Bát Gia Tái Thế

Chương 190


trước sau

Advertisement


Chuyện Tử Hàm bị Lộ Tùng Minh dọa dẫm, anh đã biết được đầu đuôi ngọn ngành.

Trần Đức là một người tốt, bắt đầu từ ngày anh trở thành quân nhân Hoa Hạ, câu nói khắc sâu trong tâm trí anh chính là cứu ngưòi dân khỏi biển lửa, xông pha nguy hiểm không từ nan.

Nhưng anh cũng là một ngưòi có nguyên tắc.

Tử Hàm còn nhỏ tuổi, chuyện ngày hôm đó cô bé không làm gì sai, nhưng lại phải chịu uất ức.

Có chuyện nhờ vả thì tươi cưòi đon đả, đến khi gặp xui rủi lại phủi bỏ trách nhiệm, trên đòi nào có chuyện tốt như vậy?
“Anh Trần, tôi có thể thay vỢ tôi xin lỗi!” ngưòi đàn ông chân thành nói: “Xin anh rộng lòng bỏ qua cho!”
“Không được, phải là vỢ anh đến xin lỗi mới được!”, Trần Đức thờ ơ nói: “Nêu chị ta không đến, vậy thì các ngưòi đi mòi người khác đi!”
“Anh Trần…”
Người đàn ông lộ vẻ khẩn cầu, anh ta muốn nói gì đó nhưng Trần Đức không muốn nhiều lòi: “Không còn gì nữa thì mời anh đỉ cho, đừng quấy rầy Tử Hàm!”
Anh đã hạ lệnh đuổi khách, ngưòi đàn ông đành phải
ngậm ngùi ròi đi.

Quay về phòng, vỢ anh ta đang chơi điện thoại, còn con trai thì nằm bên cạnh ngủ.


Thấy anh ta quay lại, người vỢ thờ ơ hỏi: “Sao rồi, anh ta đồng ý chữa bệnh cho con không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không, muốn anh ta đồng ý, phải chính em đi xin lỗi chuyện hôm đóỉ”
“Cái gì? Anh ta thật sự nói như thế?”
Người đàn ông gật đầu.

Từ lúc kết hôn cho đến nay, dù là việc lón hay việc nhỏ, vỢ anh ta chưa từng mở miệng nói xỉn lỗi, muốn cô ta xin lỗi còn khó hơn lên trời.

“Không có chuyện đó đâu, đừng có mơ, nếu xin lỗi chẳng khác nào thừa nhận hôm đó chúng ta đã làm sai?”
Quả nhiên, ngươi phụ nữ hét lên: “Bảo anh đi xin lỗi là đã nể mặt anh ta lắm rồi, còn muốn em đi à? Không có cửa đâu!”
“Vậy bệnh tình của Tiểu Khả thì sao?” người đàn ông nói rất khẽ, sỢ làm con trai thức giấc.

“Hừ, em cũng không tin trên đời này chỉ có anh ta có thể giải phẫu bệnh bạch cầu, trong bệnh viện còn rất nhiều bác sĩ, sỢ gì chứ?”
Người phụ nữ không hề kiêng nể, lớn giọng nói: “Trị không được thì chết thôi, dù sao cũng tàn phế, chữa khỏi bệnh bạch cầu thì được gì?”
“Cô nói cái gì?” người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vỢ mình: “Không chữa?”
“Đúng, tôi đã cô hết sức, anh còn muốn thế nào?” người phụ nữ hét lên: “Đứa con này giống hệt anh, đều là thứ vô dụng, anh nói thử xem, cái nhà này từ trong ra
ngoài có phải do tôi chèo chống không?”
“Đủ rồi!”
Người đàn ông đột nhiên gầm lên, anh ta đã hoàn toàn nổi giận.

Ngày thương bị vỢ mắng là đồ vô dụng, anh ta có thể nhẫn nhịn, bất kể cô ta có làm sai gì thì anh ta cũng tha thứ được, nhưng hiện tại, ngưòi phụ nữ này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta: “Nói một câu xin lỗi mà cô cũng không chịu, cô có mặt mũi nói là mình đã cô hết sức à?”
“Cái nhà này do một mình cô chèo chống? Cô nói xem cô đã làm được những gì? Mỗi ngày sau giò làm, tôi đều phải nấu cơm, chăm con, giặt quần áo, còn cô thì sao? Cô gả cho tôi nhiều năm như vậy, tôi đã bắt cô phải làm gì chưa?”
“Tôi không làm thì sao hả? Năm đó kết hôn, ai nói sẽ nuôi tôi?” ngưòi phụ nữ nói: “Nêu không phải có tôi cổ vũ tinh thần cho anh, anh có thể kiên trì được đến ngày hôm nay à?”
Hai người tôi một câu, anh một câu, không hề chú ý trong chăn, Tiểu Khả đã thức giấc.

Tuy nhiên, cậu bé không lên tiếng, mà rúc mình trong chăn, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào rơi lệ.

Cậu bé đã nghe được những lòi của mẹ, mặc dù tuổi còn nhỏ những Tiểu Khả vẫn có cảm giác đau lòng.

Thế nhưng cậu bé không dám lên tiếng.


“A… ha ha…”
Người đàn ông bật cười, nhưng miệng tuy cười, mà mắt lại rưng rưng.

Hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trong cùng một ngày, ngươi đàn ông này không chỉ quỳ xuống mà còn rơi nước mắt.

Có thể thây được anh ta đau lòng cỡ nào.

Anh ta thật sự không ngờ người phụ nữ từng nói yêu mình lại có thể nói ra những lời như vậy.

Cổ vũ tinh thần?
Đúng!
Người phụ nữ này đúng là trụ cột tinh thần của anh ta.

Nhưng như vậy thì có thể ờ nhà suốt ngày, ngoài chơi điện thoại thì ngủ sao?
Như vậy thì có thể bỏ mặc tánh mạng con trai, ngay cả một lời xin lỗi cũng nhất quyết không nói?
Như vậy thì có thể thản nhiên mắng chồng và con mình là đồ vô dụng?
Trước kia, mỗi lần như vậy, người đàn ông đều bỏ qua.


Không vì cái gì khác, chỉ vì anh ta yêu vỢ mình.

Anh ta là trụ cột gia đình, có thể đánh đổi, có thể chịu đựng khổ cực.

Nhưng… lần này thì không thổ!
Tuyệt đối không thểỉ
“Vương Phương, cô nhất định phải đi tìm anh Trần xin lỗi!”, ngươi đàn ông lau nước mắt, gằn từ chữ: “Ngay bây giờ, lập tức, lập tức!”
“Lâm Khải! Tôi không đi đây, anh làm gì được tôi?”, người phụ nữ hét lên: “Nêu anh dám ép tôi đi, chúng ta ly hôn, tôi không thể tiếp tục được nữa!”
“Ly hôn? ĐƯỢc, ly hôn thì ly hôn, nhưng trước khi ly hôn, cô phải đi xỉn lỗi!” trong mắt Lâm Khải bùng lên lửa giận.

Những lời này khiến người phụ nữ ngẩn ra.

Trước kia, mỗi khi cô ta đề cập đến chuyên ly hôn, Lâm Khải sẽ lập tức nhận sai, sau đó dỗ dành cô ta.

Thê nhưng lần này, vì sao anh ta lại nói ra những lời như vậy, lại còn nói một cách rất dứt khoát?
Vương Phương trơn tròn mắt: “Anh dám ly hôn với tôi?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện