Bên Tai Nỉ Non

Thân Phận


trước sau

Advertisement
Editor: Ninh Nhiên

Beta-er: Taco

-----•-----

Cố Nhược về lại chỗ ngồi trong phòng học, lấy điện thoại ra lặng lẽ mang tai nghe Bluetooth lên.

Trên bàn của cô từ trước đến nay có rất nhiều sách, ngay cả bên hông bàn cũng treo túi xách, bên trong đều là bài thi. Dưới chân bàn còn đặt một cái hộp giấy, bên trong là đề mà cô đã làm rồi, để lại vì muốn lúc cần ôn tập sẽ đem ra nhìn lại một lần.

Lúc này vừa hay có chồng sách che lại, cuối đầu cũng không thể thấy được điện thoại của cô.

Cô lặp đi lặp lại giọng nói của tiểu ca ca trên wechat, lại liên hệ với Thẩm Khinh đã gặp hôm nay.

Giọng nói rất giống rất giống.

Mọi người đều biết, giọng nói của một người ở trong điện thoại sẽ hơi sai lệch, có điều ngữ khí cùng đại thể giọng nói sẽ không thay đổi được.

Sau khi nghe xong, lại nhớ đến bộ dáng của Thẩm Khinh, Cố Nhược trong lòng luôn có một loại cảm giác rối rắm.

Cô đối với giọng nói rất mẫn cảm, cho nên Thẩm Khinh chỉ cần nói vài câu, cô cũng đã chú ý tới điểm này.

Hơn nữa Thẩm Khinh thường xuyên xuất hiện ở tiểu khu gần đó, hai điểm này kết hợp với nhau, Cố Nhược muốn giả ngu cũng khó khăn.

Cô đột nhiên có chút hoảng sợ.

Trong tưởng tượng tiểu ca ca hẳn là một người tính cách rộng rãi, làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

Nhưng mà Thẩm Khinh.....

Thẩm Khinh rất tuấn tú, nhưng hoàn toàn là loại hình mà Cố Nhược sợ nhất.

Vừa đẹp trai vừa nguy hiểm, cùng Thẩm Khinh nói chuyện yêu cầu cần phải lấy hết can đảm.

Nghĩ đến lúc nói chuyện phiếm, đối diện trước màn hình là một người có gương mặt hung thần ác sát, cô thật sự có chút khủng hoảng.

Bất quá, tiểu ca ca cũng chỉ là một người bạn tốt qua wechat của cô mà thôi.

Hiện thực có bộ dáng gì, cũng đâu có quan hệ gì với cô chứ?

Cuối cùng cô từ bỏ rối rắm, tháo tai nghe rồi mở sách ra một lần nữa. Lúc xoát đề cô cầm lòng không đậu lại nghĩ tới Thẩm Khinh, bộ dáng hung ác của Thẩm Khinh trong đầu lại được hóa giải, chỉ để lại một đôi chân dài.

Đứng ở trước mặt cô chân dài, lúc chạy bộ chân dài....

Thật ra.... ách.... dáng người Thẩm Khinh rất tốt.....

Trường thể thao tổ chức hai tháng tập huấn cho đội điền kinh trước khi thi đấu.

Lúc này tập huấn chủ yếu nhằm vào chính là Thẩm Khinh đang tranh thủ để lấy được danh ngạch học sinh của đội tỉnh.

Bọn họ sẽ lái xe đi căn cứ để huấn luyện đơn độc, ở đó ăn, ngủ lại. Mỗi ngày mở mắt lập tức phải huấn luyện, thẳng đến buổi tối mới có thể kết thúc.

Còn có huấn luyện viên chuyên nghiệp tiến hành hướng dẫn cho bọn họ.

Thẩm Khinh ngồi ở trong xe, ngồi bên cạnh là Đặng Nghị Nhiên.

Đặng Nghị Nhiên cùng đội viên khác cãi nhau ầm ĩ, Thẩm Khinh chống cằm nhìn ngoài cửa sổ. Theo như mọi người nói, Thẩm Khinh chỉ cần không cười sẽ có rất nhiều người muốn gọi cậu là ba ba.

Hôm nay đặc biệt trầm mặc.

"Nhớ Dương Nam hả?" Đặng Nghị Nhiên hỏi Thẩm Khinh, còn cố ý giả làm bộ dáng đứng đắn, dường như đang muốn làm một người giảng đạo.

Kỳ thật Dương Nam lúc sau đã cùng Thẩm Khinh nói rõ ràng.

Dương Nam học ở hai trường, trường thể thao bên này sẽ không cắt đi, trước mắt đang ở trạng thái dưỡng thương, thuận tiện có thể học tập một chút. Lúc sau, Dương Nam vẫn sẽ trở lại trường thể thao huấn luyện lần nữa.

Cuối cùng thời gian gần hai năm, có thể vào đội tỉnh liền vào đội tỉnh, không thể vào thì thành thành thật thật vào đại học.

Thẩm Khinh cùng Dương Nam thành tích đều rất tốt, thuộc loại học sinh chuyên thể thao nhưng thành tích có thể được cử đi học trường đại học.

Còn giống Đặng Nghị Nhiên thì phải tham gia thi đại học bình thường.

"Tôi nhớ cậu ấy làm gì?!" Thẩm Khinh lập tức mắng một câu, nhớ tới Dương Nam đều cảm thấy ghét bỏ.

Đoàn người đã tới được trung tâm huấn luyện, lúc từ xe buýt đi xuống dưới dọn hành lý, Đặng Nghị Nhiên nhìn về phía Thẩm Khinh: "Khinh ca, chỉ mang theo một cái balo thôi sao? Chúng ta ở lại hai tháng lận đó."

"Không có gì để mang theo."

"Quần áo để tắm rửa có mang theo không? Lần trước tập huấn tôi nhớ rõ một mình cậu mang theo sáu đôi giày."

Thẩm Khinh không trả lời, đeo balo lập tức lên lầu.

Địa phương bọn họ tập huấn điều kiện cũng bình thường, trong một cái phòng ngủ mười hai người ở, không có máy giặt không có điều hòa. Cửa phòng ăn bị chặn lại, bảo đảm không có vấn đề, cũng bảo đảm không ăn đồ có hại.

Đây không phải là lần đầu tới nơi này, cũng coi như đã quen thuộc hoàn cảnh. Thẩm Khinh ngồi ở trên giường nghỉ ngơi một lát, lấy điện thoại ra phát vòng bạn bè: Tới thành phố B, hai tháng huấn luyện đã bắt đầu rồi, trong lúc này đừng quá nhớ tôi nha.

Lúc phát lên vòng bạn bè còn cố ý chia sẻ định vị.

Sau khi phát xong, ném vào balo rồi lập tức đi huấn luyện.

Kết quả sáng sớm hôm sau Thẩm Khinh đã không thấy tăm hơi, balo cũng đã mang đi mất.

Các đồng đội hỏi thăm một vòng mới nghe nói, Thẩm Khinh đi theo xe buýt trở về.

Đặng Nghị Nhiên đều mờ mịt: "Tình huống như thế nào?! Cậu ấy thật sự muốn chờ Nam ca một năm?"

Đồng đội sôi nổi cảm thán: "Đây là hoạn nạn thấy chân tình đi?"

Lưu giáo luyện nhìn thấy Thẩm Khinh lại xuất hiện ở phòng điền kinh trường thể thao, đi qua tìm cậu, cũng hỏi vấn đề này: "Cậu thật sự tính toán bồi Dương Nam?"

"Cho cậu ấy mặt mũi! Em nói như vậy chính là muốn làm cậu ấy trở về, Dương Nam đã lại đây nói nói với em cậu ấy không từ bỏ, em liền an tâm rồi."

"Vậy cậu trở về làm gì?"

"Huấn luyện viên, em không muốn luyện nhảy sào, em muốn nhảy cao." Thẩm Khinh lần đầu tiên chính thức cùng huấn luyện viên Lưu nói chuyện như vậy.

Đừng chỉ nghĩ huấn luyện viên Lưu là một người đàn ông 40 tuổi độc thân, ngày thường ông thu thập đội viên phi thường nhanh nhẹn, yêu cầu cũng phi thường khắc nghiệt, lại là một người rất tôn trọng mỗi một đội viên huấn luyện.

Ông lập tức nghiêm túc lại, nhìn Thẩm Khinh hỏi: "Đột nhiên sửa hạng mục, như vậy quá qua loa."

"Lúc trước khi đem em từ đội bóng rổ đào lại đây, sao thầy không nói như vậy?"

"Lúc ấy cậu mới bao lớn!"

Thẩm Khinh là bị Lưu giáo luyện thọc gậy bánh xe* đào về.

(*) Thọc gậy bánh xe - 挖墙脚: hành động phá ngang, làm ngăn trở công việc đang tiến triển của người khác.

Cậu lúc đầu vốn là thành viên huấn luyện nghiệp dư đội bóng rổ, đánh bóng rổ rất tốt, sức bật kinh người. Lưu giáo luyện nhìn trúng chính là sức bật của Thẩm Khinh, năn nỉ ỉ ôi, dùng các loại phương pháp đem Thẩm Khinh đào về đây.

Còn bởi vì vậy mà đắc tội với đội huấn luyện bóng rổ.

Bọn họ lúc đầu đều sẽ tiến hành huấn luyện, tỷ như nhảy cao, nhảy xa, nhảy ba lần cùng với nhảy sào, mỗi một hạng mục đều sẽ tiến hành huấn luyện sau, huấn luyện viên đội điền kinh sẽ cho điểm.

Tổng hợp suy xét, kết hợp với ý nguyện riêng của vận động viên, sẽ cho bọn họ xác định một cái hạng mục cuối cùng.

Thẩm Khinh và Dương Nam ở phương diện nhảy sào tương đối xuất sắc.

Lưu giáo luyện thấy Thẩm Khinh quay về, cũng biết Thẩm Khinh phỏng chừng là nghiêm túc, vì thế lại hỏi: "Cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào?"

"Em lúc đó còn trẻ, trung học cũng không có ý định gì, liền nghĩ có người đào em khẳng định là em ngưu bức*, về sau vào đội điền kinh em cũng không hối hận, em xác thật rất thích. Lúc quyết định hạng mục cũng nghĩ đơn giản, mọi người cảm thấy em thích hợp, Dương Nam cũng chọn nhảy sào, em cùng cậu ấy tuổi cũng lớn bằng nhau, liền cũng đi theo nhảy sào."

(*) Ngưu bức - 牛逼: rất lợi hại; mạnh mẽ (mang ý bất nhã) (cách viết khác: ngưu B(牛B)/ngưu X(牛X)/NB)

"Hiện tại trưởng thành đã hiểu được mùi vị?"

Thẩm Khinh gật gật đầu, không có bộ dáng nóng nảy ngày thường, lần đầu tiên nghiêm túc mà nói ý nghĩ của chính mình: "Lần này tranh thủ chuyện vào đội tỉnh em cũng biết rất quan trọng, cũng biết nếu vào rồi, phỏng chừng lại đổi hạng mục rất khó khăn. Lúc trọ lại ở trường em ban đêm một người cũng đã luyện qua, em cảm thấy, em cũng thích nhảy cao."

"Chính cậu trộm luyện qua?"

"Ừm."

"Thành tích tốt nhất trước nay?"

"Trước mắt là hai mét mốt."

Lưu giáo luyện lập tức đứng dậy, mang theo Thẩm Khinh đi về phòng huấn luyện: "Nhảy cho tôi xem."

"Được."

Hạng mục nhảy cao, tiêu chuẩn của vận động viên nam hạng nhất quốc gia là hai mét.

Độ cao hai mét hai bảy, chính là cấp bậc quốc tế.

Cậu lại là hai mét mốt, tôi còn giữ được cậu?

Thẩm Khinh vừa tới phòng huấn luyện liền có chút hồi hộp, cậu cũng có một ngày không chính thức chuẩn bị mà ở trước mặt huấn luyện viên nhảy cao.

Trước đó cậu đã tự mình luyện tập, cũng định ra một mục tiêu cho chính mình, vượt qua hai mét mốt sẽ đi nói chuyện với huấn luyện viên.

Cậu đã thử qua rất nhiều lần, chỉ thành công đúng một lần.

Huấn luyện viên Lưu cũng không để cậu lần đầu tiên nhảy đã phải nhảy rất cao, một mét sáu, tiêu chuẩn của vận động viên cấp ba. Rất nhiều cuộc thi đấu, hạng mục nhảy cao nhảy lấy đà độ cao là một mét bảy.

Một mét sáu ở bọn họ xem ra chính là cấp bậc nhập môn.

Thẩm Khinh nhìn một lúc, dễ như trở bàn tay mà nhảy qua.

Nhảy qua mức này cũng không làm cho huấn luyện viên Lưu kinh ngạc, nếu Thẩm Khinh không có sức bật như vậy, ông cũng sẽ không vứt bỏ mặt già để đi đội bóng rổ đào người.

Lần thứ hai, 1 mét 83, tiêu chuẩn của vận động viên cấp hai.

Thẩm Khinh nhảy một cái liền chạm vào xà.

Thẩm Khinh lập tức liền luống cuống.

Lưu giáo luyện khó có được một lần không mắng chửi người, lần nữa cố định xà thật tốt kiên nhẫn mà nói: "Đừng có áp lực tâm lý, làm lại một lần nữa."

Tổng thể phương thức nhảy cao chạy lấy đà có thể chia làm ba loại, thường dùng nhất cũng là loại Thẩm Khinh vừa dùng chính là chạy lấy đà chữ J. Vận động viên có trình độ tương đối cao và thời gian tập luyện dài hơn, sẽ sử dụng kỹ thuật chạy lấy đà tiếp cận.

Chạy lấy đà, vì cùng mặt đất sinh ra lực phản tác dụng, làm thân thể vận động viên nhảy cao nghiêng về hướng phía trước, tránh xa xà ngang.

Vận dụng loại kỹ xảo này, cũng yêu cầu lần lượt tôi luyện.

Lúc này đây, Thẩm Khinh dùng kỹ thuật chạy lấy đà tiếp cận.

Huấn luyện viên Lưu khoanh tay trước ngực tiếp tục xem, đôi mắt nhìn chằm chằm động tác chạy lấy đà của Thẩm Khinh, theo thói quen mà nhắc nhở: "Duỗi chân."

Gần như là đồng thời, vào lúc thích hợp Thẩm Khinh duỗi chân, sau đó nhảy tới.

Lần thứ ba, trực tiếp nhảy tới hai mét.

"Chính là cảm giác vừa rồi, động tác rất tiêu chuẩn, lại làm thêm một lần." Huấn luyện viên Lưu nói.

Thẩm Khinh gật gật đầu, sau đó chạy lấy đà nhảy lên, thuận lợi qua xà.

Huấn luyện viên Lưu nhìn Thẩm Khinh đứng dậy sau đó nhìn về phía mình, chần chờ một chút.

"Còn kiểm tra nữa không? Lại thêm năm centimet." Thẩm Khinh chủ động hỏi.

"Cậu là nghiêm túc?"

"Ừm!" Thẩm Khinh cũng biết chính mình rất xúc động, nhưng là cậu thật sự tự hỏi thật lâu. Đi theo đến doanh trại tập huấn chính là vì để phát một bài lên vòng bạn bè cho mẹ yên tâm, sau đó lén trở về nói chuyện với huấn luyện viên.

"Tôi đem phí huấn luyện đưa lại cho cậu, một mình tôi ở lại huấn luyện cho cậu nhảy cao." Huấn luyện viên Lưu biết loại chuyện này cưỡng cầu không được, đặc biệt là với tính cách của Thẩm Khinh.

Thẩm Khinh nhảy dựng lên muốn ôm huấn luyện viên Lưu, kết quả đã bị mắng: "Chỉ có mấy người các cậu cũng có thể gây ra chuyện! Hiện tại lại tìm việc cho tôi, tôi còn tưởng rằng có thể thanh nhàn hai tháng, cậu lại quay về! Tôi muốn đá chết cậu."

Thẩm Khinh cũng không hưng phấn, xám xịt mà chạy đi.

Cố Nhược sau khi tan học yêu cầu phải đi kiểm tra vệ sinh.

Thời gian cô rời trường, mỗi lần đều tan lớp muộn tầm nửa tiếng, lúc đến bến xe mọi người đều đã về gần hết, cô cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.

Hôm nay lúc đi ngang qua trường thể thao, cô theo bản năng mà nhìn vào bên trong trường thể thao.

Đội điền kinh đi tập huấn, chỉ thấy một mình Thẩm Khinh thu thập dụng cụ vận động.

Lúc này cậu đang xách theo một cái đệm lớn, muốn quăng lên trên xe đẩy. Loại đệm này là đặc biệt thiết kế riêng cho trường thể thao, chuyên dụng cho hạng mục nhảy cao, dài và dày hơn, chính là vì tránh tổn thương đến thân thể của học sinh.

Ngày thường khuân vác một cái đệm phải cần đến bốn nam sinh, hôm nay chỉ có một mình Thẩm Khinh.

Trên xe đã có mấy cái cái đệm, Thẩm Khinh gian nan mà xách theo cái đệm tới bên cạnh xe, muốn xoay một vòng vòng để đem cái đệm ném lên.

Kết quả sau khi cậu kéo theo cái đệm xoay một vòng, trọng tâm không vững, thân thể ngữa ra nằm xuống cái đệm trên xe đẩy, trong tay xách theo cái đệm xoay tròn lại đây đè lên trên người cậu.

Cố Nhược trơ mắt nhìn Thẩm Khinh bị cái đệm ngăn chặn, chỉ có một cặp chân dài đưa ra bên ngoài, thành "hamburger kẹp thịt" khổng lồ.

Xem xong một màn này, Cố Nhược không nhịn được cười ra tiếng.

Ngay sau đó, lấy điện thoại quay lại một video ngắn cảnh Thẩm Khinh bò ra, quay xong liền chạy nhanh.

Cô lấy điện thoại ra xem lại, vòng bạn bè của tiểu ca ca cho thấy cậu ở thành phố B, mà Thẩm Khinh xuất hiện ở trường thể thao.

Hóa ra Thẩm Khinh không phải tiểu ca ca....

Cố Nhược vui vẻ đến mức ngâm nga hát.

????Tiểu kịch trường:

Thẩm Khinh: "Tôi nghĩ Cố Nhược có cảm tình với tôi, trong điện thoại của cô ấy có một đoạn video ngắn quay về tôi, đệm mềm, chân dài, dung mạo cao."

Nhiên: Òa! Thuật ngữ dùng trong chuyên môn thể thao Ry không rành cho lắm nên khi edit sẽ còn lủng củng với thiếu sót nhiều, mong mọi người góp ý và bỏ qua ạ <3

Truyện convert hay : Ta Có Năm Cái Đại Lão Ba Ba

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện