Thanh Khâu là một nơi hoàn toàn xa lạ với Chu Song Song.
Nơi này không có mấy tòa nhà xi măng cốt sắt, cũng không có dòng xe chạy ngược.
Điện thoại di động ở chỗ này không bắt được sóng
Chu Song Song đặt điện thoại trên bàn gỗ dài, thấy sau lưng mình là một người phụ nữ.
Bà mặc một chiếc váy màu nhạt mộc mạc, gương mặt có nếp nhăn, cả người lộ ra một loại khí chất nhu hòa.
Bà là quản sự thần phủ Thanh Khâu, là mẹ của Du Thanh, tên là Doanh Hoa.
Sáng sớm Chu Song Song tỉnh dậy liền bị Doanh Hoa mặc cho mấy chiếc váy rườm rà, sau đó ngồi trước bàn trang điểm.
Trước mặt Chu Song Song đều là những đồ cô chưa từng thấy qua, các chai lọ không biết chứa cái gì, tỏa ra mùi thơm dễ ngửi.
"Xoa lên một chút đi." Doanh Hoa cầm một cái hộp lưu ly dài mở ra, bên trong là chất lỏng.
Chu Song Song tò mò nhìn qua, sau đó nghe lời đưa ngón tay ra lấy một ít bôi trên mặt.
Giống như những đồ dưỡng da cô thường bôi qua nhưng lại trơn mềm dễ chịu hơn, thoa lên mặt cảm giác thoải mái.
Mở ra một hộp màu đỏ, Chu Song Song ngửi.
Mùi thơm tự nhiên lan trong mũi.
Chu Song Song còn nhớ khi cô sáu tuổi học mẫu giáo có diễn văn nghệ, cô giáo có son môi cho cô, sau đó cô còn lén dùng son môi của mẹ cất trong bàn trang điểm, bôi lên cả mặt đỏ choét.
Mẹ về thấy cô thì cười gập cả người.
Đã nhiều năm như vậy, Chu Song Song nhớ rất nhiều chuyện nhưng chỉ có hình dáng gương mặt mẹ ra sao cô dần mơ hồ không rõ.
Nếu như không nhờ khung ảnh ở đầu giường thì có lẽ cô đã quên mất rồi.
"Song Song?"
Doanh Hoa kêu lên, Chu Song Song chớp mắt tỉnh hồn.
Cô giương mắt nhìn người phụ nữ cười hiền hòa trong gương.
"Xinh lắm." Doanh Hoa đưa tay sửa tóc mai cho cô, đuôi mắt có mấy nếp nhăn hiện ra.
Doanh Hoa cài một cây trâm khảm trân châu lên tóc cô, sợi chỉ bạc còn có mấy viên chuông nho nhỏ theo động tác mà phát ra âm thanh.
Chu Song Song nhìn khác lạ trong gương.
"Thiếu Quân đang chờ đấy, để tôi thay cô vẽ hoa điền." Doanh Hoa tuy không còn trẻ tuổi nhưng lúc bà nói chuyện giọng dịu dàng dễ nghe.
Bà đưa tay lên, dưới ngòi bút lông, bên cạnh là hộp mực, sau đó nhích lại gần, tỉ mỉ vẽ hoa điền.
Hoa điền đỏ thẩm ở giữa trán của Chu Song Song.
"Thanh Khâu chúng tôi đặc biệt chế hoa điền như này, tiểu thư thích chứ?" Doanh Hoa buông bút lông trong tay xuống, nói cười nhu hòa.
Chu Song Song nhìn mình trong gương một lúc lâu mới gật đầu.
Thanh Khâu có tuyết, hàng năm không đổi.
Chỉ có "Giải xuân" ngày đó băng tuyết mới tan đi, lần đầu gặp cảnh xuân.
Cũng không biết từ khi nào, "Giải xuân" đã trở thành một ngày lễ truyền thống ở Thanh Khâu.
Mà hôm nay chính là "Giải xuân".
Chu Song Song đi ra cửa điện, mây khói lạnh lẽo ngập tới, thềm ngọc dài ẩn dưới màn sương, không thấy rõ người.
Trong tay cầm một gốc cây Thanh Khâu Tử Vụ hoa, Chu Song Song thấy một người đứng ở phía bên phải hành lang ngoài điện.
Chu Song Song vừa thấy bóng dáng anh liền vội vàng nhấc váy chạy tới.
Cố Hề Đình xoay người thấy cô đang cầm váy chạy lại.
Cô mặc một chiếc đầm dài trắng, bên trên là từng sợi tơ bạc thêu hình con chim, bên ngoài khoác một áo lụa mỏng, tóc búi lên bằng cây trâm với những hạt trân châu nhỏ phát ra âm thanh.
Ở trước mảng sương mù, gương mặt cô trắng nõn, hoa điền nhỏ ở giữa trán, bộ dáng câu người.
Cố Hề Đình có chút hoảng thần.
Cho đến khi cô bị vấp vạt áo, thiếu chút nữa đứng không vững, anh mới vội vàng đưa tay đỡ cô.
Sau đó anh thấy bạn gái nhỏ của anh đỏ mặt, nhỏ giọng lầm bầm, "Váy dài quá..."
"Đi thôi." Anh chật vật quay đầu đi, không nhìn cô nhưng tay lại nắm chặt tay cô dắt đi xuống từng bậc cầu thang.
Giải xuân yến là ngày lễ thuộc về con dân Thanh Khâu.
Mây trời tản đi, ánh sáng lưu chuyển, tiên hạc kêu dài thanh, băng tuyết bao phủ Thanh Khâu cũng đã tan đi.
Khi sắc trời dần dần buông xuống, các đèn thủy tinh nhiều màu được bật lên, chiếu lên cổ thành Thanh Khâu.
Hai tay Chu Song Song bưng một chén nhỏ, hai đũa kẹp một viên thịt, một đường đi một đường ăn, má cô phồng lên như con sóc nhỏ.
Mới vừa ăn xong hai viên thịt, Chu Song Song còn không ngẩng đầu thì trong chén lại thêm hai chuỗi xiên thịt thơm ngát.
Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt hồ ly.
"Xin chào Thiếu Quân phu nhân." Tiểu hồ ly mở miệng, giọng nói non nớt.
Màu lông của nó hiện lên ánh vàng, màu sắc trên cổ và đùi không giống nhau.
Đi trên đường này không ít người kêu Chu Song Song là "Thiếu Quân