Bệ Hạ Xin Tự Trọng

Chương 9: Sức mạnh của sắc đẹp


trước sau

Advertisement

Thịnh An Hoài cảm thấy Điền Thất rất có tiền đồ.

Không nói đến trình độ mặt dày và nịnh bợ của tiểu tử này, chỉ nói đến chuyện hắn ở trước mặt Hoàng thượng làm nhiều việc ngu xuẩn như vậy mà vẫn có thể nhiều lần biến nguy thành an, toàn thân không sứt mẻ gì mà lui, còn làm cho Hoàng thượng dùng vẻ mặt ôn hòa với hắn nữa chứ, nếu như là thái giám bình thường thì đã sớm chết một vạn lần. Chỉ cần phân bản lãnh này, cũng là người bình thường không thể có.

Kỳ thật Thịnh An Hoài có chút không hiểu cho lắm. Tuy rằng Hoàng thượng nhìn có vẻ ấm áp như gió xuân, nhưng thật ra không hề là một trái hồng mềm có tính tình tốt đẹp, đơn giản đánh chết một tên nô tài thì mí mắt của hắn cũng không bao giờ nhảy một cái, chẳng rõ vì sao đến phiên Điền Thất thì sự kiên nhẫn của hắn vẫn lặp đi lặp lại và càng lúc càng bành trướng nha?

Không hiểu kệ không hiểu, thân là đại thái giám thủ lĩnh ở Ngự tiền, việc gì cần có ánh mắt tất nhiên là không sót. Thế là thái độ của Thịnh An Hoài đối với Điền Thất cuối cùng cũng có chút cải thiện, ông không lại để cho nàng đi chờ ở phòng trực, mà trực tiếp đem nàng để ở dưới mí mắt của Kỷ Hành.

Kỷ Hành ở điện Dưỡng Tâm phê tấu chương, Điền Thất đứng ở dưới điện, chỉ vểnh lỗ tai, còn mắt thì nhìn mũi, mũi thì nhìn tâm, chờ đợi sai bảo. Công việc này nhìn có vẻ rảnh rỗi, kỳ thật vô cùng mệt mỏi, bởi vì lúc nào cũng phải tập trung tinh thần, buông lỏng chốc lát cũng không được. Thịnh An Hoài lớn tuổi, tinh thần cũng không còn như xưa, không thể cứ đem thần kinh banh khẩn trương căng thẳng, ông ta cũng sợ bản thân mỏi mệt quá mức rồi làm ra chuyện sai lầm gì đó, mất nhiều hơn được, thế là liền hào phóng đem việc này chia cho Điền Thất tới làm, vừa có thể giảm bớt chút khí lực, lại có thể bán cho Điền Thất một cái thể diện, đôi bên đều vẹn toàn.

Kỷ Hành phê tấu chương một hồi, ngẩng đầu hướng phía dưới liếc một cái, đem đôi mắt thả lỏng một chút. Hắn đối với cách xử lý công việc của Thịnh An Hoài rất vừa lòng, đem tiểu thái giám Điền Thất này để ở đây rất là đúng. Tuy rằng không dùng được hắn vào việc gì, nhưng may mà hắn có một bề ngoài rất tốt, cứ đứng im ở đó, an an tĩnh tĩnh, vừa nhã nhặn lại lịch sự, rất là cảnh đẹp ý vui. Làm người có ngoại hình xinh đẹp chính là có ưu thế, Kỷ Hành cảm thấy chính mình đối với Điền Thất khoan dung hết lần này đến lần khác, chắc chắn không thoát khỏi có liên quan với hình dáng bề ngoài của hắn. Nếu như là một người có bề ngoài thô tục chuốc nước mưa vào trong cổ của hắn, vậy thì người đó đại khái là ngay cả cơ hội ra khỏi hoàng lăng cũng không có, mà chỉ còn chờ chết rồi hóa làm phân bón đi tẩm bổ một loạt cây dương trong hoàng lăng.

Đột nhiên Kỷ Hành có chút hiểu được vì sao Điền Thất lại thích nam nhân. Người này sinh được bề ngoài như thế, nếu như không phải chịu đựng một đao kia, thì nhất định sẽ trở thành một tiểu tướng công xinh xinh đẹp đẹp, không giống vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái của Hoàng thượng hắn đây, mà chính là cái loại sống mái khó phân kia a. Nam nhân như vậy quá thích hợp làm loại hoạt động đoạn tụ đồng bóng, đặt ở trong tay nữ nhân, có lẽ là hắn cũng hành động không lên…

Nghĩ nghĩ, Kỷ Hành phát hiện bản thân có chút thô tục. Hắn ho nhẹ một tiếng, che dấu đi lúng túng trong lòng.

Điền Thất vẫn chú ý động tĩnh của Kỷ Hành, nghe đến hắn ho khan, nàng cho rằng hắn có lời muốn nói, thế là ngẩng đầu nhìn hắn.

Bị Điền Thất nhìn, Kỷ Hành càng cảm thấy khó chịu, không vui lườm nàng một cái.

Điền Thất: “…”

Trách không được mọi người đều nói gần vua như gần cọp, tính cách của Hoàng thượng này cũng quá âm tình bất định đi, trước mắt chưa làm cái gì hết mà đã hắn đã tức giận nữa rồi. Điền Thất không tự tại cúi đầu, trong lòng nghĩ dù sao cũng không liên quan đến ta nha.

Lúc này, có hai thái giám dâng trà đi đến, một người bưng khay đi đến trước bàn của Kỷ Hành, một người khác thì nâng cái khay có để một tách trà bên trên nhẹ nhàng đặt lên bàn, cẩn thận nói, “Mời Hoàng thượng dùng trà.”

Kủ Hành gật đầu một cái, hai người kia liền lui xuống.

Điền Thất rướn cổ lên lén lút liếc phía tách trà kia. Chỉ thấy Kỷ Hành bưng tách lên, nhấc nắp trà thổi thổi hai cái, hơi nóng mỏng manh có màu trắng nhạt từ trong tách trà tràn ra, lượn lờ bay lên, từ trong không trung tản mát ra, rồi pha loãng vào trong không khí.

Điền Thất hít vào một hơi thật sâu, nghe thấy được mùi trà tươi mát trong không khí, cùng với mùi thuốc nhàn nhạt. Nàng híp mắt, vẻ mặt say mê, trong lòng nghĩ, cơ hội kiếm tiền đã tới, lần này nhất định không thể bỏ qua.

Chén dược trà này hẳn là do Thái hậu nương nương đặc biệt sai bảo người bên cạnh bào chế ra đưa tới.

Hoàng đế bệ hạ ăn uống cái gì, luôn luôn là việc được chủ tử toàn hậu cung chú ý mật thiết. Ăn nhiều ít, biểu tình khi ăn là cái gì, có thích hay không, thích bao nhiêu, mấy thứ này đều có thể đi tìm các chủ tử bẩm báo, đây cũng là một trong những phương thức kiếm tiền của các Ngự tiền thái giám.

Hiện tại Điền Thất chính mắt nhìn thấy Kỷ Hành uống dược trà do Thái hậu đưa tới, chỉ cần hắn không tỏ ra quá chán ghét, thì Điền Thất tự nhiên có thể đi đến trước mặt Thái hậu đem chén dược trà này khen ngợi một phen. Cho dù Hoàng thượng không thích uống, nàng cũng có thể nói thành “Tuy rằng vị thuốc có chút nồng, nhưng Hoàng thượng cảm động và nhớ nhung mảnh lòng từ mẫunày của Thái hậu nương nương, vì thế đem trà uống hết.” Tóm lại miệng người bất quá hai miếng da, chỉ cần bất cứ giá nào cũng không biết xấu hổ, thì món tiền thưởng này nhất định sẽ là vật trong túi của nàng. Thái hậu nương nương hào phóng, tiền thưởng khẳng định không ít.

Bên này Kỷ Hành uống xong một ngụm trà, ngẩng đầu thấy được Điền Thất đang say mê hấp khí, còn cười ngây ngô, hắn liền hỏi, “Ngươi hiểu trà?”

Điền Thất phục hồi tinh thần lại, “Thưa Hoàng thượng, nô tài không hiểu, chỉ là nghe thấy mùi hương này quá dễ ngửi, nghĩ đến nhất định là cực phẩm.”

Kỷ Hàng nghe được lời này, đem tách trà đẩy tới trước, “Đã như thế, thưởng cho ngươi.”

Điền Thất: “…”

Làm chủ tử thì ngẫu nhiên sẽ thưởng đồ ăn uống cho bọn hạ nhân, thậm chí có khi còn đem mấy thứ mà bản thân đã ăn một nửa thưởng xuống dưới. Có nô tài đem chuyện đó cho rằng thể diện, nhưng còn Điền Thất thì thật hết sức không thích ứng loại thể diện này. Nàng yêu sạch sẽ, những thứ mà người khác đã chạm miệng qua thì nàng không bao giờ muốn đụng. Hoàng thượng lại có như thế nào, thì Hoàng thượng cũng là có một cái miệng, trà mà hắn đã uống qua lại kêu nàng uống, tất nhiên nàng có chút ghét bỏ.

Nhưng mà loại “ghét bỏ” này nàng cũng không dám nói ra, thậm chí cả vẻ mặt cũng không thể lộ ra, còn nhất định phải giả vờ một bộ dáng vẻ mang ơn đội nghĩa. Điền Thất cảm động cầm lấy, ôm tách trà kia, hạ quyết tâm nửa ngày, rốt cuộc vẫn là không muốn uống. Thế là nàng cười nịnh nói, “Hoàng thượng, ngài thưởng cho nô tài trà ngon như vậy, nô tài không bỏ được lãng phí, mà định đem nó bưng trở về cúng, một ngày đốt một nén nhang, lấy đó bày tỏ cảm động và nhớ nhung hoàng ân cuồn cuộn.”

Nàng giả vờ được tốt lắm, người bình thường nhìn không ra, nhưng Kỷ Hành không phải người bình thường, vẻ không tự tại chợt lóe qua trên mặt nàng làm sao có thể tránh được ánh mắt của hắn.

Thế là Kỷ Hành có chút tức giận, cảm thấy tên thái giám này thật là không biết điều, thế nhưng dám ghét bỏ hắn. Nghĩ lại lại có ý định khác, ngươi càng không muốn uống, ta càng phải để cho ngươi uống hết. Vậy là Kỷ Hành nói, “Này có gì đâu. Tách trà này ngươi uống trước đi, nếu như muốn thắp hương, trẫm lại thưởng cho ngươi là được.” Nói, quả nhiên lại kêu người dâng lên một tách.

Dưới cái nhìn chăm chú cặn kẽ của Kỷ Hành, Điền Thất không còn cách nào thoái thác, chỉ phải bất chấp tất cả uống một ngụm.

“Thế nào?” Kỷ Hành cố ý hỏi.

“Thật sự là trà ngon, hôm nay nô tài có phúc.” Điền Thất mang theo vẻ mặt đau khổ đáp.

Kỷ Hành thấy được hắn không vui vẻ, bản thân liền rất vui vẻ, thế là cười tít mắt nói, “Đã như thế, thì đều đem nó uống hết đi.”

Điền Thất đành phải ôm tách trà ngẩng cần cổ, một ngụm sầu bi.

Tầm mắt Kỷ Hành vừa lúc ngừng ở trên cổ nàng. Cái cổ thon dài, làn da trắng mịn mềm mại lại tinh tế, như là chất ngọc lại còn tỏa hương, giờ phút này tùy theo nước trà vào miệng, chỗ cổ họng của nàng hơi hơi nhúc nhích, giống như là thiên nga tao nhã nghển cổ mà ca.

“Khụ khụ,” Kỷ Hành có chút không tự tại, “Này này, đâu có ai uống trà giống như ngươi, đúng là trâu gặm mẫu đơn.”

Điền Thất đã đem trà uống sạch, nàng để cái tách không xuống, trên bờ môi hồng phấn dính nước, một mảnh sáng loáng.

Kỷ Hành dời tròng mắt đi, cũng bưng lên một tách khác uống, vừa uống vừa chuyển đề tài hỏi, “Vì sao ngươi lại vào cung làm thái giám?”

“Bẩm Hoàng thượng, từ nhỏ ta đã muốn làm thái giám.”

“Phụt —” Kỷ Hành nhịn không được, không cẩn thận phun trà. Toàn bộ nước trà đều xối tại đống tấu chương trên bàn, mặt hắn tối sầm nhìn đống tấu chương ướt nhẹp, “Nói bậy bạ nhưng chính là tội khi quân.”

Điền Thấy lấy khăn ra lau lau vạt áo trước của Kỷ Hành, vừa lau vừa đáp, “Nô tài không dám nói bậy.”

“Đâu có ai từ nhỏ liền muốn làm thái giám?”

“Hoàng thượng có điều không biết, mới trước đây nô tài sinh được rất yếu, nương của ta nói cho dù ta có sống sót cũng không lớn lên được, cho dù bộ dạng lớn cũng không thể sống sót…”

“Lời này tại sao nghe có chút thác loạn thần kinh vậy.” ))

“… Ý của nương ta là trong nhà chúng ta nghèo, không có tiền nuôi người ăn ở không, sau khi ta lớn lên nếu như không thể tự lực cánh sinh vậy thì chỉ có mà đói chết. Cho nên từ khi ta mới hiểu chuyện liền bắt đầu tính toán sau này sẽ phải làm nghề gì. Thân thể xương cốt của ta không như những nam nhân bình thường, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đi làm thái giám mới có con đường ra, dù sao cũng không có cô nương nào muốn gả cho ta.” Điền Thật vô cùng bội phục điểm này của mình, nói bậy nói bạ chỉ cần há mồm là nói ra, ba xạo mà mặt không đổi sắc tim không lỗi nhịp.

Kỷ Hành nghe được nửa tin nửa ngờ, “Vì sao ngươi không đi đọc sách thi làm quan?”

“Hoàng thượng nói cười, ngay cả cơm nô tài đều ăn không nổi, làm sao có dư tiền đi đọc sách nha,” nàng đem khăn cất vào, “Hoàng thượng, y phục của ngài bị nước trà làm bẩn, bây giờ nô tài đi gọi người tới thay quần áo cho ngài.” Nói, xoay người đi ra kêu người.

Kỷ Hành ngồi ở trên ghế, có chút sững sờ. Hắn vì “quá khứ bi thảm” của Điền Thất cảm thấy thật thương tiếc và đồng tình. Đứa nhỏ này kỳ thật có chút linh khí, nếu như đọc sách, hẳn là có thể kiếm được một cái đường ra không tệ.

Bên này Điền Thất đã sớm đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu, hết giờ trực, nàng mừng như điên chạy đi cung Từ Ninh kiếm tiền.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện