Bé Con, Làm Vợ Anh Nhé!

ANH NGHĨ EM ĐANG GHEN


trước sau

Advertisement

Tô Ngọc Châu ở trong phòng thử nghe loáng thoáng tiếng cãi vã của Đường Thúy Nhiên với ai đó ở ngoài sảnh, cô vội vàng chạy ra hỏi

"Thúy Nhiên, có chuyện gì thế”

Vừa thấy Tô Ngọc Châu bước ra tất cả mọi ánh mắt đều dồn hết lên người cô khiến cô trở thành tâm điểm của sự chú ý, ngay cả Kiều Hưng cũng không kịp phản ứng mà cứng đờ đứng bất động tại chỗ

Ở phía sau anh ta, Lưu Diệp Diệp lúc này cũng đã biến sắc cô ta há hốc mồm nhìn Tô Ngọc Châu, trên tay vẫn còn khư khư ôm lấy bộ lễ phục đó

Đường Thúy Nhiên nhìn sắc mặt khó coi của hai người họ cũng cảm thây hả dạ phần nào. Cô hướng mắt vê phía Lưu Diệp Diệp mỉa mai nói

"Cô ta muốn cậu nhường lại bộ lễ phục này, tiên bồi thường cho cậu là năm trăm đô, cậu thấy thế nào? Có đồng ÿ không”

"Tớ không thiếu tiên. Nhưng mà..." Tô Ngọc Châu dừng lại lời nói hướng mắt vê Lưu Diệp Diệp mỉm cười rồi nói tiếp

"Nếu như cô ta thích nó đến vậy thì tớ sẵn lòng nhường lại nó cho cô ta”

Lưu Diệp Diệp nghe xong mỉm cười đắc ý, có Kiều Hưng ở đây ra mặt giúp cô còn ai dám lớn gan tranh giành với cô nữa chứ. Chẳng qua chỉ là một vị hôn thê không được Kiều Hưng để mắt đến làm sao sánh bằng người đồng sàn với anh ấy hằng đêm.

Nhưng nụ cười trên khóe môi cô chưa kịp tắt thì đã nghe giọng nói trâm ấm của Kiêu Hưng

"Chỉ là hiểu lầm thôi. Anh nói cô ấy trả lại cho em" nói xong đôi mắt sắc bén của anh ta lạnh lùng quét qua Lưu Diệp Diệp

"Đem lễ phục trả lại cho Tô tiểu thư đi"

"Em.... Lưu Diệp Diệp trợn tròn mắt sững sờ nhìn Kiêu Hưng. Trong câu nói này của anh cũng đã tỏ rõ vị trí cao quý của Tô Ngọc Châu trong lòng anh rồi.

Lưu Diệp Diệp cảm thấy trái tim mình lúc này như đang rỉ máu. Nhưng cô không thể chống lại Kiều Hưng nếu không cô sẽ mất tất cả.

Lưu Diệp Diệp chua chát nuốt uất ức vào trong, cô mang bộ lễ phục đi đến trước mặt Tô Ngọc Châu cung kính nói

"Tô tiểu thư, tôi không biết bộ lễ phục này là của cô. Thật sự xin lỗi. Mong cô bỏ qua”

"Tôi nhường nó lại cho cô đó. Đồ đã bị người khác chạm vào tôi không cân đến nữa" Tô Ngọc Châu lạnh nhạt trả lời

Sắc mặt của Kiều Hưng lúc này biến sắc đen sâm, anh ta tức giận nhìn Tô Ngọc Châu

"Ý em là sao"

"Tôi nói như vậy anh muốn hiểu sao cũng được"

Nhưng Kiều Hưng là ai chứ, anh ta cũng là một con cáo lăn lộn trên thương trường những chuyện nhỏ như thế này làm sao gây khó được anh ta.

Kiều Hưng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, hai tay đút túi quân nở nụ cười gian xảo nhìn Tô Ngọc Châu

"Nếu anh nghĩ là em đang ghen thì sao”

"Anh cứ ở đây mơ mộng đi, tôi không có thời gian đôi co với anh" nói xong Tô Ngọc Châu quay sang kéo tay Đường Thúy Nhiên

"Vâ thôi. Hôm nay tớ mất hứng rồi không muốn xem nữa"

Tô Ngọc Châu vừa rời đi thì nụ cười trên gương mặt Kiêu Hưng cũng tắt dân, ánh mắt thâm trầm khó đoán nhìn theo bóng lưng cô

Kiêu Hưng nhớ trước đây mỗi lân gặp anh cô đều vui vẻ gọi hai tiếng "Anh Hưng" vậy mà chỉ có mấy năm không gặp cô đã trở nên đanh đá như vậy rồi?

Trong lòng nghĩ điều xấu xa Kiều Hưng nhếch miệng cười nguy hiểm " thế này cũng tốt thôi vốn bản thân anh lại thích cảm giác đi chinh phục những cô gái như vậy, cứ chờ mà xem anh thu phục cô như thế nào"

Thấy sắc mặt hiện giờ của Kiều Hưng Lưu Diệp Diệp vô cùng sợ hãi, cô rón rén đi tới nhẹ giọng nói

"Anh Kiều"

"Chuyện gì nữa" Kiều Hưng khó chịu nhìn cô ta

"Vậy em có thế mua bộ lễ phục này không" Lưu Diệp Diệp vừa nói vừa run sợ

"Tùy cô. Nhưng chuyện ngày hôm nay tôi không muốn lặp lại lân nào nữa" Kiêu Hưng lạnh lùng nhìn Lưu Diệp Diệp. Cô ta cũng không dám cãi lại, chỉ biết cúi đầu xuống đất ướt nước mắt nói

"Xin lỗi, em hứa sẽ không có lần sau. Anh đừng giận nữa được không”

Kiều Hưng nhìn lại gương mặt phết đầy phấn son của Lưu Diệp Diệp liên nhớ tới gương mặt thuần khiết vừa rôi của Tô Ngọc Châu, anh buồn bưc nói

"Hôm nay cô tự bắt xe về đi"

Kiều Hưng nói xong đi thẳng ra cửa, Lưu Diệp Diệp cứ thế mà bị bỏ lại, cô ta tức giận lấy tay quệt nước mắt, nghiến răng nghiến lợi hận không thế xé nát Tô Ngọc Châu thành trăm mảnh, tại vì sự xuất hiện của ả tiện nhân này mà ngày hôm nay cô phải chịu bao uất ức

Thấy tất cả mọi người đều bị Lưu Diệp Diệp chọc giận mà rời đi hết, cửa hàng trưởng trực tiếp đi đến hỏi cô ta

"Xin lỗi cô Lưu, không biết chúng tôi có thể tiến hành thanh toán được chưa"

Lưu Diệp Diệp lúc này vô cùng lúng túng, Kiều Hưng không có ở đây chẳng lẽ cô phải tự mình thanh toán chỉ phí không nhỏ này sao. Hôm nay cô thật là xui xẻo, đúng là ra đường không xem ngày mà

Đợi một lúc vẫn không thấy cô ta trả lời, cửa hàng trưởng mất kiên nhẫn hỏi lại

"Cô Lưu, có vấn đề gì sao?"

"Có vấn đề gì chứ. Bộ cô nghĩ tôi không trả nỗi một chiếc váy sao" Lưu Diệp Diệp hung hăng lên tiếng

"Xin lỗi, tôi không có ý đó. Hóa đơn của cô tổng cộng là năm mươi ba ngàn đô. Phiên cô qua thanh toán giúp”

Nghe xong con số Lưu Diệp Diệp khóc không ra nước mắt, đây là số tiền mà cô phải dành dụm cả một năm mới có được nhưng lần này cô ta không thể để mất mặt đành phải móc chiếc thẻ trong túi ra đưa cho nhân viên thu ngân

Lưu Diệp Diệp xót xa nhìn khoản tiền lớn vừa bị trừ đi trong tài khoản khiến cho lòng oán hận của cô ta đối với Tô Ngọc Châu càng lúc càng lớn.

---------------------




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện