Bé Ngoan Nè, Cho Ôm Chút Nha!

Chương 19


trước sau

Lương Nữ Cát hôm nay về thăm hắn, bà mua rất nhiều đồ ăn chủ yếu là về nấu cho hai đứa nhỏ một bữa ngon, Lương Nữ Cát thấy Hiệu Tích thì đặc biệt yêu thích không thôi bà cảm thấy bây giờ hiếm có đứa trẻ nào ngoan như vậy.

Một mình trong bếp Lương Nữ Cát nấu bữa trưa cho cả ba vì Doãn Kì và Hiệu Tích được ra lệnh không được vào nên phải ngồi ngoan ngoãn ở sô pha làm bài tập.

Lúc mới về, bà thấy Hiệu Tích đang ngồi trên sô pha đọc sách đứa nhỏ đó mặc áo phông trắng và quần ngắn màu đen nhìn đơn giản mà tinh tế, dáng ngồi ngay ngắn lật từng trang sách đọc, lại còn đọc rất tập trung, ấn tượng của Hiệu Tích đối với Lương Nữ Cát chính là vô cùng vô cùng tốt!

Doãn Kì đỡ trán thầm nghĩ Hiệu Tích đúng gu mẹ hắn rồi, mẹ hắn chính là thích kiểu em bé ngoan ngoan đáng yêu như vậy nhưng trớ trêu thay cả hắn và anh trai hắn đều không phải kiểu như vậy từ nhỏ đã rất cứng đầu, bây giờ gặp Hiệu Tích mẹ hắn như bắt được vàng.

Nấu xong bữa cơm Lương Nữ Cát gọi hai người vào, trên bàn ăn Lương Nữ Cát cười không thôi nhìn Hiệu Tích, bà suy nghĩ đứa trẻ ngoan này làm sao có thể đáng yêu như vậy? Sao đứa trẻ ngoan này có thể kết bạn với thằng con trời đánh của bà nhỉ?

“Mẹ, mẹ xem, Hiệu Tích bị nhìn đến đỏ mặt luôn rồi!” Doãn Kì thấy đôi má còn ửng đỏ hơn tôm luộc, hắn nhắc nhở mẹ hắn.

Lương Nữ Cát cười, “À cô xin lỗi nhé, cháu cứ ăn tự nhiên đi.”

Hiệu Tích ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

Lại thế rồi, Lương Nữ Cát cười híp cả mắt tay thì liên tục gắp thêm thức ăn cho cậu.

Doãn Kì suy nghĩ, có khi nào mẹ hắn thích Hiệu Tích quá rồi muốn bắt đem về nuôi không? Mà hắn nghĩ, đây cũng không phải là ý tồi.

Ăn xong bữa cơm cũng là lúc Lương Nữ Cát phải rời đi sớm vì bà còn có việc gấp.

“Có sao không? Sao mặt đỏ thế này?” Doãn Kì ngồi xuống cạnh cậu áp tay lên trán cậu, hắn còn tưởng Hiệu Tích bị sốt.

“Mẹ cậu... khen tớ nhiều quá, tớ rất ngại!” Hiệu Tích ôm gối co rút ngồi vào một sô pha như cục bông.

Doãn Kì bật cười: “Sau này cậu sẽ quen thôi ai bảo cậu đúng gu của mẹ tôi làm gì, lúc nãy bà ấy dặn tôi chăm sóc cậu, tôi rốt cuộc cũng không biết tôi là con ruột của bà ấy hay cậu là con ruột của bà ấy nữa.” đoạn sau hắn bĩu môi ủy khuất.

“T-Tất nhiên câu là con ruột rồi.” Hiệu Tích lú đầu ra.

“Ừ tôi là con ruột của bà ấy, còn cậu giống con dâu hơn.”

Hiệu Tích nghiêng đầu nhìn hắn, cậu chỉ hiểu vế đầu còn vế sau thì không hiểu chút nào.

Sáng thứ hai cả hai cùng đến trường đi học, khi họ đến trường thì khắp khối trên dưới ai cũng bàn về trận đấu bóng rổ hôm đó còn mấy em gái khối dưới nhìn. thấy Doãn Kì đi ngang thì ngại ngùng cúi đầu cười mỉm.

Doãn Kì làm con gái người ta đau tim rồi kìa!

Vậy mà mới lên cầu thang được một đoạn Doãn Kì đã bị chặn lại tỏ tình, một cô gái cầm hộp quà trái tim đứng trước mặt hắn cô gái ấy có dáng người tương đối, gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen xõa dài kiểu thục nữ, cô ấy cũng là một học sinh gương mẫu lắm.

Xung quanh là rất nhiều người đứng xem kịch vui.

“Doãn Kì... Tớ thích cậu, chúng ta có thể hẹn hò không?”

Hiệu Tích đứng bên cạnh hắn đột nhiên lùi xuống một bước, Doãn Kì nhìn cô gái đó rồi quay lại nhìn Hiệu Tích xem phản ứng của cậu, chỉ thấy Hiệu Tích quay đầu né tránh ánh mắt của hắn.

Doãn Kì thở dài sau đó dứt khoát nói, “Xin lỗi tôi không thể hẹn hò với cậu.”

Cô gái ấy định mới miệng hỏi vì sao nhưng Doãn Kì đã bỏ qua và kéo tay Hiệu Tích đi vào lớp, cả đám người đứng nhìn theo chỉ cảm thấy tiếc cho cô gái đó.

Khi vào chỗ ngồi rồi thì cả lớp nhiều chuyện đang bàn tán về màn tỏ tình lúc nãy, cô gái tỏ tình hắn là một hoa khôi, xinh đẹp như hoa khôi Doãn Kì không chấp nhận vậy người như thế nào Doãn Kì mới thích đây?

Hiệu Tích cũng có lén nhìn Doãn Kì, tâm trạng cậu cũng không tốt, lúc nãy khi nghe cô gái đó nói thích Doãn Kì cậu đã rất khó chịu trong lòng. Cảm giác như tim của mình nhói nhói nhưng cuối cùng cũng không thể xác định được đây là cảm giác gì, trong đầu cậu thì suy nghĩ Doãn Kì từ chối rồi... Vậy Doãn Kì đã thích ai rồi sao?

Hiệu Tích lấy hết can đảm quay lại hỏi hắn: “Kì, sao cậu không chấp nhận vậy?”

Doãn Kì quay lại, tỉnh bơ nói,  “Không phải kiểu người tôi thích.”

“V-Vậy cậu thích kiểu người như thế nào?”

“Thông minh, đáng yêu, tóc ngắn, dễ bị lừa, thích ăn ngọt, phải có da mịn như em bé nữa.”

Lý Phát Minh phía trên nghe được thì tự hỏi trong lòng – Anh Kì đang miêu tả Hiệu Tích à?

Hết tiết hai cả đám lại cùng kéo nhau đi ăn cơm, Khúc Nam vẫn là người luyên thuyên về màn tỏ tình sáng nay còn tiện tay đếm để tính xem đây là lần thứ mấy Doãn Kì từ chối con gái người ta, Hiệu Tích biết là Doãn Kì đẹp trai, nhưng không ngờ lại được nhiều người thích như thế, cậu cũng biết khó chịu mà.

Lúc trước bởi vì Doãn Kì chăm sóc cậu nên cậu luôn cảm thấy Doãn Kì giống như anh trai nhưng mà giờ nghĩ lại thì có em trai nào lại đi thích anh trai mình không chứ...

Hiệu Tích cũng chỉ mới nhận ra là cậu thích Doãn Kì, đây cũng là lần đầu tiên cậu thích người khác ngoài mẹ cậu, cậu bị những lời nói và hành động của Doãn Kì làm cho tim lung lay mất rồi.

Cậu vẫn chưa có can đảm nói, nếu Doãn Kì biết cậu thích hắn vậy hắn sẽ nghỉ chơi với cậu chứ? Con trai thích con trai vừa nghĩ đã thấy lạ vậy mà cậu lại đi thích Doãn Kì.

Hôm nay không có tiết buổi chiều nên bọn họ đi tập bóng rổ, vẫn là Doãn Kì chu đáo hôm nay còn mang quạt mini cho cậu nữa chứ.

“Ngồi đây đợi tôi, tập xong mình về nhà.” Doãn Kì mở công tắc quạt, cầm quạt cho cậu.

“Tớ đợi mà, cậu cứ tập bóng đi.” Hiệu Tích đưa tay muốn cầm cây quạt.

“Chưa tới giờ, tôi thích ngồi đây với cậu một chút.” Doãn Kì ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh cậu.

Hiệu Tích lúng túng không biết nói gì tiếp theo, vậy nên cả hai im lặng ngồi nhìn đối phương nhưng là âm thầm nhìn.

Một lát sau Doãn Kì rời bãi cỏ đi tập bóng rổ, Hiệu Tích ngắm Doãn Kì ném bóng, càng nhìn càng thấy Doãn Kì đẹp trai.

Trong lòng Hiệu Tích cũng có tâm tư nhỏ, nơi đó chứa toàn là hình ảnh và giọng nói của Doãn Kì thôi.

Đợi Doãn Kì tập bóng xong cũng hơn năm giờ chiều Hiệu Tích thu dọn đồ đạc theo hắn về nhà. Về đến nhà, Doãn Kì bảo cậu lên tắm hắn đi nấu bữa tối cuộc sống của bọn họ cứ như đôi vợ chồng trẻ thật sự, Hiệu Tích tắm xong Doãn Kì mới lên tắm cậu xuống bếp định dọn cơm ra bàn thì thấy Doãn Kì đã dọn xong hết rồi.

“Chưa ăn à?” Doãn Kì bước xuống trên tóc còn đọng nước, hắn lấy khăn lau sơ rồi tùy tiện vứt lên sô pha.

“Chưa, tớ đợi cậu.” Hiệu Tích lắc đầu.

Mấy món Doãn Kì nấu chẳng qua là hâm lại đồ ăn của mẹ hắn nấu sẵn hoặc là đồ ăn đã được ướp sẵn. Cả hai ngồi đối diện nhau ăn cơm, không nói lời nào, Hiệu Tích khi ăn cơm không có nói chuyện với lại cậu chỉ tập trung ăn cơm hơn, còn Doãn Kì thì ít nói đâm ra không nói chuyện trên bàn ăn.

Hiệu Tích thấy ngột ngạt mới mở miệng lên tiếng: “Cậu-”

Doãn Kì cũng đồng thanh nói giống cậu! Trời, có phải là có duyên không chứ?

“Cậu nói trước đi.” Lại đồng thanh.

Doãn Kì bật cười, hắn thấy có hột cơm dính dưới môi cậu, định nhắc nhở nhưng mà nghĩ lại chắc hắn phải tự làm rồi.

Nghĩ là làm, Doãn Kì đưa tay lấy hột cơm, bỏ vào miệng hắn.

Hiệu Tích vì hành động của hắn quên luôn bản thân định nói gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện