Bạo Ngược Thái Tử Bạch Nguyệt Quang Thế Thân

Trong Hành Lang Của Trạc Trần Điện


trước sau

Advertisement
Trong hành lang của Trạc Trần Điện

Nàng từng bước từng bước đi theo phía sau thiếu niên, mở miệng nói: “Thái tử điện hạ đừng gọi ta là Tống tiểu thư nữa.”

Lạc Triệt mềm mại nói: “Gọi ta Tử Câm có được không?”

Thái tử đưa mắt nhìn Lạc Triệt, đôi mắt nàng mang theo vẻ say mê nhìn hắn, hắn hiếm khi không lộ vẻ ghét bỏ, mà có chút không tự nhiên: “Ta đi gặp quốc soái, ngươi đợi ở đây.”

Lạc Triệt mỉm cười: “Vâng”

Ánh mắt bình tĩnh nhìn thái tử đi xa, Lạc Triệt nhướn mi, hôm nay sắp xếp tình sâu ổn rồi.

Nàng bước vào đình thai, bên trong có đệm cói và trà bánh, dường như chuyên môn chuẩn bị dùng để tiếp đón khách, nàng vuốt váy, ngồi xếp trên đệm cói, màn trắng bốn phía lay động, nhẹ mắc vào cành hoa.

Từ chỗ ngoặt một nữ tử trang phục lộng lẫy bước ra, nàng hé môi hỏi thăm: “Tống Tử Câm tới Trạc Trần Điện rồi ?”

Tiểu thái giám nhanh chóng gật đầu, chân chó nói: “đang ở trong đình thai phía trước, nô tài dẫn đường cho người.”

Nữ tử cong môi, hai mắt nhìn về Lạc Triệt đang phía đình thai, cả người thanh lãnh xuất trần như tiên nhân. Trong mắt nữ tử vụt qua một sự đố kị, chậm bước đạp lên hành lang tiến vào đình thai, Lạc Triệt đang ngồi trên đệm cói, nữ tử cúi đầu nhìn nàng: “Tống tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Lạc Triệt ngẩng đầu, nhin chăm chú nữ tử trước mặt. Đây là ai ?

Nguyệt Nha và Tiểu Văn vội vàng hành lễ: “Bái kiến Lật Dương quận chúa.”

Lạc Triệt nhướn mày, cung thủ câu lễ: “Quận chúa.”

Lật Dương quận chúa khinh thường: “Ngươi hôm nay chỉ là một cơ thiếp, nên hướng ta quỳ xuống hành lễ.”

Lạc Triệt ngây ngốc.

Lật Dương quận chúa cười diễm lệ: “Còn không mau quỳ xuống?”

Tiểu Văn và Nguyệt Nha đưa mắt nhìn nhau,cúi đầu không dám nói chuyện.

Lạc Triệt bỗng dưng cảm thấy Tống Tử Câm từ một vị quý nữ nổi tiếng kinh thành trở thành một cơ thiếp, khá đáng thương đi.

Lạc Triệt quận chúa lại nói: “Tống tiểu thư ngươi một tháng này chưa từng tham gia hội thơ, muốn tới cũng biết bản thân giờ đã là một cơ thiếp, tự thấy thân phận cách biệt nên mới an phận thủ thường như này.”

Trong mắt nàng ta đầy sự ác ý, Tống Tử Câm là một người rất kiêu ngạo, tuy gả cho thái tử làm thiếp, nhưng dù gì cũng có một hoàng hậu cô cô, tương lai không biết chừng còn có thể leo lên tiếp, nhưng lại không được sủng chút nào, sợ cả đời sẽ chỉ là một cơ thiếp.

Trên mặt nàng ta vênh váo tự đắc: “Còn không mau quỳ xuống?”

Lạc Triệt chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Ngươi xứng sao?”

Lật Dương quận chúa nổi nóng: “Ngươi nói cái gì?”

Lạc Triệt bình tĩnh nói: “Ta nói ta quen một bậc thầy sửa khóa rất tốt, ngươi có chìa khóa không?”

Lạc Triệt quận chúa có chút theo không kịp suy nghĩ của Lạc Triệt, chau mày: “Không xứng!”

Lạc Triệt cười nhẹ: “Hóa ra quận chúa không xứng nha.”

Lật Dương quận chúa nhất thời không thông, tức giận nói: “Ngươi lại dám nhục mạ ta !”

Lạc Triệt mở to 2 mắt vô tội nói: “Ta không có.”

Lật Dương quận chúa tức giận chỉ tay vào nàng : “Người đâu, lôi nàng ta ra….”

Lạc Triệt mở miệng chặt đứt lời nàng: “Nhưng giờ ta là người của thái tử.”

Lật Dương quận chúa chợt ngây ra, ánh mắt lấp lóe tiếp tục nói: ”Ngươi tưởng bổn quận chúa không biết thái tử điện hạ cực kì chán ghét ngươi sao, cho dù ngươi hôm nay chết ở đây sợ là người cũng chẳng nói gì đâu!”

Lạc Triệt than vãn: “Ngươi biết vì sao ta ngồi ở đây không ?” Không sai, chính vì ta lười.

Nàng cười gượng gạo: “Thái tử điện hạ đêm qua thật quá đáng, tới hiện tại eo ta vẫn đau đây.”

Lật Dương quận chúa choáng váng, ngây ngốc nhìn Lạc Triệt, bỗng cảm thấy bẩn tay, mặt có chút đỏ: “Ngươi, không biết xấu hổ!”

Lạc Triệt khép mắt, lộ ra nụ cười ôn nhu: “Ta chỉ cần điện hạ, không cần mặt mũi !”

Lật Dương quận chúa bỗng biến sắc, sợ hãi nhìn về phía sau Lạc Triệt, cẩn thận hành lễ: “Tham kiến thái tử điện hạ.”

Lạc Triệt khựng lại, liền vội vã đứng dậy, MN khi nào có người ở đằng sau vậy ? Là u hồn sao! Liếc nhìn thái tử, Lạc Triệt vội hành lễ: “Thiếp thân tham kiến thái tử điện hạ.”

Lật Dương quận chúa lập tức cáo trạng: “Thái tử điện hạ, Tống Tử Câm không biết xấu hổ, nàng ta nói…”

Tống Tử Câm dựng lên nụ cười ôn hòa, cắt lời: “Ta chỉ là xoay eo, cảm
Advertisement
thấy có chút không thoải mái mà thôi.”

Nàng cười híp mắt nhìn Lật Dương quận chúa: “Quận chúa là một cô nương chưa xuất giá, vẫn là đừng nên nói lung tung đi.”

Lật Dương quận chúa trợn mắt, hung ác nhìn nàng, phát hiện bản thân thực sự không thích hợp nói những lời này. Còn có Tống Tử Câm từ lúc nào mà không biết xấu hổ như vậy?

Thái tử nhìn Lạc Triệt, nhìn xuống: “Đi thôi”

Lạc Triệt mắt ngọc vừa động, chả lẽ phía nữ chính đụng phải tường sao?

Nàng hành lễ, cáo biệt quận chúa, trước khi đi còn nhìn nàng ta bằng nửa con mắt.

Nhị đẳng phàm nhân, quỳ sao ! Ta là Sùng Khánh - Triệt Nhi. Nàng đang vui vẻ lại nghe thái tử nhàn nhạt nói: “Ta đêm qua chỗ nào quá đáng?”

Lạc Triệt lắp bắp nói: “Chính là chính là đêm qua đợi thái tử điện hạ quá lâu…”

Nàng hướng thái tử biểu thị, phát hiện hắn dường như tâm trạng không tồi ?

Lạc Triệt thăm dò hỏi: “Điện hạ uống rượu rồi?”

Thái tử gật gật đầu: “Uống 1 chén.”

Một chén ? cho nên, nam chính là một ly say ! Lạc Triệt trong lòng tiểu nhân vô cùng đắc ý cười lớn, CMN một kẻ sát nhân vô tình tàn nhẫn, vậy mà tửu lượng lại kém như vậy.

Thái tử bình tĩnh nói: “Giết một lão già không nghe lời, tâm trạng không tồi uống nhiều hơn một chén.”

Nụ cười tiểu nhân trong lòng Lạc Triệt vụt tắt, nàng vâng dạ cúi đầu, cẩn thận nịnh hót: “Ngài vui là tốt rồi.”

Thái tử nhìn nàng, nhẹ giọng: “Tống Tử Câm, ngươi lớn mật hơn rồi.”

Lạc Triệt cảm thấy hai chân mềm nhũn, vội vàng nói: “Không lớn, rất gầy.”

Thái tử ngây lại, Lạc Triệt lúc này mới ý thức được bản thân nói lời ngốc nghếch, nàng âm thầm chửi bản thân ngốc nghếch, lòng lại thêm chặt chẽ.

“Thành thật an phận một chút, đừng mưu toan những đồ vật không thuộc về mình?”

Lạc Triệt cười cương cứng: “Thái tử muốn nói?”

“Sau này cách xa ta ra.”

Cho nên hắn nói đồ vật đó ? Là chỉ hắn sao ? Không không không, hắn không phải đồ vật, Lạc Triệt trong lòng chửi rủa, trên mặt lại một vẻ lo sợ.

Lạc Triệt nhéo một cái vào chân, hai mắt rưng rưng tủi thân: “Thiếp thân đã nhớ kĩ.” Sau này không cần vất vả mỗi sớm “tương ngộ”, nàng có thể ngủ nướng mơ đẹp rồi.

Liếc nhìn nàng, thái tử mặt không chút biểu tình hạ măt, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay.

Lúc này, một âm thanh trong trẻo truyền tới: “Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp.”

Nữ tử một thân bạch y, tựa như nhân nhi được làm từ băng tuyết, làn da trắng bóc, ngũ quan tinh tế, đôi mắt lạnh băng nhìn về hướng thái tử.

Thái tử biểu tình bắt đầu ôn nhu: “Lung Nguyệt cô nương, thực sự đã lâu không gặp.”

Lạc Triệt giương to mắt, nũ chính của ta ra sân rồi !

Nữ tử nhẹ liếc Lạc Triệt, trong mắt hiện lên ý lạnh khiến nàng cả người lạnh run.

“Đây chính là nữ nhân ngươi chọn, mắt nhìn thật kém.”

Truyện convert hay : Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện