Bát Gia Tái Thế

Chương 198


trước sau

Advertisement


Người đàn ông này biết rất rõ chuyện của Trần Đức, thậm chí, trong cùng ngày hôm đó, anh ta và vỢ cũng có mặt tại bệnh viện, chứng kiến quá trình giải phẫu cho Tử Hàm.

Lúc đó, Tử Hàm rõ ràng đã ngưng tim, vậy mà với sức một ngưòỉ, Trần Đức vẫn có thể kéo cô bé từ quỷ môn quan trờ về.

Bệnh tình của con anh ta cũng tương tự như Tử Hàm, cho nên Trần Đức chính là hi vọng duy nhất của bọn họ.

Người đàn ông quỳ sụp xuống, vẻ mặt thành khẩn cầu xin Trần Đức.

‘Anh Bát Hoang, có thể giúp Tiểu Khả được không?”,
lúc này, Tử Hàm đột nhiên lên tiếng.

Cô bé hiểu hai người đang nói đến chuyện gì.

“Tử Hàm yên tâm, chỉ cần có thể giúp, anh sẽ giúp một tay”, Trần Đức quay đầu đáp, kê đó vội đỡ người đàn ông kia đứng dậy.

“Chuyện này tôi có thể giúp được, nhưng tôi hi vọng gia đình anh xin lỗi Tử Hàm vì chuyện ngày hôm đóỉ”

Chuyện Tử Hàm bị Lộ Tùng Minh dọa dẫm, anh đã biết được đầu đuôi ngọn ngành.

Trần Đức là một người tốt, bắt đầu từ ngày anh trở thành quân nhân Hoa Hạ, câu nói khắc sâu trong tâm trí anh chính là cứu ngưòi dân khỏi biển lửa, xông pha nguy hiểm không từ nan.

Nhưng anh cũng là một ngưòi có nguyên tắc.

Tử Hàm còn nhỏ tuổi, chuyện ngày hôm đó cô bé không làm gì sai, nhưng lại phải chịu uất ức.

Có chuyện nhờ vả thì tươi cưòi đon đả, đến khi gặp xui rủi lại phủi bỏ trách nhiệm, trên đòi nào có chuyện tốt như vậy?
“Anh Trần, tôi có thể thay vỢ tôi xin lỗi!” ngưòi đàn ông chân thành nói: “Xin anh rộng lòng bỏ qua cho!”
“Không được, phải là vỢ anh đến xin lỗi mới được!”, Trần Đức thờ ơ nói: “Nêu chị ta không đến, vậy thì các ngưòi đi mòi người khác đi!”
“Anh Trần…”
Người đàn ông lộ vẻ khẩn cầu, anh ta muốn nói gì đó nhưng Trần Đức không muốn nhiều lòi: “Không còn gì nữa thì mời anh đỉ cho, đừng quấy rầy Tử Hàm!”
Anh đã hạ lệnh đuổi khách, ngưòi đàn ông đành phải
ngậm ngùi ròi đi.

Quay về phòng, vỢ anh ta đang chơi điện thoại, còn con trai thì nằm bên cạnh ngủ.


Thấy anh ta quay lại,

Advertisement
người vỢ thờ ơ hỏi: “Sao rồi, anh ta đồng ý chữa bệnh cho con không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không, muốn anh ta đồng ý, phải chính em đi xin lỗi chuyện hôm đóỉ”
“Cái gì? Anh ta thật sự nói như thế?”
Người đàn ông gật đầu.

Từ lúc kết hôn cho đến nay, dù là việc lón hay việc nhỏ, vỢ anh ta chưa từng mở miệng nói xỉn lỗi, muốn cô ta xin lỗi còn khó hơn lên trời.

“Không có chuyện đó đâu, đừng có mơ, nếu xin lỗi chẳng khác nào thừa nhận hôm đó chúng ta đã làm sai?”
Quả nhiên, ngươi phụ nữ hét lên: “Bảo anh đi xin lỗi là đã nể mặt anh ta lắm rồi, còn muốn em đi à? Không có cửa đâu!”
“Vậy bệnh tình của Tiểu Khả thì sao?” người đàn ông nói rất khẽ, sỢ làm con trai thức giấc.

“Hừ, em cũng không tin trên đời này chỉ có anh ta có thể giải phẫu bệnh bạch cầu, trong bệnh viện còn rất nhiều bác sĩ, sỢ gì chứ?”
Người phụ nữ không hề kiêng nể, lớn giọng nói: “Trị không được thì chết thôi, dù sao cũng tàn phế, chữa khỏi bệnh bạch cầu thì được gì?”
“Cô nói cái gì?” người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vỢ mình: “Không chữa?”
“Đúng, tôi đã cô hết sức, anh còn muốn thế nào?” người phụ nữ hét lên: “Đứa con này giống hệt anh, đều là thứ vô dụng, anh nói thử xem, cái nhà này từ trong ra
ngoài có phải do tôi chèo chống không?”
“Đủ rồi!”
Người đàn ông đột nhiên gầm lên, anh ta đã hoàn toàn nổi giận.

Ngày thương bị vỢ mắng là đồ vô dụng, anh ta có thể nhẫn nhịn, bất kể cô ta có làm sai gì thì anh ta cũng tha thứ được, nhưng hiện tại, ngưòi phụ nữ này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta: “Nói một câu xin lỗi mà cô cũng không chịu, cô có mặt mũi nói là mình đã cô hết sức à?”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện