Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 602


trước sau

Chương 602:

 

“Bởi vì món ăn hơi nhiều một chút cho nên làm chậm trễ thời gian” Tô Hoàng Quyên thong thả giải thích, đặt các món ăn lên bàn: “Anh nếm thử xem, những món này đều do đầu bếp giỏi nhất trong khách sạn của chúng tôi làm đó.” Kiều Quốc Thiên ném tài liệu trong tay rồi ngồi trước bàn ăn. Mấy món này quả thực đều được làm rất đẹp, quan trọng là…

 

Đều là những món anh ta thích.

 

Đôi mắt khẽ nheo lại liếc nhìn cô ta đầy ẩn ý, muốn tìm ra được một chút dấu vết trên khuôn mặt đó.

 

Nhưng…

 

Tô Hoàng Quyên lại chỉ kính cẩn chấp tay ở trước người, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh ta, trên khuôn mặt chỉ có một nụ cười chuyên nghiệp và máy móc: “Anh nếm thử đi, nếu không thích có thể thay đổi” Rõ ràng là đang cười nhưng nụ cười đó lại giả dối đến mức khiến anh ta không còn khẩu vị gì nữa.

 

Bởi vì quá dửng dưng.

 

Dửng dưng như thể hai người không hề có bất kỳ mối liên quan nào trước đó, thực sự chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa khách hàng và người phục vụ.

 

Đúng vậy, đối với cô ta mà nói thì giữa họ đã không còn bất cứ mối liên quan nào từ lâu rồi không phải sao?

 

Người phụ nữ này trước giờ chưa từng có trái tim.

 

Vì vậy Tô Hoàng Quyên có thể bán đứng anh ta lúc anh ta chật vật nhất, mà không hề do dự đưa tất cả bằng chứng phạm tội ra tòa, cũng không hề suy nghĩ mà từ bỏ đứa con của họ.

 

Nghĩ đến những điều này sắc mặt của anh ta ngày càng u ám hơn, nhấc đũa lên và nếm thử vài miếng. Mặc dù tâm trạng không được tốt nhưng phải công nhận rằng hương vị của những món ăn này thực sự không tệ.

 

“Đây là đầu bếp nào làm vậy?” Anh †a tùy ý hỏi một câu với giọng điệu lạnh băng.

 

Tô Hoàng Quyên trả lời: “Người đầu bếp này anh Quốc Thiên cũng từng gặp, chính là Giám đốc Đông của bộ phận Phục vụ ăn uống” Anh ta cau mày lại: “Chính cái tên…Lâm gì Đông đúng không?”

 

“Lâm Văn Đông” Kiều Quốc Thiên nhớ tới vẻ lo lắng của Lâm Văn Đông dành cho Tô Hoàng Quyên ngày hôm qua khi hai người họ ở ngoài phòng, đôi mày bỗng chốc càng nhíu chặt lại hơn.

 

Cầm đũa ghét bỏ gảy thức ăn trong bát: “Đây chính là đầu bếp giỏi nhất của khách sạn các cô sao? Cô có chắc những thứ này có thể ăn?”

 

Anh ta lại nếm thử thêm một miếng nữa.

 

Ừ đúng là hương vị không bằng lúc nấy!

 

Sắc mặt của Tô Hoàng Quyên thản nhiên: “Tôi chắc chắn rằng anh ấy là đầu bếp giỏi nhất. Bây giờ giám đốc.

 

Đông đã rất hiếm khi xuống bếp rồi, bởi vì anh Quốc Thiên là vị khách cao quý nhất cho nên…” Kiều Quốc Thiên ném chiếc đũa đi và ngắt lời cô ta một cách thiếu kiên nhẫn: “Làm lại một lần nữa, đổi đầu bếp đi. Tô Hoàng Quyên chịu đựng, hít một hơi thật sâu cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng khi dọn dẹp bát đĩa nhìn thấy những món ăn ngon lành đó, cuối cũng cũng không nhịn nổi nữa.

 

Cô ta đặt bát đĩa xuống, cũng thu lại nụ cười chuyên nghiệp rồi khế nghiêng mắt, nhìn chăm chằm vào anh †a với ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng.

 

Kiều Quốc Thiên cười chế “Sao lại không cười nữa rồi? Vì người yêu của cô mà ngay cả nụ cười giả dối đó của mình cũng không giữ nổi trước mặt khách hàng sao?”

 

“Anh Quốc Thiên thay vì đổi đầu bếp, sao anh không đến bệnh viện khám thử xem? Tôi cho rằng không phải là Giám đốc Đông nấu ăn có vấn đề, mà là vị giác của anh có vấn đề” Chết tiệt! Người phụ nữ này lại dám chống đối mình chỉ vì Lâm Văn Đông.

 

Đôi mày của anh ta khế nhướng, nhìn chằm chằm vào cô ta với ánh mắt sắc bén như thể muốn xuyên qua.

 

‘Tô Hoàng Quyên dường như không hề cảm nhận được lửa giận trong lòng anh ta, thu dọn đĩa thức ăn sang một bên, chính mình cầm lấy đôi đũa tự mình thưởng thức.

 

“Cô làm gì vậy?” Anh ta nhướng mày càng cao hơn, sao cô ta có thể làm bộ như đúng lý hợp tình vậy chứ?

 

“Đỡ khỏi lãng phí” Tô Hoàng Quyên ăn rất nghiêm túc, thậm chí cô ta cũng không buông tha bát cơm mà anh ta trước đó đã từng dùng đũa đụng tới.

 

Kiều Quốc Thiên mở to mắt nhìn cô ta chăm chú suốt một phút đồng hồ, khi sắp bị anh ta nhìn thủng một lỗ thì Tô Hoàng Quyên bỗng ngẩng đầu lên và nhìn anh ta: “Bây giờ anh đã có mọi thứ cũng không thiếu thốn gì cả, cho nên có lẽ không hiểu được tầm quan trọng của đồ ăn, nhưng người giống như tôi…” Cô ta nói đến đây hơi dừng lại một chút, vẻ u ám chợt thoáng qua đáy mắt.

 

Tuy nhiên vẻ tăm tối đó chỉ lướt qua rồi ngay lập tức biến mất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện