Kể từ khi biết người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi này là mẹ của Cố Hề Đình thì Chu Song Song tỏ ra rất cẩn thận.
Trước khi tới đây, Đồ Ngọc đã biết gia cảnh của Chu Song Song.
Biết cô chỉ còn một mình khi còn nhỏ, Đồ Ngọc nhìn cô trìu mến.
Lúc nói chuyện, Đồ Ngọc tránh nói về gia đình, kéo tay Chu Song Song hỏi cô thích ăn cái gì, yêu thích cái gì.
Đều là các đề tài thoải mái.
Chu Song Song nghe bà nói chuyện dần dần cũng thoải mái hơn.
Đồ Ngọc hỏi cái gì cô cũng đều đáp.
Vô cùng khôn khéo.
Lúc ăn cơm, thấy bàn lớn được bày dọn chật kín, Chu Song Song sững sờ.
Mười mấy món ăn... cô nhìn Cố Hề Đình, đôi mắt nghi ngờ.
Thần tiên không phải là không cần ăn sao?
Cố Hề Đình cũng biết cô nghĩ cái gì.
"Mẹ không thấy là quá nhiều sao?" Anh nhìn Đồ Ngọc đang hớn hở gắp đồ ăn cho Chu Song Song.
Đồ Ngọc nhìn quanh bàn, "Nhiều không?"
Đồ Ngọc lườm anh, "Đồ ăn dọn ra cũng có để cho con ăn đâu?"
"..." Cố Hề Đình quyết định không nói gì nữa.
Đồ Ngọc không thấy mặt Cố Hề Đình đen sì, lại gắp thức ăn cho Chu Song Song, "Song Song, con ăn nhiều vào, mấy món này ngon lắm đấy."
Đồ Ngọc tuy là thần tiên nhưng rất thích ăn uống.
Ở Cố gia cũng chỉ có một mình bà thích ăn.
"Con cảm ơn cô." Chu Song Song nhỏ giọng nói.
Đồ Ngọc xoa đầu cô, "Gọi mẹ."
Chu Song Song đỏ mặt xấu hổ.
"Mẹ..." Cố Hề Đình bất lực nhìn Đồ Ngọc.
Đồ Ngọc không đáp, cười dịu dàng với Chu Song Song, đôi đũa trên tay không dừng, một mực gắp thức ăn cho cô.
Chu Song Song cúi đầu ăn ngọn núi nhỏ đồ ăn mà Đồ Ngọc gắp cho cô, cũng đã thấy no căng bụng.
Nhưng vẫn không thể cự tuyệt ý tốt nhiệt tình của bà.
Đồ Ngọc suýt nữa quên mất con dâu bà là người phàm, bà cầm đũa ngừng một lát sau đó vỗ trán, "Đúng rồi nhỉ."
Trên bàn còn nhiều thức ăn cuối cùng bà chỉ có thể gói về.
Về đến nhà, Đồ Ngọc để Thuấn Hoa đem bỏ vào tủ lạnh, sau đó lại gọi điện thoại cho Cố Hề Đình.
"Đưa con dâu của mẹ về nhà chưa?" Bà hỏi.
Ở đầu bên kia, giọng nói anh thờ ơ, "Vừa mới đến nơi."
"Vậy con có về không?" Đồ Ngọc lại cầm điện thoại hỏi.
"Có mẹ ở nhà con dám không về à?" Cố Hề Đình cười miễn cưỡng.
Nếu là bình thường bà sẽ mắng anh là thằng chó con, nhưng lúc này lại nghiêm túc, "Nhanh trở về, chúng ta nói chuyện Chu Song Song."
Đầu bên kia trầm mặc, thiếu niên nghiêm túc, "Con biết rồi."
Lão Cố cũng đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ có Đồ Ngọc và thị nữ từ Thanh Khâu đến, Thuấn Hoa.
Thuấn Hoa và Doanh Hoa là chị em sinh đôi, hình dáng rất giống nhau. Năm xưa ở Thanh Khâu, hai chị em mỗi người một tính cách khác biệt, một người trầm lặng một người hoạt bát.
Thuấn Hoa là người hoạt bát.
Nhưng mà dần già đi, cộng thêm những chuyện không vừa ý làm bà trở nên trầm tĩnh, giống hệt như chị Doanh Hoa.
"Phu nhân thật vui vẻ." Thuấn Hoa dọn dẹp trong nhà bếp, đi ra thì thấy Đồ Ngọc cười tủm tỉm.
Đồ Ngọc gật đầu, "Thuấn Hoa, hôm nay tôi gặp con dâu rồi."
Mấy ngày trước Thuấn Hoa đã nghe qua việc Thiếu Quân có bạn gái nhỏ, trong lòng bà cũng tò mò, nghe Đồ Ngọc nói vậy thì đôi mắt toát lên sự vui mừng, "Thật không ạ?"
Đồ Ngọc ngồi trên ghế sô pha thở dài, "Nói chứ con trai tôi mặc dù là một thằng chó nhỏ nhưng ánh mắt còn tốt hơn cả tôi."
"Xem ra phu nhân rất thích cô ấy." Thuấn Hoa cười nói.
Đồ Ngọc che miệng cười, "Tôi nói nghe này, vóc dáng con bé cũng thật đáng yêu.."
Thuấn Hoa không khỏi hiếu kỳ.
"Tôi còn lo với tính tình của Thiếu quân như vậy ai cậu ấy cũng sẽ không quan tâm." Thuấn Hoa cười hòa nhã, "Bây giờ có vẻ là tôi lo lắng nhiều rồi."
"Đừng nói là bà, ngay cả tôi cũng nghĩ nó sẽ độc thân cả đời..." Đồ Ngọc gác hai chân, vừa thở dài vừa nói.
Trước kia có một nhà họa sĩ vào nhà chơi còn dẫn theo con gái.
Cô bé thấy Cố Hề Đình thì đỏ mặt, lại không nhịn được mà bắt chuyện.
Nhưng mà Đồ Ngọc coi toàn bộ quá trình, thấy thằng chó nhỏ kia không thèm nhìn cô bé