Chu Song Song đang ăn trưa cùng Nhậm Hiểu Tĩnh thì điện thoại trong túi áo rung.
Cô lấy ra, trên màn hình là tin nhắn của Cố Hề Đình.
Cố: Em đang ăn cơm à?
Chu Song Song chậm rãi trả lời:
Tiểu Hoàn Tử: Ừm.
Sau đó cô liếc nhìn Nhậm Hiểu Tĩnh ngồi đối diện, thấy cô đang cướp đùi gà của Ngô Tư Dự thì Chu Song Song mới đưa điện thoại lên chụp hình.
Tiểu Hoàn Tử: [Hình ảnh]
Anh trả lời rất nhanh:
Cố: Nhớ ăn hết thịt đấy nhé.
Chu Song Song thấy anh nhắn tiếp:
Cố: Em gầy quá, phải ăn nhiều vào.
Xung quanh ồn ào nhưng Chu Song Song chẳng nghe thấy gì, cô cong khóe miệng, đôi mắt rũ xuống, nốt ruồi trên mũi ửng sáng.
Cố: Chăm chỉ học tập nữa.
Chu Song Song còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy anh nhắn:
Cố: Ngoan, buổi tối anh đến đón em.
Gương mặt trắng nõn bỗng dưng ửng hồng, Chu Song Song cầm điện thoại mà mỉm cười, trái tim như bị ngâm trong hủ mật.
Cô vui vẻ trả lời:
Tiểu Hoàn Tử: Em biết rồi.
"Song Song, cậu đang cười gì vậy?"
Nhậm Hiểu Tĩnh cướp được đùi gà của Ngô Tư Dự xong xoay người thấy Chu Song Song đang cúi đầu nhìn điện thoại ngây ngô cười.
"Không có gì..." Chu Song Song cất điện thoại, siết chặt đôi đũa trong tay.
Nhậm Hiểu Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, nghĩ là cô đang đọc truyện cười.
Cô giơ chiếc đùi gà trước mặt Chu Song Song, cười hì hì nói, "Nhìn nè, đùi gà của Ngô Tư Dự đấy!"
"Bây giờ là của mình!" Cô cắn một cái.
Ngô Tư Dự ngồi phía sau, nghe thấy giọng nói thì liếc mắt, thấy Chu Song Song lại cười với cô.
Chu Song Song cũng cười lại với cậu.
Khuôn mặt mũm mĩm của Ngô Tư Dự ửng đỏ, cậu nhanh chóng quay đầu bị nam sinh xung quanh trêu đùa.
Chu Song Song cắn một miếng sườn xào chua ngọt thì bên cạnh ngồi xuống một người.
Cô quay đầu nhìn lại, là Chu Ấu.
Mọi người đều biết gia cảnh của Chu Ấu giàu có, với thành tích xuất sắc của cô bé thì đi đến chỗ nào cũng làm người ta chú ý.
Vì vậy ánh mắt mọi người đều nhìn lại đây.
"Em có chuyện gì không?" Chu Song Song nghiêng đầu hỏi.
Chu Ấu bình tĩnh động đũa, cũng không chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của Nhậm Hiểu Tĩnh bên cạnh, cô bé nói thẳng, "Không có chuyện gì thì không được ăn cơm cùng chị sao?"
"Cũng không phải..." Chu Song Song không biết phải làm sao.
Chu Ấu, Nhậm Hiểu Tĩnh không nói lời nào, chỉ vùi đầu ăn cơm, Chu Song Song cũng không nói chuyện.
Ba người ngồi ở một bàn đặc biệt im lặng.
"Mẹ em về rồi." Chu Ấu bỗng nhiên lên tiếng.
Chu Song Song nắm đũa, sửng sốt một lúc.
Thím Hai đã về?
"Nhưng em không để bà ấy vào cửa Chu gia." Chu Ấu lại nói.
Lời nói hời hợt như nói chuyện của người khác.
"Tại sao vậy?" Chu Song Song hỏi.
"Bà ấy cũng không phải là người của Chu gia, em cho bà ấy vào cửa làm gì?"
Mặt Chu Ấu không cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng.
Chu Song Song nghe xong im lặng thật lâu.
Cô cũng không biết mình nên nói gì cho phải.
Đối với Thịnh Như Hi, đến bây giờ cô cũng không có thiện cảm, từng tôn kính bà, từng dè dặt bà bởi vì bà là thím Hai của cô, cũng vì hai năm ở Chu gia.
Có thể Chu Song Song và Chu Ấu khác biệt nhau.
Chu Song Song không có máu mủ với Thịnh Như Hi, người thân duy nhất là của cô là chú Hai.
Nhưng Chu Ấu lại khác.
Chu Ấu là con gái bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.
Chu Song Song biết Chu Ấu đang giận.
Cô bé giận Thịnh Như Hi, thương Chu Diệp Nhiên, cũng giận bởi vì Thịnh Như Hi đối với cô bé lúc lạnh lúc nóng, giận Thịnh Như Hi dùng từ ngữ nặng nề dạy cho cô trở nên cộc cằn khi còn nhỏ.
Chu Ấu kiêu ngạo giống như Thịnh Như Hi nhưng cũng hiền lành như Chu Diệp Nhiên.
Cô bé thương ba mình nhất, vì ba cho cô một tình thương dịu dàng.
Mà bất kể bây giờ Chu Ấu oán hận Thịnh Như Hi bao nhiêu cũng phải dựa dẫm vào bà.
Bởi vì cô bé đã mất ba, thì càng khao khát tình yêu của mẹ.
Có mẹ thì tốt hơn.
Chu Song Song chậm rãi nếm sườn xào chua ngọt.
"Em nói chị có nghe không?" Chu Ấu thấy cô đang vùi đầu ăn thì nhíu mặt.
"Nghe mà." Chu Song Song giương mắt nhìn, thành thật trả lời.
Chu Ấu dùng đũa chọt vào thức ăn, "Đồ ăn ở đây không ngon gì cả."
"Vậy em về nhà ăn đi."
Chu Song Song gặm xương sườn, giọng nói không rõ ràng.
Chu Ấu rất kén ăn, đây là chuyện mà Chu Song Song biết rất rõ.
Chỉ có vị đầu bếp mà Chu gia mời về mới nấu vừa khẩu vị cô bé.
"Chị có thể ăn lịch sự hơn được không?" Chu Ấu nhìn dáng cô đang gặm xương, khóe miệng còn dính