Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

Chương 14


trước sau

Kỳ Du nhìn biểu cảm của Bùi Thước là biết rõ tên này lại suy nghĩ lệch lạc, có chút nhịn không được gõ mạnh một cái.

"Xóa sạch hết những tin tào lao trong đầu cậu đi!"

Bùi Thước che lấy đầu, trong lòng tự nhủ lão đại anh cho là mình đang gõ hạt đào đấy à, sao dùng lực mạnh quá vậy, hơn nữa lời nói của anh rất dễ khiến cho người ta suy nghĩ miên man có được không nào!

"Vậy rốt cuộc giữa Thành Mân với anh có ân oán gì vậy?" Bùi Thước hết sức tò mò hỏi.

Nhìn thấy Bùi Thước không hề nháy mắt nhìn mình chằm chằm, không hiểu sao Kỳ Du lại cảm thấy phiền lòng.

Nghĩ tới tên này yêu thích Thành Mân thì phải?

Anh vốn không có ý định nói, nhưng lại nhịn không được nói ra: "Thành Mân thích tôi nhưng bị tôi từ chối, tôi không thể ở lại nhóm Miracle với anh ta được nữa, cho nên giải ước thôi."

Đương nhiên chuyện này không phải là toàn bộ tình hình thực tế, nhưng trông thấy Bùi Thước ngạc nhiên gần như không thể khép miệng lại, Kỳ Du biết rõ nhất định là cậu tin chuyện này.

"Thế nào? Thần tượng của cậu là đồng tính luyến ái, cậu có cảm giác gì?" Kỳ Du vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào Bùi Thước.

Anh ta vốn không đáng để cậu xem anh ta trở thành thần tượng cậu có biết không!

Không biết có phải là ảo giác hay không, Bùi Thước cảm thấy trong giọng nói của Kỳ Du có một loại cảm giác không có ý tốt, loại cảm giác này lại khiến cậu nhớ lại cảm giác lúc mình bị mọi người cười nhạo khi tin đồn mình là đồng tính luyến ái tuôn ra ngoài. Thậm chí cậu cảm thấy được, lúc Kỳ Du nhắc tới Thành Mân còn mang theo giọng điệu khinh miệt, chính là sự châm chọc lớn nhất đối với kiếp trước của cậu.

Bùi Thước tránh đi ánh mắt khiến mình không thoải mái của Kỳ Du, cúi đầu nói: "Đồng tính luyến ái thì thế nào, thích ai đó là quyền tự do của người ta, tôi chỉ muốn nghe anh ta hát là tốt rồi."

Nửa câu sau Bùi Thước nói vô cùng giả tạo đấy, nhạc của Miracle cậu chỉ chọn nghe bài của Kỳ Du hoặc là do anh solo mà thôi.

Nghe thấy Bùi Thước vẫn còn bảo vệ Thành Mân, Kỳ Du cảm thấy hơi bực mình, nhìn không ra nha, vậy mà tên này lại còn là fan trung thành!

"Này, vậy cậu thích anh ta ở điểm đó à?"

"..."

Bùi Thước tự nhủ trong lòng điểm đó tôi cũng không thích ah, nhưng tôi nghe không quen giọng điệu chán ghét đồng tính luyến ái của anh. "Hát hay, diễn cũng rất tốt, người y như ánh mặt trời vậy."

Một đáp án rất quy củ, đều là những lời Bùi Thước nghe được từ An Triệt.

Kỳ Du trừng mắt nhìn Bùi Thước, trong lòng đối với ánh mắt của Bùi Thước mắng chửi không ngừng. Hát hay? Ha ha, là một người nhóm trưởng kỹ thuật hát đương nhiên là không có gì trở ngại; diễn rất tốt? Ha ha, đóng cùng một bộ phim, tôi lấy được giải diễn viên mới xuất sắc nhất còn anh ta chỉ nhận được đề cử mà thôi; người như ánh mặt trời? Điều này quả thực không thể nhẫn nhịn! Chẳng lẽ theo ý của cậu là so với anh ta, tôi là loại người u ám sao?

Sắc mặt Kỳ Du trở nên âm trầm nhíu chặt lông mày lại, anh biết rõ vì chuyện này mà tức giận rất không có ý nghĩa, nhưng.. nhưng mà ở trong mắt Bùi Thước, rõ ràng mình thấp hơn so với Thành Mân, chuyện này anh thật sự khó có thể chấp nhận được.

Thấy sắc mặt Kỳ Du lạnh đến sắp đóng băng, trong lòng Bùi Thước càng cảm thấy không thoải mái. Anh chán ghét đồng tính luyến ái đến mức này sao?

"Trước kia chẳng phải anh và Thành Mân có quan hệ rất tốt sao?" Bùi Thước nhịn không được mở miệng nói. "Chỉ vì anh ta nói thích anh, anh liền chán ghét anh ta đến nỗi ngay cả nhóm Miracle cũng muốn buông tha?"

Bùi Thước không để ý mang theo một tia chờ mong, chờ mong Kỳ Du có thể cho một đáp án uyển chuyển một chút. Những ngày chung đụng này, cậu vẫn cảm thấy Kỳ Du là kiểu người có bề ngoài lãnh ngạo nhưng trên thực tế là người rất dễ mềm lòng, chẳng lẽ anh thật sự sẽ vì chuyện Thành Mân thích mình mà cùng đối phương nói trở mặt liền trở mặt sao?

"Cậu cảm thấy thế nào?" Kỳ Du mang vẻ mặt không thể nhìn thấu hỏi lại.

Bùi Thước lắc đầu, trong lòng nói ân oán tình cừu của hai người sao tôi có thể biết được.

Biểu cảm của Kỳ Du bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Bùi Thước, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ cậu biết rõ thái độ của tôi đối với thần tượng của cậu rồi, vậy cậu sẽ chán ghét tôi sao?"

Âm cuối nhẹ nhàng kia tựa như một cây bàn chải nhỏ xát nhẹ vào đầu quả tim của Bùi Thước, nhìn đôi mắt đen bóng như là hàm chứa nổi bất an của Kỳ Du, Bùi Thước kinh ngạc, không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu, lúc đang cảm thấy đối phương căng thẳng thì bắt đầu lại cười lên, cậu mới ý thức được Kỳ Du lại đang trêu chọc mình.

Người này đây là.. Bùi Thước cảm thấy phản ứng vừa nãy của mình quả thực rất ngu. Hoàn toàn theo không kịp mạch suy nghĩ của lão đại, trước một giây đó còn là bộ dạng chán ghét Thành Mân, một giây sau lại có tâm tư đùa giỡn mình?

"Xem như cậu có lương tâm." Kỳ Du nói khoác mà không biết ngượng, nhìn vẻ mặt ảo não của Bùi Thước nói. "Tôi giúp cậu nhiều như vậy, ở trong lòng cậu phân lượng của tôi cũng nên nặng hơn so với thần tượng của cậu mới phải."

Anh thật đúng là không biết xấu hổ còn nói ra.. Bùi Thước im lặng nhìn vẻ mặt đắc ý của Kỳ Du, khóe môi hơi nhếch lên cùng với ánh mắt sáng long lanh lại khiến người xem dù thế nào cũng không tức giận được.

"Đúng vậy." Bùi Thước cũng có chút bất đắc dĩ, kỳ thật chính mình đối với Kỳ Du dù sao đi nữa cũng không chán ghét được. "Anh chán ghét ai là quyền của anh, cùng tôi không có quan hệ." Biết rõ anh chán ghét có quan hệ với nam nhân, dù sao tôi cũng sẽ không chạm vào vảy ngược của anh là được.

Ý này là mặc kệ tôi nói như thế nào thì cậu đều luôn trung thành với Thành Mân đúng không? Kỳ Du bổng chốc cảm thấy rất vô lực, nói mãi với mặt em bé mập mạp như cậu cũng không hiểu đúng không, chẳng lẽ tôi phải nói rõ ràng tường tận thì cậu mới chịu nghe lọt đúng không?

Nhìn xem bộ dạng âm u bất định của Kỳ Du, Bùi Thước cho rằng anh lại muốn mắng mình, thì chỉ nghe thấy Kỳ Du buồn bực nói: "Gọt tiếp một quả táo."

".. A."

Nhìn Bùi Thước gọt quả táo trong tay, Kỳ Du bỗng nhiên có chút nhụt chí, vốn có ý muốn nói cho cậu biết sự thật nhưng lại không thể mở lời. Được rồi, tôi nói với loại fan não tàn như cậu thì chưa chắc cậu sẽ tin. Không nói ra, ít nhất Thành Mân ở trước mặt người khác cũng được xem là kiểu người ấm áp, vậy cậu cứ tiếp tục yêu thích đi.

Buổi tối hôm đó Jann đến bệnh viện thương lượng với Kỳ Du để sắp xếp lịch làm việc, Bùi Thước bị lão đại nô dịch hơn nửa ngày mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói chắn chắn của Kỳ Du.

"Không cần một tuần, ba ngày là khỏe."

"Nhưng bác sĩ nói ít nhất.."

"Tình trạng của tôi tự bản thân tôi rõ ràng nhất." Kỳ Du trực tiếp cắt ngang lời nói của Jann. "Tôi không muốn làm chậm trễ tập luyện cho buổi biễu diễn. Hơn nữa bộ phim mới cũng sắp quay rồi, về sau rất khó sắp xếp được thời gian."

Jann hiển nhiên cũng biết Kỳ Du nói rất đúng, bất đắc dĩ nói một câu 'Được rồi'.

Trước khi Bùi Thước rời đi vốn có ý định khuyên nhủ Kỳ Du, lại cảm thấy mình không có lập trường gì, nếu đổi lại là mình có lẽ cũng sẽ làm như vậy, vì vậy cậu chỉ cảm khái trong lòng
một tiếng, Kỳ Du đây là muốn ngồi vững vàng vị trí nhất ca ở Tinh Giang.

Trở lại nhà trọ, hiếm khi An Triệt không nằm ở phòng khách đọc manga. Bùi Thước định hỏi một chút tên bát quái này về chuyện hôm nay Kỳ Du bị công kích như thế nào, liền đi đến phòng An Triệt tìm hắn.

Cửa phòng đang khép hờ, Bùi Thước không chút suy nghĩ đẩy cửa ra, một giây sau đó, cậu liền hối hận.

Trong phòng, An Triệt bị Dịch Tử Duy hung dữ đặt ở trên tường, cái cằm bị đối phương dùng lực nắm chặt, biểu lộ có chút bối rối, tư thế của hai người nhìn thế nào cũng khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Bùi Thước xấu hổ đứng tại cửa phòng, thầm mắng mình đáng đời, vì sao vẫn chưa học được bài giáo huấn ở phòng bệnh của Kỳ Du vào ngày hôm nay chứ? Không gõ cửa trực tiếp tiến vào chính là đi tìm đường chết!

Dịch Tử Duy nghe thấy động tĩnh, quay đầu liếc nhìn Bùi Thước, biểu lộ vẫn là lạnh lùng như băng, hắn quay đầu lại bỏ tay ra khỏi cằm An Triệt, An Triệt không có chỗ đứng vững liền té ngồi xuống đất.

Lúc này Bùi Thước mới cảm thấy không đúng, động tác của hai người này không giống như đang liếc mắt đưa tình, giống như là.. Dịch Tử Duy đang muốn đánh An Triệt.

"Này, cậu làm gì thế, đánh nhau à?" Bùi Thước ngăn cản trước người Dịch Tử Duy, đồng thời thầm mắng rõ ràng hai người cao không sai biệt lắm, như thế nào lại cảm thấy tên này cho ra cảm giác áp lực như của người lớn vậy?

Dịch Tử Duy không hề nói một câu thừa thải nào, trực tiếp đẩy Bùi Thước ra quay về phòng của mình.

Bùi Thước phát hỏa muốn đi tìm hắn nói rõ ràng, lại bị An Triệt gọi lại.

"Cứ như vậy đi." An Triệt cười như không có việc gì từ trên mặt đất đứng dậy, hơi ngã ngửa nằm trên giường. "Kỳ thật hôm nay là tôi trêu chọc anh ta trước đấy, ha ha."

Bùi Thước nhất thời không kịp phản ứng: "Cậu đi tìm Dịch Tử Duy đánh nhau?"

Bình thường ba người ở cùng một chỗ Bùi Thước và Dịch Tử Duy chạm mặt nhau cũng không nhiều, nhưng ở chung cũng xem như là hòa hợp, mà An Triệt và Dịch Tử Duy quan hệ rất tốt, An Triệt nói chuyện với Dịch Tử Duy gần như không ngừng nghỉ, Dịch Tử Duy cũng không có tỏ vẻ không kiên nhẫn. Cho nên hai người này có mâu thuẫn gì chứ?

Chỉ là An Triệt cao 1m78 gầy như gậy trúc, tuyệt đối không phải là đối thủ của tên băng sơn bạo lực kia. Nhớ lại động tác buông An Triệt té xuống đất không hề nhẹ tay của Dịch Tử Duy, Bùi Thước liền cảm thấy may mắn vì mình không động thủ với hắn.

An Triệt im lặng liếc nhìn Bùi Thước, ánh mắt kia rõ ràng viết 'Cậu là thằng ngốc à'. Qua vài giây sau Bùi Thước mới bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới tên này là cong, cho nên trêu chọc Dịch Tử Duy có ý tứ là.. Bùi Thước yên lặng dựng ngón tay cái về phía An Triệt, thiếu niên cậu thật sự là quá * rồi.

"Cho nên nhìn bộ dạng của Dịch Tử Duy, hắn là thẳng sao?"

"Cậu đây không phải là nói nhảm ư, nếu anh ta cong tôi cũng không cần phải từng phút từng giây muốn bắt lấy anh ta." An Triệt vùi đầu vào gối, hữu khí vô lực đáp lại.

Bùi Thước nhìn máy tóc vàng rối bời bên ngoài gối của An Triệt liền cảm thấy vô cùng vui vẻ, đã nhìn quen bộ dạng vui vẻ như mặt trời nhỏ của hắn, bộ dạng uể oải không phấn chấn này cũng rất thú vị.

"Vậy cậu cố gắng bẻ cong hắn đi."

An Triệt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Bùi Thước trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài, trong lòng tự nhủ nếu anh ta giống như cậu và lão đại dễ dàng bị bẻ cong thì tốt rồi.

"Cậu nói xem, nam thẳng lúc bị nam nhân thổ lộ, thật sự sẽ khó chịu như vậy sao?" An Triệt lại vùi mặt vào gối, lầm bầm tựa như đang hỏi.

Bùi Thước vốn đang cảm thấy tiếng thở dài của An Triệt rất khôi hài, nhưng câu nói kia của An Triệt lại khiến cậu nhớ tới ban ngày thái độ của Kỳ Du đối với Thành Mân vô cùng lãnh đạm, khi nhắc tới hắn cũng là giọng điệu khinh thường, tâm tình lập tức không hiểu sao lại sa sút.

".. Có lẽ."

"Hôm nay là sinh nhật của A Duy, tôi giúp anh ta đặt bánh ngọt, ở nhà ăn cơm tối xong, thấy không khí không tệ, đầu tôi nóng lên liền nói với anh ấy là tôi thích anh ta, thấy anh ta sửng sờ, tôi nhịn không được liền hôn anh ta một cái, lúc ấy anh ta cũng không có phản ứng gì, kết quả vừa mới nãy bỗng nhiên đằng đằng sát khí tới đây, cảnh cáo tôi không được lại động thủ động cước gì gì đó với anh ta nữa."

Bùi Thước nghĩ thầm lá gan của cậu cũng lớn thật, đối với Dịch Tử Duy cậu cũng hôn được. Bất quá lại nói, bị đồng tính hôn, phản ứng của Dịch Tử Duy cũng xem như là bình thường. Nếu như mình cũng làm vậy với Kỳ Du.. Bùi Thước yên lặng rùng mình một cái, vậy có lẽ cậu sẽ bị đánh thành đầu heo mất.

Đợi đã, sao tôi lại liên tưởng đến trên người Kỳ Du rồi? Bùi Thước vừa thầm mắng mình não rút, vừa dùng sức hất đầu, đem suy nghĩ đáng sợ kia đuổi đi.

An Triệt phối hợp thổ lộ ra hết: "Haiz, kỳ thật tôi thích Dịch Tử Duy rất lâu rồi, tôi cùng anh ta đồng thời tiến vào công ty, anh ấy biết rõ tôi là cong mà vẫn đối với tôi rất tốt, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ không quá bài xích ah."

Bùi Thước vốn muốn hỏi rốt cuộc cậu thích gia hỏa như tủ lạnh kia ở điểm nào vậy, nghĩ lại vẫn là đổi câu khác: "Hay là cậu đổi mục tiêu khác? Tôi cảm thấy hình như cậu rất hợp với kiểu sáng sủa."

Ai ngờ An Triệt không cần suy nghĩ liền bác bỏ: "Không! Tôi chỉ thích người này! Tôi không tin không bắt được anh ta!" Nói xong nhớ lại gì đó sờ lên cằm vừa bị Dịch Tử Duy nắm chặt, lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.

Thằng này tuyệt đối là M rồi, Bùi Thước yên lặng đưa ra kết luận.

Cùng An Triệt nói mò cả buổi, Bùi Thước rốt cục đã hỏi tới vấn đề chính mình muốn hỏi, rốt cuộc Kỳ Du sao lại bị thương.

An Triệt lại hào hứng trở lại, nháy mắt với Bùi Thước: "Cậu đau lòng đúng không? Không đành lòng trực tiếp đi hỏi lão đại phải không?"

"..."

Bùi Thước im lặng, với tư cách là Fans hâm mộ bình thường thì đau lòng là đương nhiên, nhưng muốn bản thân mình thừa nhận lại cảm thấy lạ lạ đấy. Cậu không đi hỏi Kỳ Du chỉ là đã đón được Kỳ Du đối với chuyện này chắc chắn là không muốn nhiều lời.

An Triệt cho rằng Bùi Thước im lặng là cam chịu, vừa chậc chậc cảm thán, vừa mở diễn đàn cá nhân của Kỳ Du, vừa nhập vào đã có vài trăm bài viết. "Đây, chính là cái này, lúc ấy ở hiện trường có Fans hâm mộ đứng gần ở phía trước quay hình lại."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện