Bát Gia Tái Thế

Chương 173


trước sau

Advertisement


Đàm Thu hai mặt đối địch, một cước đạp vào bụng dùng mười phần lực khiến cậu ấy lảo đảo lui về sau, ngã ngồi xuống đất.

“Thằng nhóc kia, chỉ bằng mày mà cũng muốn đấu với cậu Trương?” tên vệ sĩ kia lần nữa tung cước.

Một cước này khiến Đàm Thu hoàn toàn ngã ra đất.

Sau khi quật ngã cậu ấy, bọn họ không tiếp tục ra tay.

Quanh năm theo bên cạnh Trương Tử Đằng, thế nên đám người này hiểu rất rõ gã.

Kẻ địch đã ngã xuống, kê tiếp nên để gã lên sàn.

Thân là chó của người ta, đương nhiên không thể cướp đi hào quang của chủ nhân.


Cả đám lui ra, chia thành hai hàng đứng nghiêm, mở ra một con đường rộng rãi cho Trương Tử Đằng.

Trương Tử Đằng sải bước đi đến, không nhanh không chậm, bước từng bước ngạo nghễ đến trước mặt Đàm Thu.

“Trương Tử Đằng, nên có chừng mực!”
Lâm Dao không thể tiếp tục ngồi yên không quan tâm, cô đứng dậy, bước đến trước người Đàm Thu: “Mọi người đều là bạn học, đừng tuyệt tình quá!”
“Ố?”
Trương Tử Đằng không nghĩ Lâm Dao sẽ đứng ra, gã cảm thấy rất bất ngò, sau đó lại cưòi nói: “Lâm Dao mỹ nữ, tôi chỉ muôn giúp Ngữ Yên mà thôi, xin cô nhương đường!”
“Giúp Ngữ Yên thì xin anh đi vòng qua!” Lâm Dao nói.

Trương Tử Đằng hít sâu một hơi, cố nén giận, dù sao Lâm Dao cũng rất xinh đẹp, gã còn muôn ngủ với cô ta, không thể đắc tội được.

“Được, tôi nghe lời em, đi đường vòng!”
Trương Tử Đằng liếc nhìn Đàm Thu, cố ý nói khích: “Vô dụng tao thấy nhiều rồi, nhưng loại vô dụng trốn sau lưng phụ nữ thì lần đầu tiên thấy đấy!”
“Lại còn khoác lác không biết ngượng, bước qua người mày à? Buồn cười, loại dơ bẩn như mày, tao khinh thường giẫm qua”.

Trong lúc nói chuyên, Trương Tử Đằng vòng qua Lâm Dao, bước ngang qua Đàm Thu.

“Đứng lại!”
Đột nhiên Đàm Thu bắt lấy chân của Trương Tử Đằng: “Tao đã nói không ai được qua!”
Lúc này đây, Đàm Thu không chỉ giúp Trần Đức, mà còn muốn trút
còn muốn trút hết uất ức trong lòng mình.

Mây năm trước, Trương Tử Đằng từng làm nhục cậu ấy, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

Hôm nay, cậu ấy không muốn để lịch sử tái diễn.


Bất kể thê nào, cậu ấy cũng không để Trương Tử Đằng toại nguyện.

Cậu ấy không muốn bị làm nhục lần thứ hai.

Trương Tử Đằng dừng chân, nhếch mép cười lạnh.

Gã cô ý đi thật chậm là muốn kích thích Đàm Thu, đây chính là kết quả gã muốn.

“Lâm Dao mỹ nữ, cô thấy rồi đó…”, Trương Tử Đằng nói: “Cô bảo tôi phải làm sao bây giò?”
Lâm Dao cau mày, cô không ngờ Đàm Thu lại cô chấp như vậy: “Đàm Thu, buông anh ta ra…”
“Lâm Dao, cám ơn cậu, nhưng tôi đã đồng ý với anh Hoang, con ngươi tôi không có ưu điểm gì, nhưng lời đã nói ra chắc chắn phải làm được”, Đàm Thu nắm chặt chân Trương Tử Đằng, nhất quyết không buông.

“…” Lâm Dao bất đắc dĩ, với khả năng của cô, muốn giúp Đàm Thu thì cùng lắm chỉ có thể khuyên nhủ Trương Tử Đằng, chứ không ngăn cản được gã.

“Lâm Dao mỹ nữ, cô vẫn nên tránh ra đi, tôi sỢ lát nữa làm cô bị thương đây!” Trương Tử Đằng nói.

“Không đưỢcỉ”, Lâm Dao lắc đầu.


Đàm Thu là bạn của Trần Đức, nếu cô bỏ mặt cậu ây, sau này phải đối mặt với Trần Đức thê nào đây?
Vị đại anh hùng mà cô đau khổ chờ đợi nhiều năm sẽ có cái nhìn thê nào về cô?
“Dao Dao!” Tống Ngữ Yên tỏ vẻ khó hiểu: “Rốt cuộc cậu giúp ai hả?”
“Ngữ Yên, tớ không thể bỏ mặc được, thật xin lỗi!” Lâm Dao nói.

Cô biết Trần Đức không phải người bình thường, nếu anh ấy đã không cho bất kỳ kẻ nào đến gần Tống Ngữ Yên thì chắc chắn có cái lý của anh ây.

“Lâm Dao mỹ nữ, nếu cô đã cố ý xen vào, vậy thì chớ trách tôi…”, Trương Tử Đằng thở dài.

Gã ra hiệu, mây tên vệ sĩ lập tức tiến đến.

“Lâm Dao mỹ nữ, xin cô tránh sang một bên!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện