải thích cho Lộ Thính Cầm:

“Lần trước nói nơi này là chiến trường cổ, Vô Lượng sơn là cứ điểm số một mà Nam Hải Long cung chiếm được ở phương bắc. Nơi này cũng từng rất phồn hoa, sau khi Long tộc qua đây thì biến thành phế tích. Ứng Diễn là Long Vương cách một thế hệ ở Nam Hải, sau khi hắn đắc thắng, vị trí ngồi còn chưa yên, Nhân hoàng tiền nhiệm ngóc đầu trở lại, cùng hắn chiến một trận, cuối cùng đồng quy vu tận.”

Lộ Thính Cầm biết được trận chiến Nhân Long từ trên sách và qua miệng các sư huynh, có chút thắc mắc về thời gian. “Thứ ở Dược Sư cốc của Lệ Sư huynh là từ khi nào?”

Huyền Thanh đạo nhân cười nói: “Đó là chuyện về sau. Nam Hải Long cung tranh bá thất bại, yên ắng một đoạn thời gian rất dài, sau đó, Bắc Hải Đông Hải liên hợp lại náo loạn một trận. Nhân hoàng đương thời kiềm hãm ở phương nam, ta ở bắc. Sợi gân bấy giờ con nhìn thấy là sợi lúc ấy lăn lộn vui nhất, Tam Tam nói con từng ở lại Dược Sư cốc, thế nào, ấm áp lắm đúng không.”

Nụ cười mỉm của Huyền Thanh đạo nhân cao thâm vài phần, nói với Long Giang Long Hải: “Tiểu long bên kia, ta biết các ngươi muốn mang Thính Cầm đi, nhưng trước hết phải nói cho ta muốn đi đâu, nếu không ta sẽ một đường đi theo, gặp trưởng bối của các ngươi một lần.”

Lộ Thính Cầm không hiểu sao thấy trên người hơi lạnh.

Long Giang Long Hải cảm thấy được uy hiếp rõ ràng. Long Hải áu một tiếng: “Ta sẽ không nói, chiến thì chiến! Bây giờ tới luôn đi!”

Long Giang điên cuồng lắc đầu, soạt một cái biến thành rồng nhỏ, chậm rì rì mà chuyển động vòng quanh Huyền Thanh đạo nhân.

“Có chuyện thì từ từ nói, đừng động thủ,” Long Giang lười biếng nói, cái đuôi nhọn của nó biến thành một đường thẳng chỉ vào yết hầu của Trọng Sương, “Lại nói, ngươi muốn qua đây giết chúng ta, sao không giết tên này trước? Đây là một đứa lai tạp.”

Sắc mặt Trọng Sương biến đổi, vội che yết hầu lại. Cổ họng của y khô nghẹn, mỗi một câu nói ra cũng cảm thấy đau. “Sư tổ tại thượng, đệ tử tuyệt đối không có ý lừa gạt, đệ tử…”

“Trọng Sương, đứng lên đi,” Huyền Thanh đạo nhân ôn thanh ngắt lời, “Hạc Nhi và ta đã nói rồi, con là đứa trẻ đáng thương. Ta và rồng không phải là không đội trời chung, kẻ giết là làm xằng làm bậy đồ. Con yên tâm tu luyện là được. Vảy này là đoạt được ở trong trận?”

Lộ Thính Cầm thấy Trọng Sương khó nói nên lời, thay y trả lời, “Hắc long trong trận làm, trước kia không có.”

“Mỹ nhân, một khi đã như vậy, ngươi mang theo máu lai tạp này đi cùng chúng ta đi.” Long Giang nói với Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm nghe được câu hỏi, trầm mặc mà nhìn chăm chú vào Long Giang.

Dưới ánh mắt của Lộ Thính Cầm, khuôn mặt màu xanh lá bạc của Long Giang đầu tiên là đỏ lên, rồi sau đó chuyển xanh, nhìn chung quanh mà lắc lư giữa không trung.

Lộ Thính Cầm bí mật truyền âm cho Huyền Thanh đạo nhân: “Mảnh vảy này có vấn đề, hắc long nói có thể dùng để tiếp quản Nam Hải, Long Giang biết nội tình.”

Lộ Thính Cầm nhận thấy thái độ của Long Giang đối với Trọng Sương thay đổi quá mức lạ thường. Trước đó ngữ khí Long Giang khinh thường khi nhắc đến máu lai, sau đó khi mời hai người đi cùng thì mang theo cứng nhắc và sợ hãi.

Lộ Thính Cầm cân nhắc, Long Giang Long Hải xuất hiện ở chỗ này làm đại diện cho Long cung nào đó, lại không nói trắng ra, hẳn là có được loại tin tức nào đó, đến tra xét thứ xuất hiện trong trận.

Long Giang Long Hải mở miệng ngậm miệng gọi “Thúc”, chắc là con cháu của nhân vật lớn nào đó của Long tộc. Phái loại rồng nhỏ vừa lừa gạt vừa có xuất thân tốt này đi tra xét, chứng minh tin tức về trận rất quan trọng, hơn nữa chỉ có thể lưu hành trong tầng cao cấp không thể truyền ra ngoài, trong trận nhất định có nguy hiểm nhưng sẽ không trí mạng.

Long Giang sợ hãi, nhất định phải đem tin tức về trong tộc…

Kim lân này thật sự là theo như lời hắc long nói, chứng minh có thể tiếp quản Nam Hải?

Huyền Thanh đạo nhân đơn giản mà truyền âm với Lộ Thính Cầm: “Tiếp quản Nam Hải? Đánh rắm.”

Sư phụ, không phải chứ? Người hóa thành dáng vẻ quý công tử, sao lại có thể nói tục như thế! Lộ Thính Cầm hơi hơi trừng lớn mắt, hoảng sợ mà nhìn về phía Huyền Thanh đạo nhân.

Trên mặt Huyền Thanh đạo nhân mang theo nụ cười như tắm mình trong gió xuân, vươn ngón tay như ngọc chạm nhẹ vào hầu kết của Trọng Sương. Đầu ngón tay của người khẽ vuốt ve trên miếng vảy vàng, một lúc lâu sau mới thu tay.

Huyền Thanh đạo nhân lại nâng tay lên lần nữa, mặt hướng về phía hai con rồng ngón tay tạo thành tư thế cầm hoa, ánh sáng màu xanh băng ngưng tụ trên đầu ngón tay.

“Long Giang, Long Hải, ta hỏi lại một lần cuối cùng, các ngươi thuộc Long cung nào?” Huyền Thanh đạo nhân mỉm cười nói.

“Đông Hải!” Long Hải run lập cập, khuất nhục mà nhắm chặt hai mắt.

“Nam Hải.” Long Giang bình đạm mà trả lời, thân hình thon dài thẳng tắp cứng đờ.

“Vậy không khéo rồi, ta từng lập lời thề, nếu thấy rồng Nam Hải, nhất định…” Huyền Thanh đạo nhân nói một nửa, dừng một chút.

“Không thể nào là Nam Hải được.” Long Giang suy sụp tinh thần mà co thành một cuộn thước rồng. “Đông Hải, chúng ta là rồng lương thiện của Đông Hải… Không giết người không trộm gà, nhiều lắm là lên bờ mua chút đồ ăn vặt. Long Thần làm chứng, ta nói láo lập tức bị rút gân lột da.”

“Được rồi, chúng ta đi.” Lộ Thính Cầm cạn lời mà nhìn về phía Long Giang, gật đầu.

Đầu tiên Lộ Thính Cầm chuyển mục tiêu là đi Đông Hải, tiếp theo tìm Bắc Hải thử may mắn, không tùy tiện đi Nam Hải. Hiện giờ xem như Long Giang Long Hải đụng phải cửa.

Tâm tình Lộ Thính Cầm thoải mái. Hắn nhìn về phía Trọng Sương, nghĩ đứa trẻ này sắp có cơ hội hóa hình, mình có thể gỡ xuống một gánh nặng lớn, vẻ mặt ôn hòa không ít.

Cho tới bây giờ Trọng Sương vẫn không chịu nổi nhu hoà của Lộ Thính Cầm, vừa bị Lộ Thính Cầm nhìn, da mặt tức khắc biến hồng, thất khiếu bốc khói.

Huyền Thanh đạo nhân chú ý tới vẻ mặt của Lộ Thính Cầm, trong lòng cảm thấy khác thường. Người khẽ nhíu mày, không lập tức mở miệng, vỗ nhẹ tay, thu hút ánh mắt Lộ Thính Cầm.

“Có cần ta đi Đông Hải cùng không?” Huyền Thanh đạo nhân nói.

“Không cần.”

Lộ Thính Cầm, Long Giang Long Hải cùng mở miệng. Nội tâm Trọng Sương cũng nghĩ như vậy.

Lộ Thính Cầm không muốn cắt ngang hành trình của Huyền Thanh đạo nhân, mọi việc có thể tự làm thì tự mình làm; Long Giang Long Hải hận không thể lập tức lao ra khỏi Ngự Linh tráo, cách xa Huyền Thanh đạo nhân khoảng cách nửa mảnh đại lục; Trọng Sương chỉ muốn đơn độc ở bên Lộ Thính Cầm, càng ít người càng tốt.

Huyền Thanh đạo nhân đứng trong linh quang bay đầy trời, có chút hiu quạnh.

“Được rồi, ta đi tìm chút bạn già, điều tra lời nói của Ứng Diễn và ngọn nguồn của ma khí. Thính Cầm, Đông Hải là Long cung thân thiện nhất đối với con người, nhưng không phải không có tình huống ngoại lệ, chuyến này con cần phải cẩn thận.”

“Con rõ rồi.” Lộ Thính Cầm gật đầu.

“Về chuyện con phải làm, ta sẽ dặn dò qua vài câu sau. Có điều bây giờ đại khái thì con cũng không muốn nghe loại lão nhân gia ta nói chuyện…”

“… Sư phụ.” Lộ Thính Cầm bất đắc dĩ nói.

Trọng Sương tức giận trừng hai con rồng. Nhìn cái gì mà nhìn! Sư tôn là để các ngươi nhìn à!

Hai con rồng này sau khi biết được Lộ Thính Cầm sẽ cùng đi ra ngoài, liền bắt đầu lượn vòng tới vòng lui trên không trung, đôi mắt dính trên mặt Lộ Thính Cầm. Hiện tại, nhìn thấy lông mi Lộ Thính Cầm khẽ run, dáng vẻ lạnh nhạt phai đi với Huyền Thanh đạo nhân, lượn càng nhanh hơn gấp mấy lần.

Huyền Thanh đạo nhân cười cười, lấy ra Truyền Âm phù của mình, đầu ngón tay chạm nhẹ.

Truyền Âm phù lập tức sáng lên ánh huỳnh quang ấm áp, như thể vẫn luôn có người đợi tin đến. Một giọng nói trong trẻo vội vàng vang lên từ bên kia: “Sư phụ! Tiểu Ngũ đâu tiểu Ngũ thế nào rồi trước đó người nói bọn họ còn trong trận chưa ra, bây giờ thì sao?”

Ánh mắt dịu dàng của Huyền Thanh đạo nhân cổ vũ Lộ Thính Cầm.

Lộ Thính Cầm hít sâu một hơi, gọi: “Đại sư huynh.”

Giọng nói bên kia Truyền Âm phù dừng lại, phát ra một đoạn âm thanh vật liệu may mặc cọ xát.

Lộ Thính Cầm dựa vào ấn tượng đối với Diệp Vong Quy, cảm thấy người này đang khẩn trương mà xoa mặt.

Đột nhiên, một giọng sữa truyền đến. A Na hu hu hức hức mà kêu lên: “Thính, Cầm, Thính Cầm, Thính Cầm ——”

“Làm sao vậy?” Lộ Thính Cầm hỏi.

A Na cực kỳ mẫn cảm, nàng nghe ra trong giọng của mang theo khẩn trương và quan tâm Lộ Thính Cầm, gào khóc. “Ta nhớ ngươi, ta rất nhớ ngươi, nhớ ngươi, Thính Cầm, nhớ ngươi! Ta không muốn học hu hu hu hu…”

Lộ Thính Cầm: “… Ngươi chờ một chút, gọi Diệp sư huynh đến đây.”

Sau một trận lăn lộn ying ying ying, A Na biến thành Nãi Quất bị ôm đi, tay Diệp Vong Quy chụm lại bên miệng nói nhỏ: “Bây giờ A Na không nghe được, Thính Cầm, sao thế, đệ có khỏe không?”

“Mỗi ngày muội ấy học bao lâu, khó không?” Lộ Thính Cầm hạ thấp giọng.

Diệp Vong Quy ưu sầu nói: “Chơi cả ngày không dừng được, lông của Linh thú ở Dược Sư cốc sắp bị bứt trọc rồi. Ta thử không ít cách, nhiều nhất chỉ có thể khiến muội ấy nghe 《 Đông Sơn Thập Vấn 》nửa canh giờ, đến bây giờ vẫn chưa nói xong được một nửa.”

“… So với khi đó đệ dạy thì tiến độ khá hơn nhiều, sư huynh, như vậy không ổn, đệ nghĩ ra vài cách huynh thử xem, mức học cần phải gấp bội.” Lộ Thính Cầm lạnh nhạt ngầm phán quyết.

Truyện convert hay : Bất Bại Chiến Thần Dương Thần ( Hoàn Chỉnh )

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện