Bà nội bỗng dưng qua đời là một đả kích lớn đối với Tuân Dực.
Nó mua cho bà nội một hòm mộ, bên trong để quần áo của bà lúc còn sống, còn có chiếc mũ len bà thích nhất.
Một ngày mưa to, Tuân Dực chỉ dám xuất hiện ở mộ địa ở buổi tối.
Bởi vì nó còn chưa thành người nên không thể che giấu thân phận, chỉ có thể thừa dịp đêm khuya vắng người mới lén tới.
Chu Song Song dẫn nó đi.
Nhìn nó đứng trước bia mộ của bà nội khóc đến thở không nổi, Chu Song Song cũng đau lòng.
Cô đưa tay sờ cái đầu lông xù bị ướt nước mưa của nó, "Tuân Dực, đừng khóc."
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Song Song mới nghe nó nghẹn ngào nói, "Cô nói... tôi sẽ thành người được sao?"
Nó nhìn Chu Song Song, "Sẽ có ngày đó sao?"
Đôi mắt đen nhánh của nó chớp động, tràn đầy mê man.
"Sẽ có mà." Chu Song Song nói.
Mới vừa ra chỗ mộ địa, Chu Song Song giương mắt đã nhìn thấy dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một người đang chờ cô ở đó.
Anh che một chiếc dù màu đen khuất gương mặt của anh.
"Cô chủ Song Song, tôi đi trước nhé."
Tuân Dực thấy người nọ đứng ở đó, nó vốn muốn đưa cô về nhà nhưng thấy vậy thì bỏ đi ý niệm.
Nó đi ra khỏi chiếc dù của Chu Song Song, xoay người rời đi.
Con gấu mèo nho nhỏ lẻ loi đi trong màn mưa.
Sau đó nó đi thẳng vào bóng tối, Chu Song Song thấy cái đuôi của nó đung đưa.
Rồi biến mất.
Chu Song Song che dù, đi tới đối diện với người kia.
Cằm anh khẽ nhếch, hình như không vui lắm.
Chu Song Song do dự, sau đó mới kéo lấy ống tay áo của anh, "Sao anh lại tới đây?"
"Anh không được tới à?" Anh thấp mắt nhìn cô, gương mặt không có biểu tình gì.
Chu Song Song nhấp môi dưới, nho nhỏ nói, "Không phải mà..."
"Nhưng mà em rất vui..." Một hồi lâu cô lại nói thêm một câu.
Cô không nghĩ là anh sẽ đến đây đón cô.
Bởi vì anh đang còn tức giận vì chuyện của Tuân Dực nên mấy ngày nay tâm tình không được tốt.
Trong lòng cô vừa sợ vừa lo lắng, sợ anh sẽ không để ý đến cô nữa.
Mấy ngày trôi qua cô cứ suy nghĩ như vậy mà hốc mắt đỏ bừng, trong mắt có một lớp nước.
Cố Hề Đình chưa mở miệng, cô che dù đi về phía trước. Đi được vài bước thì cất dù, chui vào dù của anh, đưa tay ra ôm lấy eo anh.
"Em cứ nghĩ là anh không để ý đến em nữa..." Lúc cô nói, trong giọng yếu đuối còn run rẩy.
Cố Hề Đình bị cô ôm lấy, nghe cô nghẹn ngào nói như vậy thì phiền muộn đều biến mất.
Cô nhỏ giọng sụt sùi, anh yên lặng hồi lâu rồi bỗng nhiên đưa tay ra sờ đầu cô một cái, nhẹ nhàng than thở, "Em nghĩ gì vậy?"
"Anh đừng bỏ rơi em..."
Giọng nói anh càng nhu hòa thì nước mắt của cô càng rơi.
Mất đi ba mẹ, mất đi chú Hai, Chu Song Song chỉ còn có mỗi Cố Hề Đình.
Anh rất quý giá... đến nỗi mỗi khi đối diện anh cô luôn dè dặt, sợ chọc anh nổi giận.
Cô vô cùng thiếu cảm giác an toàn, càng ngày càng lệ thuộc vào anh.
Chỉ mỗi khi dựa vào gần anh, lệ thuộc vào anh, cô mới có thể thấy an tâm.
Cố Hề Đình nghe cô nói mà ngực phát đau.
Cô gái nhỏ khóc thảm, vừa nhìn anh với đôi mắt ngập nước, như cũ dính vào anh.
Anh thở dài, lấy khăn tay từ túi quần ra, anh cúi người lau nước mắt cho cô.
"Sao anh có thể bỏ em được?" Giọng nói anh mát lạnh lại dịu dàng.
Khi anh hôn lên trán cô một cái, lại nghe thấy anh nói, "Trừ anh ra thì còn có ai muốn một người mít ướt như em?"
Chu Song Song đỏ mặt quên cả khóc, liền vùi vào ngực anh không chịu buông tay.
"Thật dính người." Cố Hề Đình ôm lấy eo cô, thấp giọng nói một câu.
Cô bị anh ôm lấy, hai chân cách mặt đất, cô vội vàng ngẩng đầu lên thì bị anh chặn môi.
Môi của anh hơi lạnh, nhưng cũng rất mềm, hơi thở nóng hổi của anh khắc sâu vào đầu cô.
Anh thở gấp, gương mặt của Chu Song Song cũng đã nóng đỏ.
Cố Hề Đình cắn lấy môi cô, lại hôn nhẹ lên, "Anh đưa em về nhà, nhé?"
Giọng nói anh trầm thấp, vừa mê người.
Thấy Chu Song Song ngoan ngoãn gật đầu anh mới khom người để cô xuống.
Tay anh đang