Bắt Giữ

Chương 10: Mèo Nào Cắn Mỉu Nào?


trước sau

Advertisement


Ây da, thật thê thảm.
Thê thảm quá đi mất.
Thảm tới thê lương cùng cực luôn.
Ây da…
Đại khái là tình hình có thể gói gọn trong hai chữ: Thê thảm!
Than vãn nhiều sẽ khiến độc giả mất hứng, chi bằng tôi vào bài luôn vậy.
Có thể tóm tắt chương trước như này, là khi tôi nhìn thấy cái ốc đảo xanh tươi với từng tán cây dừng cao chót vót nghiêng ngả nổi bần bật trên nền cát vàng thì tâm trạng của tôi cực kỳ hung phấn và đã phóng vọt hết tốc lực lao tới nơi đó.
Ngay sau đó, khi tôi y như một con cá lao vào lưới bọc thép được dệt nên bởi hang chục bùa phép cao cấp công phu, thì tôi mới biết mình bị mắc lừa rồi. Và cũng thật xin lỗi độc giả vì chả có màn hành động gây cấn gì sất, ahaha, vì thực ra tôi là ác hồn chuyên đánh vào đầu óc lương tri của nạn nhân chứ có khả năng võ vẽ hay bùa chú gì đâu, cho nên được một hàng pháp sư cao tay ấn đặt bẫy công phu như thế thật sự là làm tôi tự hào quá đi.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là tôi bị bắt giữ lần nữa rồi!
Quả thật là tự thẹn cho một ác hồn như tôi, xin lỗi đồng bào xin lỗi tổ chức ác hồn, lần tới gặp lại các đồng hương tôi xin thề sẽ tự đập đầu vào tường tự sát tạ tội, tất nhiên với điều kiện là tôi chết được lần nữa. Còn bây giờ, hình ảnh của tôi chỉ đơn giản là tròn mắt ngây ngốc nhìn tám vị pháp sư khoác áo trắng viền lam và họa tiết hoa văn xoắn ốc màu xám. Qua trang phục là qua cách thức cầm pháp khí, đạo bùa, tôi biết chúng thuộc cùng một tổ chức đã giam giữ tôi lần trước.
Nhưng cái khác ở đây nằm ở cấp độ khả năng của chúng.
Ba tay tiến hành bắt giữ tôi lần trước nói không ngoa chỉ giống như pháp sư học việc, và tôi của lúc ấy thì thực sự là rảnh rỗi đến chán chường, với cả tôi cũng có những nguyên tắc giới hạn, đó là giết những kẻ nào mà tôi cho là lắm tội. Không phải vì nhân từ, nhưng khi chúng nhiều tội thì khi khơi gợi quá khứ hạnh phúc và quá khứ tội ác, đặt hai thứ lên bàn cân lương tâm của chúng sẽ tạo nên sự chênh lệch rõ rệt hơn và vì lẽ đó thì linh hồn lực cũng cao hơn đó mà.
Bình sinh tôi cũng rất lười biếng, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tốt.
Cho nên khi bị ba tên oắt con kia rượt đuổi, tôi chỉ đơn giản là né tránh chứ không phản công, mà cũng do chả hiểu mấy về bùa chú nên bị chúng bắt giữ cũng không có gì lạ.
Qua 3 năm tại lâu đài, tiếp xúc với các ác hồn từ mạnh tới yếu, ít nhiều gì trong tôi cũng tồn tại những bản năng mà một linh hồn tối thiểu sẽ có, cho nên tôi cũng vì vậy mà hiểu hơn về cái mà giới ác hồn gọi là pháp sư, thành thử ra khi nhìn tám người đàn ông uy nghiêm trước mặt, tôi chỉ biết trợn mắt há mồm.
Khả năng của họ, dù chỉ là một người cũng đã cao không lường được, thì khỏi phải nói cả tám người hợp lại mạnh mẽ như thế nào.
Nói đâu xa, cả cái ốc đảo này cũng là ảo giác do họ kết ấn tạo ra đó thôi.

Thật bi ai mà, sao ác hồn dở hơi nửa mùa như tôi lại được coi trọng như thế chứ.
- Số 9, một nửa linh hồn của số 13! - Một người đàn ông nói, ông ta có chiếc mắt xếch, mũi khoằm và môi trễ cùng bộ mặt hắc ám, nhìn còn giống ác hồn hơn cả tôi. - Không thể ngờ lại yếu như vậy.
… Coi bộ tôi hiểu vì sao mình lại được coi trọng rồi, Tôn Ngạo Dạ, trời đánh thánh đâm hắn đi!!!
- Đừng chủ quan, - Một người đàn ông khác nói, người này có gương mặt buồn bã và giọng nói lào khào hệt như sắp đứt hơi tới nơi. - tộc trưởng đã coi trọng ả thì hẳn phải có lý do gì đó.
- Hừ! - Lại một người đàn ông khác, người này có mái tóc màu lửa đỏ cùng đôi mắt vàng kim, thế nhưng gương mặt khuyết thiếu lông mày đã khiến cho vẻ điển trai bị suy giảm… một nửa, đáng tiếc à đáng tiếc. - Lý do quá rõ ràng, chỉ vì ả là một nửa của thằng khốn kia!
- Khốn kiếp, khốn kiếp! - Một tên khác lặp lại, giọng vô cảm và lơ lớ hệt như con vẹt, tên này trùm mũ kín làm tôi không rõ được mặt mũi. - Số 13 khốn kiếp!
… Chửi hay lắm!
Sau đó, đám người bọn họ ồn ào cãi vã loạn cả lên, chia hẳn ra hai phe: một phe ủng hộ vị tộc trưởng nào đó coi trọng năng lực của tôi, phe kia thì cho rằng chả qua tôi chỉ là con ác hồn chó ngáp phải ruồi vì kết đôi với Tôn Ngạo Dạ, và mặc kệ cho cái con ác hồn chó ngáp phải ruồi ấy là tôi đang ngồi thu lu một góc trong cái lưới nhằm xem kịch vui.
Đương lúc tôi cho là họ sắp nhảy bổ vào đánh nhau rồi cũng nên, còn đang hí hửng cầu may không chừng thoát nạn, thì một giọng nói trầm thấp vang lên, rõ ràng chất giọng chỉ ở âm lượng bình thường, nếu đem so với cái đám nhốn nháo kia thì chả là gì cho cam, nhưng không hiểu sao lại có uy chấn rõ rệt khiến cả bọn chúng yên lặng:
- Đủ rồi.
Lúc này, tôi mới chú ý tới vị pháp sư thứ 9 từ nãy tới giờ ngồi ở một khóc khuất đằng sau tảng đá được ảo ảnh tạo nên. Chỉ thấy đó là một chàng trai rất trẻ, nhìn gương mặt thì thật khó đoán định tuổi tác của anh ta, có lẽ chỉ chừng 16 hoặc 17 tuổi, nhưng dựa trên pháp lực mà anh ta vận vào giọng nói ban nãy, cùng thái độ khiêm nhường không dám đắc tội của 8 vị pháp sư kia, tôi thành thực không tin rằng anh ta trẻ như thế.
Ngoại hình anh ta hoàn toàn bình thường, nếu đặt ở ngoài đường đông đúc hẳn chỉ trong một thoáng bạn có thể quên béng mất gương mặt của anh ta, thế nhưng khi nhìn sâu vào mắt anh, sự kiên định và trấn tĩnh ấy lại khắc sâu vào đầu óc bạn hệt như thôi miên, tựa như trên đời này không gì có thể làm anh ta sợ hãi hay bất ngờ được.
Trong lòng tôi trào dâng một cảm giác rất mạnh mẽ.
Đó là cảm giác phấn khích!
Tôi biết đây cũng một phần là do cảm xúc tôi chưa hoàn toàn bình ổn khi xuất sử vuốt quỷ, nhưng cái chính nằm ở chỗ bản năng đánh hơi thấy tội ác của tôi, vì lẽ cách thức giết người săn linh hồn lực của tôi khá đặc thù, cho nên tôi cũng sớm rèn luyện cho bản thân cái mà người ta gọi là cảm ứng về tội ác, tội ác càng cao thì cảm ứng càng mạnh.
Cảm giác phấn khích này cho tôi biết, anh ta - vị pháp sư mạnh mẽ được 8 vị pháp sư kia kính nể - lại là kẻ đang che giấu một bí mật tội ác động trời.
Con mẹ nó, con mồi này tôi nhất định phải ăn!

oOo
Tôn Ngạo Dạ dừng chân trước ấn chú khu Nam, hắn nhẩm tính từng dòng pháp chú ẩn hiện trong đó, sơ đẳng cũng có 18 tầng kết tọa, trung đẳng 12 tầng và thượng đẳng 6 tầng kết tọa. Đây quả thật là một ấn chú cao cấp nhất mà hắn từng được thấy, hắn không hoàn toàn nắm chắc mình sẽ phá giải được nó, nhưng nếu làm nó lung lay để Chu Ôn đả phá trụ cột phía Tây thì hoàn toàn chẳng phải vấn đề. Tuy nhiên cách đó lại là một cách tốn thời gian và công sức, mà thời gian hiện giờ là thứ mà hắn chẳng hề dư dả, vì vậy nên dù biết là không thể, hắn vẫn phải đánh cược vào phi vụ này.
Tôn Ngạo Dạ rút từ trong túi áo khoác một đồng xu bạc, đồng xu kỳ lạ chẳng hề có hình có số trên cả hai mặt sấp ngửa, chỉ đơng giản là trơn bóng hoàn toàn với một lỗ tròn ở giữa. Thế nhưng có lẽ hắn hoàn toàn đoán định được mặt nào là sấp nào là ngửa, hoặc giả hắn chẳng cần biết sấp ngửa chi hết, bởi Tôn Ngạo Dạ chả hề ngập ngừng lấy một giây, tung đồng xu lên không trung…
Đồng xu chậm chạp rơi xuống…
Khi rơi ngang ngực Tôn Ngạo Dạ, nhanh như cắt, hắn rút dao chém thẳng vào đồng xu, nó bị một lực cực mạnh như thế đánh trúng cũng chả hề vỡ nát hay biến dạng, mà bắn thẳng và ấn chú như một viên đạn tạo nên một âm thanh vang dội rền rĩ khắp cả hành lang, hay thậm chí là cả tòa lâu đài.
“Choang!”
Nếu độc giả cho là như thế có thể phá giải ấn chú thì thật xin lỗi khiến các bạn thất vọng.
Chỉ thấy khi đồng xu chạm vào ấn chú, nó chả hề bị hất ra cũng chẳng thể đả phá được tầng ấn chú mà ngược lại, nó lơ lửng trên không trung, bị giam hãm bên trong tầng tầng ấn chú hệt như con bướm rơi vào mạng nhện.
Tôn Ngạo Dạ cũng chẳng buồn nhíu mày hay dừng lại suy xét, hắn gài dao vào thắt lưng, lại rút từ trong túi áo khoác một bộ nhẫn vàng gồm năm chiếc nhẫn, mỗi chiếc tượng trưng cho một ngón, có hoa văn họa tiết hoàn toàn khác nhau nhưng dựa theo kích cỡ vừa khít kia thì có thể đoán là chúng được làm riêng cho hắn.
Tôn Ngạo Dạ tháo gang tay, định đeo bộ nhẫn vào thì một cơn giật điện xẹt qua người hắn khiến hắn giật mình suýt thì làm rơi bộ nhẫn. Ngay sau đó là cảm giác cô độc bủa vây, hoàn toàn chẳng cảm giác được sự tồn tại của… Trần Gia Trân nữa.
Cảm xúc giận giữ và cuồng loạn dấy lên trong hắn, khiến gương mặt hắn trở nên méo mó hoàn toàn, tròng mắt vốn đen tuyền nay lại được pha thêm những sợi gân đỏ, nhìn qua vừa ghê rợn vừa khủng khiếp. Tôn Ngạo Dạ vô cùng khắc chế, nhưng cũng không thể khắc chế được cảm xúc kỳ lạ trong lòng, tựa như có gì đó rất quan trọng rời khỏi hắn, tựa như… hắn không còn tồn tại.
- A −! - Hắn thét dài, tiếng thét cuồng loạn pha lẫn thê lương vang vọng quanh tòa lâu đài, khiến nó run rầy như bị một chấn động địa chấn quét qua, thậm chí đến cả ấn chú cao cấp kia đứng trước tiếng thét phẫn nộ kinh hoảng đầy sức mạnh linh hồn lực kia cũng trở nên xiêu vẹo uốn éo mất đi hình dáng ban đầu, đồng xu chính giữa theo đó mà xoay từng vòng từng vòng lạc lõng vô định.
Ngay khi Tôn Ngạo Dạ tưởng rằng, hắn cứ như vậy mà tan biến cho xong, thì một cảm xúc mạnh mẽ theo mối liên kết trỗi dậy thành công khiến hắn khựng lại.
Đó là cảm xúc cực kỳ phấn khích của… Trần Gia Trân.
Cảm xúc phấn khích của cô ấy khác hẳn cảm giác cuồng loạn vừa nãy của hắn, nó mang màu sắc nhuốm máu và hăng tiết cực kỳ, điều đó thể hiện rõ sức sống của cô vẫn còn dồi dào và tinh thần cô vẫn tràn trề cảm xúc tích cực. Dựa theo cảm xúc, hắn đoán cô đã tìm ra được con mồi của mình và sẽ sớm tiến hành đi săn thôi.
Lúc này, Tôn Ngạo Dạ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cho rằng bản thân vô tình lắm rồi, thế nhưng đứng trước cảm giác mất cô vĩnh viễn lại khiến hắn tưởng chừng thế giới sụp đổ, đau đớn còn hơn cả ngày hắn chết trong biển lửa ấy, tựa như từ trước đến giờ hắn chỉ đơn giản là sống nhưng chẳng hề tồn tại, chính cô là người đã đánh thức hắn…
“Trần Gia Trân, em không thể vô tâm và chối bỏ trách nhiệm như vậy được…”

Tôn Ngạo Dạ nở nụ cười, cô nàng này bây giờ chẳng thèm để tâm đến hắn đâu, thế nhưng hắn thấy cũng không hề gì, rất nhanh thôi hắn sẽ đuổi kịp cô thôi.
Nếu cô muốn săn, hắn sẽ giúp cô.
Tôn Ngạo Dạ đeo bộ nhẫn vàng vào, mỉm cười - nụ cười mà lúc ấy hắn chẳng hề nhận ra, là một nụ cười cam chịu.
oOo
- Chúng ta phải sớm rời khỏi nơi này, - Chàng trai trẻ nói, giọng anh vẫn bình thản và giữ âm lượng vừa đủ đến nhẹ nhàng. - tôi e là hiện giờ số 13 đã phát giác ra chuyện một nửa của gã bị bắt giữ.
- Tôn Liêm, anh nghĩ nhiều rồi. - Người mũi khoằm nói, đầy vẻ khinh thường. - Hắn tuổi gì mà đòi thoát khỏi cứ địa 219 chứ.
… Cứ địa 219? Ra tòa lâu đài lại có tên đó, thật tầm thường a, tôi cứ nghĩ nó phải có tên gì đó kêu hơn như Nhật Nguyệt Thành hay Huyết Lệ Chi Thành chứ.
Đương lúc tôi tự kỷ về chuyện đặt tên cho tòa lâu đài, thì chàng thanh niên đã day trán mệt mỏi đáp lời:
- Đề Tượng, anh quên rồi ư? Số 9 đang ở ngoài tòa lâu đài đấy!
Không gian im phăng phắc.
Tôi nên khen ngợi sự nhanh nhạy của họ hay chê bai sự trì trệ của họ đây, bắt giữ tôi từ nãy tới giờ, tôi ngồi bó gối trong cái lưới phép nhìn họ “chém gió” nãy giờ, suýt nữa thì buồn chán tới mức phải đếm kiến giải khuây luôn ấy chứ, tới lúc này họ mới nhớ ra là tôi ở ngoài tòa lâu đài. Ây cha, tôi thật rất quan ngại cho tương lai của nền pháp sư thế giới mà.
- Vậy là số 13 cũng thoát ra ư? - Người có đôi mắt vàng nhíu mày lẩm bẩm, ấy là tôi đoán thế vì ông ta làm quái gì có lông mày.
- Tôi không chắc, nhưng chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không chỉ vậy, phải xóa sổ hoàn toàn dấu ấn thi pháp tại nơi này. Tấm lưới Định Tâm có thể che lấp được mối liên kết linh hồn, nhưng dựa vào độ ma mãnh và mưu mô của số 13 thì sớm muộn hắn cũng lần ra được nơi này thôi.
- Không biết hắn nghĩ gì mà lại kết đôi với ác hồn yếu ớt như vậy… - Người có giọng buồn thảm rền rĩ. - Lại còn vì thế mà tạo nên yếu điểm cho bản thân, ngu hết chỗ nói.
… Nếu không phải vì tôi biết ông là pháp sư và tuổi tác ông không thích hợp, thì cái giọng rền rĩ cùng đau buồn của ông sẽ khiến tôi tưởng ông và Tôn Ngạo Dạ có một mối tình thầm kín sâu nặng đấy.
Chẳng kịp để tôi cảm thán về cái độ “quái” của đám pháp sư này, họ đã nhanh chóng mỗi người một việc, chẳng hề phân công trước, cực kỳ đều đặn và phối hợp nên rất nhanh chóng thu hồi thuật pháp ảo giác cùng những dấu ấn còn sót lại của pháp thuật quanh đó. Cho dù họ quái thật chăng nữa, tôi cũng không thể phủ nhận về trình độ pháp thuật của họ cực kỳ cao siêu và độ ăn ý giữa mỗi người cũng ở mức khá cao.
Chỉ có thể cảm thán người ta nói đúng mà, Thiên tài thường hay bị khùng, aizz, đáng tiếc đáng tiếc.
Tôi cảm thán lại cảm thán, cảm thán chán rồi mới quay lại nhìn chàng thanh niên Tôn Liêm vẫn quan sát tôi từ nãy tới giờ.
Vẻ mặt anh ta vẫn bình tĩnh và vô ưu, nhưng sâu trong đôi mắt tôi thấy được sự nghiền ngẫm và tính toán khó nhận ra được, nếu không phải tôi là ác hồn chuyên đi sâu vào tâm tưởng và khai thác ký ức khơi gợi lương tâm có lẽ cũng chẳng nhìn ra được, thế nhưng cũng thật xui cho anh ta là anh ta chả hề biết về điều đó.
Tôi mỉm cười, mở lời:

- Thế khi nào các người định khử tôi hả?
Tôn Liêm “…”
Đề Tượng “…”
Mặt u buồn “…”
Không lông mày “…”
Đám còn lại “…”
Đại khái họ đều nhìn tôi như quái vật, có lẽ chả ai nghĩ một ác hồn lại có thể bình thản pha lẫn vui vẻ nói về cái sự tan biến của nó như vậy.
Aizz, tôi rất lịch sự và thông cảm mà, chẳng phải trong Đắc Nhân Tâm, Dale Carnegie thường nói cách hay nhất trong giao tiếp là khơi gợi về sở thích của đối phương sao, tôi đã rất sâu sắc khơi gợi về sở thích và mối quan tâm hiện tại của họ bây giờ mà.
- Khốn kiếp! - Đề Tượng chửi ổng, nếu không có vài pháp sư ngăn lại không khéo ông ta đã lao vào “khử” tôi thật cũng nên. - Ngươi đừng có ngạo mạn, ngươi tưởng chúng ta không cách gì trừ khử ngươi sao! Đừng ảo tưởng, chẳng qua chưa phải thời điểm thích hợp thôi! Ta nói cho ngươi biết, chúng ta là tổ pháp sư mạnh nhất tổ chức, đã tiêu diệt hàng trăm ác hồn hung hiểm hơn ngươi gấp trăm lần, ngươi là cái thá gì… - Đằng sau xin tỉnh lược một vạn chữ.
Trước khả năng nã pháo liên thanh và trình độ chửi người của Đề Tượng, tôi chỉ có thể tròn mắt ngạc nhiên xen lẫn khâm phục, đương lúc ông ta nghỉ ngơi lấy hơi, tôi cũng cực kỳ chân thành khen ngợi:
- Đề Tượng pháp sư à! Tôi rất khâm phục khả năng diễn thuyết liên hoàn và mắng chửi người khác của ông, nếu còn thời gian thật sự muốn học hỏi ở ông nhiều hơn!
Đề Tượng nghe tôi nói thế, chẳng những không tự hào vẻ vang, mà còn trợn mắt đỏ mặt rút pháp khí ra, nếu không phải nhiều người khuyên ngăn dụ dỗ, không khéo ông ta sùi bọt mép xỉu ngất ngay tại chỗ vì tức cũng nên.
Sao lại thế này, rõ ràng là tôi rất chân thành kia mà… aizz lòng tốt không được hồi đáp, thật đáng thương cho trái tim trong sáng của tôi mà.
- Đừng nghe hung ngôn xảo ngữ của nó nữa. - Tôn Liêm đứng dậy, chậm rãi nói. - Đi thôi, giờ đã qua nửa đêm, là lúc âm khí cực thịnh, trước sáng mai chúng ta phải mang nó tới trụ sở ngoài sa mạc. Sau đó sớm phong ấn tạm nó gửi về cho tộc trưởng, chỉ có ông mới đủ sức trừ khử nó.
- Cần gì tới tộc trưởng, hạng như nó cứ để ta ra tay! - Đề Tượng tức giận chửi rủa, nhưng ông ta cũng chỉ nói thế chứ chẳng có hành động phản kháng chi cả.
Sau đó, cả đoàn người này nối tiếp người kia đi thu xếp hành lý chấp lên lạc đà, còn lại Tôn Liêm tiến về phía tôi định thu pháp khí - là cái lưới - thế nhưng trước khi chạm vào tấm lưới, anh ta lại rút từ trong túi vải bên hông một hòn đá màu cam nhạt trơn bóng và trong suốt như pha lê, trên mặt đá có ký tự kỳ lạ như chữ Rune lại như không phải. Tôn Liêm nắm chặt hồn đá trên tay, chỉ chốc lát sau bàn tay anh ta sáng nhờ nhờ lên và khi mở tay ra thì chỉ còn lại một nắm bụi cam vàng lấp lánh. Anh ta liếc nhìn ra đoàn pháp sư đằng sau, khi chắc chắn không ai đang nhìn mình, Tôn Liêm tung đám bụi vàng ấy về phía tôi. Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, vốn tôi đã gồng người chuẩn bị trước một tràng đau nhức như thường thấy khi ác hồn dính phải bùa chú, thì lần này tôi lại chả cảm thấy gì, có chăng chính là tấm lưới, khi đám bụi chạm vào nó, nó sáng lên một chút rồi mờ đi và trở lại như bình thường.
Nhưng tôi biết.. có gì đó không đúng ở tấm lưới.
Trước khi Tôn Liêm cúi người thu lưới, tôi nhìn thấy anh ta nở nụ cười nham hiểm.
Và tôi, cũng mỉm cười nhắm mắt dự tính ngủ một giấc thật ngon.
Con mồi lần này có vẻ ngon đây.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện