Bạo Ngược Thái Tử Bạch Nguyệt Quang Thế Thân

Nhãn Quang Thật Kém ?


trước sau

Advertisement
Nhãn quang thật kém ?

Lạc Triệt cắn răng, loại tình huống này nên là nữ phụ khiêu khích gây sự phải không ?

Lung Nguyệt nheo mắt nhìn nàng, cảm giác áp bức cường đại đang tập kích Lạc Triệt, nàng lùi về sau mấy bước, không dám gây chiến…

Lạc Triệt nuốt nước bọt nói: “Thái tử điện hạ, vị cô nương này là ?”

Do Lung Nguyệt thân phận thần bí, cho nên nguyên chủ trong tiểu thuyết chưa từng gặp qua nàng ta.

Thái tử nhàn nhạt nói: “Đây là Lung Nguyệt cô nương.”

Lạc Triệt bắt đầu biểu diễn: “Hóa ra nàng chính là Lung Nguyệt đệ tử của quốc soái, hân hạnh hân hạnh.”

Nàng hành lễ, Lung Nguyệt trực tiếp coi thường bỏ qua.

Lung Nguyệt nhìn chằm chằm thái tử: “Quốc soái có lời, để ta chuyển cho thái tử điện hạ.”

Thái tử ôn nhu nhẹ giọng: “Lời gì ? Cần nàng đích thân đi một chuyến sao.”

Hai người “dịu dàng” đối mặt, Trong mắt Lung Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, nàng từng câu từng chữ: “Thái tử sát niệm quá thịnh, sợ không phải phúc của xã tắc, quốc soái hy vọng thái tử có thể có trái tim cảm thông.”

Lạc Triệt bỗng nhớ đến đoạn tình tiết này, gần đây thái tử đã giết rất nhiều quan viên trong triều và những kẻ chống lại mình, nữ chính tự mình đi khuyên nam chính, về sau nam chính buông tay, không đuổi cùng giết tận..

Khi đó dưới đoạn văn này độc giả kêu gào khóc.

Lạc Triệt biểu tình có chút kì quái, trong nguyên văn là viết như này sao ? Nếu như lời thoại chỉ viết có 2 câu này, nàng bội phục bản lĩnh viết văn của tác giả rồi, CMN sao có thể viết ngọt như này cơ chứ.

Thái tử nói: “Lời của Lung Nguyệt cô nương, ta đã biết.”

Lung Nguyệt bỗng nhìn Lạc Triệt, lạnh giọng nói: “Đích nữ của Tống tri phủ, thật hổ thẹn thay tổ phụ ngươi.”

Lạc Triệt có chút hoang mang, nàng chau mày: “Lung Nguyệt cô nương, ta đắc tội người chỗ nào sao?” Tại sao tự nhiên oán hận nàng, nàng vô không muốn đối kháng với nữ chủ nha.

Lung Nguyệt nhẹ nhíu mày, biểu tình càng thêm lạnh, nàng ta đột nhiên xoay người: “Cáo từ.”

Lạc Triệt cắn ngón tay, Lung Nguyệt rốt cục có ý gì? Tại sao nói Tống Tử Câm hổ thẹn với tổ phụ của nàng, lẽ nào cái chết của phụ mẫu nguyên chủ có liên quan tới thái tử ?

Đây là không thể nào.

Lạc Triệt cẩn thận lén nhìn thái tử, phát hiện hắn đang nhìn theo bóng lưng Lung Nguyệt, Lạc Triệt vuốt vuốt khuôn mặt mình, ngẫm nghĩ rốt cục chỗ nào giống với nữ chính chứ.

Gương mặt đó của nữ chính...Xin lỗi, do nữ chính khí chất quá thịnh, nàng nhất thời không chú ý dung mạo của nàng ta, nữ chính này có chút sai sai, khí chất lạnh lùng như vậy, cảm giác áp bá mạnh như vậy, đây sao có thể ngã vào trong lòng nam chính kêu Tiểu Điềm ĐIềm ?

Lạc Triệt không hề phát hiện, trong mắt thái tử hiện lên tia sát ý rất đáng sợ, hắn thu tầm mắt, hàng mi dài rủ xuống tạo thành hai bóng hình quạt.

Lạc Triệt cảm thấy tâm trạng thái tử không tồi, thuận tiện khen ngợi người trong lòng hắn: “Lung Nguyệt cô nương thật đẹp.”

Trong mắt thái tử hiện lên một tia trào phúng: “Là một giai nhân.”

Lạc Triệt đã tìm được chút cảm giác trong tiểu thuyết rồi, nàng cười thầm, chăm chú nhìn bóng hình Lung Nguyệt, đột nhiên trấn kinh phát hiện, chiều cao này không hề bình thường chút nào, đây là nữ chính cao 1 mét 8 đó !

Thái tử chậm rãi rời đi, Lạc Triệt vội vàng đi theo hỏi: “Điện hạ, thiếp thân có thể thường xuyên tới tìm Lung Nguyệt cô nương không?”

Dù sao cũng là nữ chính, nhất định phải nịnh nọt, nam chính thì thôi bỏ đi.

Thái tử chợt nhìn về phía nàng, trong mắt không nhìn ra cảm xúc nhàn nhạt nói: “Ngươi rất thích nàng ta?”

Lạc Triệt ánh mắt ấm áp, sáng lên nói: “Thiếp thích điện hạ nhất.” Lời thoại tuy sến sẩm, may mà người cổ đại cũng tương đối lou.

Sát ý mãnh liệt trong lòng hắn đột nhiên bị lời nói này làm tiêu tan, lạnh giọng: “Không biết xấu hổ!”

Lạc Triệt không nghĩ vậy, xấu hổ có quan trọng hơn sinh mệnh không ? Nữ chính nàng còn có thể nịnh nọt.

Hai người rời khỏi Trạc Trần Diện.

Lạc Triệt trở về Vọng Nguyệt Các, trong lòng rất vui vẻ.

Lúc này Nguyệt Nha đột nhiên hỏi: “Tiểu thư, Phương Tài Dương phu nhân sai người truyền lời, nói hoàng hậu nương nương nhớ người, muốn người ngày mai đi Côn Ninh Cung thăm hoàng hậu.”

Lac Triệt cười cứng ngắc, đi thăm hoàng hậu ? Cái hàng fake như nàng có thể giữ lại không ? Hoàng hậu và thái tử không giống nhau, hoàng hậu la người hiểu Tống Tử Câm nhất trong cuốn tiểu thuyết này !

Lạc Triệt kéo Nguyệt Nha hỏi: “Ngươi cảm thấy ta khác ở chỗ nào không?”

Nguyệt Nha ngây ngốc nhìn Lạc Triệt, sau đó bỗng tỉnh ngộ, nịnh nọt cười: “Thay đổi rồi, tiểu thư càng ngày càng đẹp.”

Hố đen đời thực đây sao ?

Lạc Triệt ghét bỏ nhìn Nguyệt Nha, kéo tay nàng ta ôn nhu hỏi: “Ta cũng nhớ hoàng hậu nương nương, ngươi tới kể cho ta chuyện ta và hoàng hậu đi.”

Nguyệt Nha nhìn Lạc Triệt, không hiểu hỏi: “Tiểu thư trước đây không phải gọi cô cô sao?”

Lạc Triệt vội cười: “Xưng hô không quan trọng, ta nói chuyện riêng với người sẽ gọi cô cô, nhưng hiện tại thân phận khác biệt..” Nàng cúi đầu.

Nguyệt Nha đau lòng an ủi: “Tiểu thư đừng tự coi nhẹ mình, người nhất định có thể có được sủng ái.”

Cô cô cô cô

Lạc Triệt chống cắm, trong lòng âm thầm chửi rủa, bên tai còn nghe thấy âm thanh lanh lảnh cả Nguyêt Nha, chầm chậm kể về quá khứ cả nguyên chủ và hoàng hậu.

“Khi đó người còn nhỏ, hoàng hậu thường ôm ngài vào lòng…”

Đây có vẻ như là một câu chuyện ấm áp, Lạc Triệt cong môi, chăm chú nghe.

“Sau khi người trưởng thành, nhất định muốn gả cho thái tử, hoàng hậu nương nương rất tức giận, còn chỉ tay mắng ngài một trận, ngài giận đến mức ném ly trà mà hoàng hậu yêu thích nhất, phá hỏng cả Khôn Ninh Cung…”

Da mắt Lạc Triệt giật giật.

Nguyệt Nha than thở nói: “Tiểu thư và hoàng hậu nương nương đã không gặp nhau một tháng rồi, giờ thái độ của hoàng hậu cũng mềm mỏng hơn ròi, xem ra không còn muốn giận tiểu thư nữa, nô tì thật mừng thay người.”

Nguyệt Nha lo lắng nhìn Lạc Triệt: “Dù sao hoàng hậu nương nương cũng rất thương yêu người.” Cho nên người cứ vui vẻ đi.

Lạc Triệt trầm mặc, bất giác sinh ra một loại cảm giác tội lỗi vì chiếm hữu thân thể của người khác, cảm tình sâu đậm như vậy, hoàng hậu hiển nhiên đã nuôi dưỡng Tống Tử Câm như con gái. Nếu không thì cũng không thể giận giữ nguyên chủ, xỉ vả mình như vậy, cứ phải làm thiếp của người khác. Không thì với thân phận của nguyên chủ, con nhà quyền thế nào mà chả gả được.

Nàng ngáp một cái nhàn nhạt nói: “Mang bánh ngọt ta làm đưa cho thái tử đi.”

Nguyệt Nha kêu một tiếng, khó xử nói: “Nhưng hôm nay tiểu thư không thêm nước vào trong bánh.”

Lạc Triệt vuốt vuốt mũi: “ kkk , cái đó, không quan trọng, quan trọng là tâm ý của ta.”

Nguyệt Nha vẫn chưa hiểu, bánh ngọt của Đông Cung tốt hơn bánh của Vọng Nguyệt Các rất nhiều, thái tử nhất định là không ưng đi, nhưng lại không dám phản bác chỉ đành để hạ nhân mang bánh đưa qua chỗ thái tử.

Trong thư phòng, Thuý công công tiến vào cung kính nói: “Thái tử điện hạ, Tống tiểu thư đưa bánh qua.”

Lúc này, thái tử bỗng nghĩ đến đôi mắt ấm áp của Lạc Triệt, còn có câu nói: Ta thích điện hạ nhất. Bút lông hơi rung, cảm giác hơi hoang mang hiếm có, hắn khép mắt: “Được rồi, cầm qua đây.”

Thuý công công hơi ngạc nhiên, vẫy nhẹ tay, để tiểu thái giám đặt đồ lên bàn.

Thái tử nhìn bánh ngọt rất lâu, sau đó duỗi tay lấy một miếng, dự ở trong miệng nếm thử.

Quá ngọt rồi, không ngon !!!

Truyện convert hay : Thiên Thần Điện Tiêu Thiên Sách Cao Vi Vi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện