Bất Ly Bất Khí: Ai Là Nương Tử Của Ngươi?

Gặp Lại


trước sau

Advertisement
"Tam muội muội quá độc ác. Ai lại đi hãm hại ân nhân nhà của mình như thế! Bạch tỷ tỷ chỉ là dân nữ bình thường, không quyền, không thế. Lẽ nào Tam muội đố kị, tâm ngoan thủ lạt, gϊếŧ người để Bạch Gia chúng ta mang danh lấy oán báo ân?"

Bạch Hàn không nhanh không chậm phân tích vấn đề, chờ đợi bọn gia nhân nô nức lao xuống hồ cứu người.

Hàn Như Tuyết rưng rưng rơi lệ đầy mặt, liên tục lắc đầu và lui về sau: "Ta không có! Ta không hề đẩy nàng. Là ả... là ả tự rơi xuống hồ!"

"Tam tiểu thư thật quá đáng!"

"Đúng rồi! Không những quá đáng còn vô cùng ác độc."

Tiếng rì rầm vang lên, bàn luận vô cùng hăng say.

Hàn Như Tuyết như muốn điên loạn sợ sệt mà run rẩy. Bỗng, từ dưới mặt nước, một tá những sợi tảo bẹ lớn sinh trưởng dưới đáy hồ âm thầm cuốn lấy hai chân Hàn Như Tuyết. Ả bất ngờ liền mất thăng bằng rơi thẳng xuống hồ, đoàn tụ với Bạch Vũ Diệp Y vừa có tâm trạng giả vờ đuối nước vừa tính kế dùng pháp lực lôi kéo nha đầu dám tính kế nàng cùng rơi xuống nước.

"Cứu mạng."

Hàn Như Tuyết vùng vẫy như cá mắc cạn, không ngừng ngu ngốc há to miệng la to để nước hồ càng tràn vào họng. Dưới mặt nước vốn tĩnh lặng, một đạo thân ảnh như rái cá nhẹ nắm lấy chân Hàn Như Tuyết không buông rồi ưu nhã kéo xuống đáy hồ, cho nàng ta biết được cảm giác sắp chết đuối là như thế nào. Hàn Như Tuyết hối hận khôn cùng, thề sau này không hề nghĩ đến đẩy người nào xuống hồ hay tự nhảy vào hồ nước lạnh lẽo nữa, nàng không hề cam tâm.

Trong mắt người ngoài chỉ thấy Hàn Như Tuyết đang giãy giụa trong làn nước chớ đâu hề nghĩ Bạch Vũ Diệp Y giở trò. Thấy có vài tên sai vặt bơi đến cứu người, Bạch Vũ Diệp Y liền buông tay, nhanh chóng bơi ra xa. Thầm nghĩ xem bản thân nên làm gì để dọa mẹ con Bạch Vương Phi một vố nhớ đời dám mưu hại người khác. Tâm khẽ động, thân hình tuyệt sắc dần biến lại thành hình Tiểu Hồ Ly, dần dần theo dòng nước bơi khỏi Bạch Vương Phủ. Về phần Bạch Hàn, nàng ta thông minh, lại có võ công phòng thân nên Bạch Vũ Diệp Y cũng không lo lắng lắm, bản thân trốn đi vài ngày, để xem màn kịch Tam Tiểu Thư mưu sát sẽ diễn ra hay ho thế nào.

***

Ánh trăng sáng hiện hữu trên bầu trời đêm không chút mây bay, gió mát thoáng nhẹ thổi lưu chuyển trong không khí. Một đạo bóng xám trắng nhỏ hình cầu xuất hiện trong bụi rậm gần bờ hồ, nó khẽ run một cái cảm nhận gió thổi qua cơ thể nhỏ bé. Muốn ách xì một cái nhưng không được, nó khẽ lầm bầm chửi rủa gì đó khó hiểu rồi lặng vận công làm khô lông trắng còn vương chút xám đất của bùn và chút rong rêu xanh thẩm.

Không cần giới thiệu cũng biết cục bông trắng nhỏ là ai rồi đúng không?

Đó là Bạch Vũ Diệp Y uy vũ của chúng ta, nàng đang tự trút giận.

"Cái hồ chết tiệt! Hại lão nương vướng chân dưới đáy hồ cả buổi giờ mới ngoi lên được. Cứ tưởng trốn đám người kia rất dễ nhưng trốn khỏi hồ lớn thông đến nơi nào không biết với thân hình nhỏ bé này cũng thật cực khổ đi! Cứ tưởng về lại nguyên hình sẽ tốt, ai ngờ tự làm khổ mình!"

Khi đã hong khô lông trong những cơn gió mát nhẹ cùng động tác rất ư tức cười rung lắc toàn thân, Bạch Vũ Diệp Y bắt đầu thầm đánh giá nơi này là ở đâu.

Đó là một phủ đệ cũng xem là khá giàu có trong Kinh Thành, tất cả đều sáng rực bởi những đèn lồng treo đầy hành lang. Thật phung phí của mà! Chốc lại có một toán gia đinh tuần tra qua lại vô cùng nghiêm mật. Bạch Vũ Diệp Y liền đảo mắt lên những nơi tối, khó nhìn thấy, có một số toán Ám vệ võ công vô cùng cao cường ẩn thân. Quái? Phủ đệ nào mà canh phòng còn hơn Hoàng Cung?

Dựa vào thân hình nhỏ bé, Bạch Vũ Diệp Y tò mò thầm điều tra xem nơi này có huyền cơ gì không vì bệnh nghề nghiệp thích nghiên cứu gì đó bí ẩn.

Thoăn thoắt với bốn chân nhỏ leo lên mái nhà, nàng khẽ nép vào góc khuất nhỏ trên ngói, cảnh giác với những luồng khí tra xét bởi các Ám vệ từ xa theo dõi, canh phòng cẩn thận nhất. Mở nhẹ một thanh ngói lợp nhà ra một khe hở chỉ thấy bên trong đầy hơi nước ấm nóng. Rủa thầm thêm câu nữa trong ngày, đập mạnh chi lên mái ngói trút giận.

Chợt, chỉ nghe thấy tiếng rắc một tiếng, thân hình nhỏ bé liền rơi tự do xuống. Pháp lực thâm hậu như nước vỡ bờ không kiểm soát được vỗ xuống, thử hỏi mái ngói dù có sa hoa cỡ nào cũng không thể chịu đựng nổi dù chỉ một chưởng thành một lỗ to, kéo theo thân hình nàng xuống theo. Vì vẫn chưa kiểm soát pháp lực linh hoạt lắm, Bạch Vũ Diệp Y không thể không chắc chắn không ra tay hơi quá tay.

Vốn cứ tưởng rằng rơi xuống đất sẽ rất đau thì không ngờ tõm một cái lọt vào cái ao đầy nước ấm. Khả năng bơi lội toàn năng lại thi triển, bơi loạn tìm bờ ao thì đụng phải vật cản liền ngẩng đầu quan sát.

Hơi nước ấm áp lại khẽ từng đợt bốc lên, sau màn hơi, một đại mỹ nam trần trụi nửa thân trên. Y lười biếng cùng âm trầm dựa vào thành ao quan sát cục bông nhỏ như nàng từ đâu rơi xuống lại bình tĩnh tìm đường ra. Cả người y tỏa ra hàn khí vô cùng quen thuộc nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt thâm thúy như muốn nhìn thấu bên trong nàng là ai và đến từ đâu.

"Grừ... đúng là oan gia ngõ hẹp mà."

Chửi rủa một câu bằng giọng hồ ly gầm gừ, Bạch Vũ Diệp Y cẩn trọng quyết định không biến về hình người vào lúc này.

Tên này dữ tợn, biết nàng là người còn xử nàng ác liệt hơn lần đầu gặp mặt nữa rồi thì sao có thể chống đỡ nổi dù cho nàng hiện đã có chút pháp lực phòng thân. Dù đôi lúc không ổn định lắm thì há sẽ đánh lại nổi tên trâu
Advertisement
bò này hay sao?

Bất động là thượng sách.

Huyền Dạ Mặc không quá tức giận nhìn thấy một tiểu hồ ly từ đâu xuất hiện. Từ sau khi gặp gỡ được một thiếu nữ có ánh mắt giống nàng hắn đã không còn đau thương như trước nữa.

Sẽ có một ngày hắn và nàng được tái ngộ. Nàng ấy đã hứa sẽ quay lại với hắn vào một ngày nào đó rồi mà. Hắn tin là thế!

Nhưng thật không ngờ chờ vài ngày vào ý trời,lại gặp gỡ là một Tiểu Hồ Ly nhỏ bé?

Dương thủ vươn ra xách cổ Tiểu Hồ Ly lên, vạch đuôi trắng xem một vòng liền bảo: "Thì ra là một Tiểu Hồ Ly cái!"

Bạch Vũ Diệp Y đen mặt cụp đuôi, che đi bộ phận mẫn cảm. Chết tiệt, dám phi lễ lão nương!

Nàng cáu lên vùng vẫy, giơ móng vuốt cào loạn quyết tâm cho Huyền Dạ Mặc ăn vài vết cào xách da. Bất ngờ rằng lần này hắn không như ác ma gì cả! Chỉ mỉm cười nhẹ nhìn hành động của tiểu hồ ly sẽ duy trì đến bao lâu.

Cào một hồi không kết quả hắn ta sẽ thả nàng ra, Bạch Vũ Diệp Y liền cam chịu bất động, tùy tiện để hắn làm gì thì làm.

Thấy Tiểu bạch hồ không nháo nữa, hắn quăng Bạch Vũ Diệp Y vào trong làn nước ấm khẽ bảo:

"Ngươi rất bẩn thỉu."

Nói xong, hắn nhã nhặn bước ra khỏi hồ nước đầy hơi nước thay trường sam khoác lên người, che đi nửa thân trên muốn chảy máu mũi còn vương những giọt nước lăn tăn.

Nghe nói thế, Bạch Vũ Diệp Y mới nhận ra nàng vừa trong hồ sen đầy bùn và rong xanh, bèo trôi nổi ngoi ra. Nàng đảm bảo là mùi lúc này của mình cực kỳ khó ngửi!

Bị nói là vừa bẩn vừa thối, nhục nhã dâng lên não tự giác bơi ra xa xa giữa hồ, huơ huơ chi trước và đuôi cọ cọ toàn thân.

Ngồi quan sát Tiểu bạch hồ từ trên trời rơi xuống, Huyền Dạ Mặc bất ngờ phát hiện nó đang vệ sinh chính mình, hứng thú nhẹ dâng. Với pháp lực hiện tại của mình, hắn không khó nhận ra tu vi cục bông này tuy không cao nhưng có chút quái lạ không rõ ràng.

Vệ sinh cá nhân xong, Bạch Vũ Diệp Y nhàn tản bơi lên bờ giữ sạch nước còn vương rồi ngẩng đầu hếch miệng cười khinh.

"Xem này! Bạch Vũ Diệp Y ta sạch sẽ rồi đấy nhé!"

Truyền vào tai Huyền Dạ Mặc chỉ vài từ "ngao ô" bình thường của động vật. Khóe miệng đã lâu không cười khẽ nhếch, muốn ôm cục bông nhỏ vào lòng vuốt ve.

"Tiểu hồ ly nho nhỏ thế mà biết tươi cười sao? Xem xem... ngươi là con cháu thuộc tộc nào ta có quen biết không?"

Một luồng linh lực tinh thuần cẩn thận vây lấy cơ thể, truyền tới đâu bộ lông ướt liền khô đến đấy.

"Đúng là có chút quái lạ! Bản lĩnh Huyền Dạ Mặc ta không toàn thịnh như ngày xưa cũng không thể không thăm dò con Tiểu hồ nhỏ bé này thuộc huyết mạch tộc nào?"

Một cơn rùng mình nổi lên toàn thân, tên đáng ghét này lại đang giở trò sàm sỡ cái gì?

Tra không kết quả, Huyền Dạ Mặc càng nổi lên hứng thú ngàn năm có một túm lấy Tiểu hồ ly đã sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm. Vòng vèo mấy cái hành lang cũng đến sương phòng của mình liền đặt nàng xuống bàn, bản thân thì ngồi xuống mộc đôn thong thả rót trà.

Trên bàn phơi bày đầy hoa quả tươi mới và mọng nước như vũ khí chết người với Bạch Vũ Diệp Y lúc này. Bụng nhỏ chợt kêu ọt ọt xấu hổ, nàng ngẩng đầu nhìn Huyền Dạ Mặc nói:

"Ta không khách khí đâu nhé!"

Truyền vào tai hắn cũng chỉ thế, vài từ "ngao ô" khó hiểu, Huyền Mặc nghĩ nghĩ liền đáp:

"Linh trí thật cao! Ngươi muốn hỏi ta có ăn hay không à? Ta không ăn. Ngươi thích thì ăn đi."

Ông nói gà, bà nói vịt chẳng khác gì. Huyền Dạ Mặc có vẻ muốn đem nuôi nàng như sủng vật? Chẳng rõ thứ ma lực gì từ Phượng Lăng Lăng đến hắn đều không giận nổi cục bông nhỏ quái lạ này.

Hắn khẽ cười, làn da trắng nõn như ngọc, nụ cười ôn nhuận trên khuôn mặt biểu lộ một tia cưng chiều. Mặc kệ con Tiểu hồ ly này có lai lịch gì, hắn muốn giữ nó cạnh bên mình không một lí do.

Không khách khí, Bạch Vũ Diệp Y đi đến trước mặt hắn dùng miệng ngoạm lấy một quả táo trên đĩa đầy trái cây đủ loại bắt mắt. Cắn nhẹ rộp một cái ngon lành lót dạ cái bụng nhỏ.

Ăn uống no say.

Ai ngờ kết quả là bị quăng lên một cái giường ấm áp, chốc nam tử chết bằm kia tùy ý không nói gì liền nhét nàng vào trong chăn và việc tiếp theo diễn ra. Đó là... ngủ.

Đúng vậy. Đó là ngủ!?

Bạch Vũ Diệp Y chỉ biết giật giật mi mắt, không biết nói gì hơn ngoài hai chữ "cạn lời".

Đành kệ vậy, hắn muốn làm gì thì làm! Ngày mai dậy sớm trốn khỏi ổ chó này là ổn mà nàng lại không hề hay biết rằng đây là một bước ngoặc để "mộng khứ hồi" để dần nhớ lại tất cả chuyện cũ.

Truyện convert hay : Nghịch Kiếm Cuồng Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện