Chap 35 Tiền giấy
Bảo thở mạnh, đúng là trận đánh nhau khiến cậu mất nhiều sức nhất cho tới bây giờ, vào địa bàn của ông trùm có khác, toàn tên vệ sĩ không biết đau, ngã rồi lại đứng lên như xác sống. Hạo Nhiên vẫn bần thần từ lúc nhảy xuống trốn chạy, cô ngay cả lúc này vẫn cái khuôn mặt như đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi cô chợt nhận ra, cô đã nhớ ra, một chuyện trong khoá khứ.
Hạo Nhiên nói một câu lần thứ 2 sau 3 năm im lặng tiếp, làm Bảo tròn con mắt.
- Tôi là Hạo Nhiên!
Bảo ngạc nhiên hết mức, cậu cứ nghĩ cô sẽ lại mãi mãi im lặng như vậy, không nói chuyện nữa, cậu ôm Hạo Nhiên, rồi vui mừng hét lên.
- Trời! Sau ba năm im lặng cuối cùng cậu cũng chịu nói một câu rồi sao! Cậu đã nhớ ra hết mọi chuyện!
Hạo Nhiên cụp mi mắt như thể lại buồn trở lại, cô thì thầm bên tai cậu.
- Tôi chỉ nhớ được mình có tên là Dương Hạo Nhiên. Tôi vẫn không nhớ gì khác.
Chính cái hoàn cảnh éo le lặp lại ở nhà của Tiến đã làm cho Hạo Nhiên nhớ lại được tên mình, ngoài ra mọi thứ vẫn chỉ là một dạng mông lung khó tả, khó mà cố gắng nhớ lại.
- Không sao! Nhớ ra được cái tên là cả một kỳ tích rồi!
Cậu đứng dậy kéo cô về hội quán