Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Trân Bảo


trước sau

Edit: phongsunuong.

Yến Hành Dục chưa từng nghĩ tới đường đường là hoàng tử thế nhưng cũng sẽ nhân lúc y cháy nhà mà đi hôi của.

Một hạt kim quả tử kia, đủ để mua một đống cung nỏ!

Yến Hành Dục sốt ruột đến suýt chút nữa đứng lên, nhưng vì sợ ngã nên chỉ có thể cưỡng bách lý trí.

Y lo lắng vô cùng, tay nắm chặt tay vịn của ghế dựa, mũi chân không tự giác mà chạm xuống đất, từng chút một, xem ra giống như muốn lập tức xông lên lấy lại kim quả tử của y.

"Điện hạ..." Yến Hành Dục không nghĩ cho hắm, lại không thể trực tiếp cự tuyệt, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, đôi mắt trông mong nhìn kim quả tử giữa hai ngón tay của Kinh Hàn Chương, ngữ khí mềm mại lại đáng thương mà lặp lại: "Điện hạ, điện hạ điện hạ."

Kinh Hàn Chương trực tiếp bật cười.

Yến Hành Dục có chút mờ mịt, không biết hắn vì sao lại cười như vậy.

Kinh Hàn Chương thưởng thức kim quả tử bóng loáng kia, vừa cười vừa chờ câu trả lời của Yến Hành Dục.

Yến Hành Dục ở trong trạng thái tự cố tự lo nửa ngày, tay cũng sắp bóp nát tay vịn, mới ngập ngừng nói: Điện hạ, ta có lấy cái khác để đổi không?"

Kinh Hàn Chương đầy hưng trí mà chống cằm nhìn y — hắn định vắt chân, nhưng thử mấy rồi vẫn không thể khống chế được đôi chân bị liệt này, nên chỉ có thể làm bộ làm tịch mà chống cằm, nhìn xem Yến Hành Dục có thể nói được những gì.

Yến Hành Dục ngồi nghiêm chỉnh, vì kim quả tử mà hăng hái cố gắng.

Y nói: "Ta có thể nói cho ngài biết vị trí bố trí ám khí trên giường của ta."

Kinh Hàn Chương bình tĩnh nói: "Một cái ở trụ giường kia, một cái ở ngay trên tay ngươi, ta đều biết hết rồi. Ngươi đừng hòng lừa được ta."

"Không, không phải." Yến Hành Dục, "Còn những chỗ khác cũng để cất ám khí nữa, ước chừng có bảy tám chỗ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kim quả tử trên tay Kinh Hàn Chương suýt nữa trượt ra ngoài từ khe hở giữa các ngón tay, hắn ngạc nhiên: "Bảy tám chỗ?!"

Kinh Hàn Chương vốn cho rằng buộc ám khí vào tay đã là vô cùng cẩn thận rồi, không nghĩ tới trừ cái này ra thế nhưng vẫn còn bảy tám chỗ nữa.

Y thật sự không sợ trong lúc ngủ vô ý nghiêng người liền chạm phải cơ quan mở ám khí, mơ mơ hồ hồ chết ngay ở trên tay mình à?!

Cứ mỗi lần khi mà Kinh Hàn Chương cảm thấy người này là một tiểu mỹ nhân có chút tâm cơ nhu nhược vô hại, thì Yến Hành Dục lại có những hành động có thể xem là hung tàn liền hắn cũng thấy sợ đánh nát ảo tưởng của hắn.

Bất quá, Yến Hành Dục là một người luôn cảm thấy thiếu sự an toàn, chỉ vì một hạt kim quả tử đều có thể khai ra chỗ cất ám khí dùng để che chở tính mạng của mình, Kinh Hàn Chương rốt cuộc thấy rõ mức độ yêu tiền của y rồi.

Kinh Hàn Chương trừng mắt liếc y một cái: "Nếu hôm nay ta không hỏi, thì có phải ngươi cũng không nói không? Làm ta trở về bị ám khí của ngươi bắn thành cái sàng?"

Tầm mắt của Yến Hành Dục vẫn luôn để trên kim quả tử, căn bản là không chú ý tới hắn đang nói gì, nghe thấy hắn nói chuyện thần tình mê mang nói: "A? Điện hạ đồng ý trả lại cho Hành Dục sao?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục nói xong, cũng hiểu được đường đường là hoàng tử thì chuyện vung tiền như rác là bình thường, căn bản là không thể nào lừa vàng của y được, vội xoè tay, đôi mắt trông mong nhìn Kinh Hàn Chương, chờ hắn trả lại kim quả tử cho mình.

Kinh Hàn Chương lần này là thật sự bị tức tới cười rồi.

Hắn cầm kim quả tử bấm tay bắn nó về phía Yến Hành Dục, Yến Hành Dục phản ứng cực nhanh, cơ hồ trong giây lát mà đưa tay, vừa tiếp xúc với kim quả tử cũng không thèm nhìn lại, liền nắm chặt trong lòng bàn tay.

Kinh Hàn Chương ngoài cười nhưng trong không cười: "Thân thủ không tồi a."

Yến Hành Dục cứng người.

Nếu là bình thường, y nhất định sẽ diễn vai bệnh mỹ nhân nhu nhược không nơi nương tựa đến cùng, cho dù có người ném ám khí y cũng sẽ không đưa tay cản lại, nhưng vừa rồi y thật sự luống cuống, không chút suy nghĩ liền đưa tay đón lấy.

Yến Hành Dục cầm kim quả tử, rầu rĩ cúi đầu, lại đem khuôn mặt chui vào trong cổ áo.

"Đừng có mà trốn." Kinh Hàn Chương liếc y, cẩn thận vén tay áo lên, "Cái nỏ này gỡ xuống kiểu gì? Ta thử vài lần cũng không thể gỡ được ra, cơ quan này quá tệ. A, chặt tới mức đau hết cả tay."

Vừa nghe thấy Kinh Hàn Chương muốn gỡ nỏ xuống, mắt Yến Hành Dục sáng lên.

Y cũng không sợ ngã nữa, gian nan đỡ bàn đứng dậy, thử đi một bước, tuy hơi lảo đảo, nhưng ít nhất không còn đi hai bước ngã ba cái như trước nữa.

Kinh Hàn Chương đầy hưng trí mà nhìn y đi từng bước một tới bên cạnh mình.

Yến Hành Dục bước đi cực kỳ gian nan, đường đi năm bước mà y lại giống như có thể đi năm trăm bước vậy, khi y đi đến bên cạnh xe lăn thì thái dương đã có chút mồ hôi.

Kinh Hàn Chương cổ quái nói: "Khó như vậy sao?"

Yến Hành Dục tuy cảm thấy có chút mệt nhọc, nhưng ánh mắt lại toả sáng như sao trời, y đỡ tay vịn thở gấp hai cái, vui mừng mà nhìn Kinh Hàn Chương, lên tiếng: "Hành Dục có thể đi lại được."

Kinh Hàn Chương sửng sốt, không hiểu sao lại có chút đau lòng, bao câu nói móc cũng không thể nói ra được.

Yến Hành Dục thật sự không chống đỡ nổi nữa, đành phải vén vạt áo ngồi xuống đất.

Y ngửa đầu nhìn Kinh Hàn Chương, sự suиɠ sướиɠ trong đáy mắt còn chưa tan đi, y cong cong mắt, nâng hai tay lên, ý bảo Kinh Hàn Chương đưa tay cho y.

Kinh Hàn Chương hơi nghiêng người về phía trước, đưa tay cho y, tiện thể đánh giá y.

Nhìn nhìn, hắn đều có chút hoảng hốt, cảm thấy khuôn mặt này rõ ràng là quen thuộc đến chết cũng không quên được, nhưng khi nhìn kĩ lại tràn đầy xa lạ, khuôn mặt kia lại xuất hiện vẻ mặt mà có lẽ đời này hắn không bao giờ có.

Vui mừng một cách cẩn thận.

Cố gắng che dấu sự kích động.

Càng sâu hơn nữa... Còn có sự tâm cơ thâm trầm mà hắn không thể nhìn ra được.

Yến Hành Dục không chú ý tới ánh mắt đánh giá của hắn, y đang vui mừng mà gỡ nỏ trên tay hắn xuống.

Cái nỏ này là do y tự cải tạo, so với cung nỏ trong quân đội mà Kinh Hàn Chương thấy không giống nhau, nó khéo léo tinh xảo hơn nhiều, nhưng như vậy sẽ làm cho sát thương nó gây ra giảm đi phân nửa.

Bên hông nỏ còn có hai cái hộp nhỏ hẹp dài, cũng không biết đựng cái gì, nặng trịch, vì phòng ngừa nỏ rời khỏi tay nên cơ quan được điều chỉnh một cách chuẩn xác, dán sát vào cổ tay, không chút kẽ hở.

Động tác tháo dỡ nỏ của Yến Hành Dục rất nhanh, vô cùng chính xác mở các nút ẩn với cơ quan, không biết vì sao lại cố ý tránh đi hai hộp nhỏ kia, giống như sợ đồ bên trong rơi ra vậy.

Kinh Hàn Chương nhìn một hồi, hỏi: "Ngươi hiểu về nỏ lắm à?"

"Vâng." Yến Hành Dục nhếch môi cười một chút, tựa hồ hơi thẹn thùng nhưng lại có chút ý khoe khoang muốn người khác khen thưởng, "Nỏ này là do ta tự làm."

Kinh Hàn Chương thấy y như một đứa trẻ nở nụ cười vô cũng thuần triệt hiếm có, trong thoáng chốc cảm thấy đây mới là bộ dáng thật của y, chứ không phải bộ dáng ngày thường tâm lặng như nước phảng phất như muốn đạp đất thành Phật.

Kinh Hàn Chương rất ít khi khen ngợi người khác, hắn thường hay tùy ý làm một chuyện, cũng không cần biết là tốt hay không, chờ người khác tới khen mình, dù sao cuối cùng cũng sẽ có người tới vuốt mông ngựa.

Mặc kệ những lời khen ngợi đó có bao phần là giả ý, hắn đều không quan tâm, bởi vì những câu tán thưởng ấy thực sự làm người ta cảm thấy suиɠ sướиɠ.

Kinh Hàn Chương nghĩ nghĩ, thật lòng nói: "Ngươi rất lợi hại."

Yến Hành Dục khẽ dừng tay, chiếc nỏ còn chưa tháo xong trong lúc vô ý bắn tên ra, "vèo" mộ tiếng bắn thẳng về phía mặt Kinh Hàn Chương.

Ngay lập tức Kinh Hàn Chương đưa tay chắn lại, nhưng vừa mới nâng tay lên, liền nhìn thấy Yến Hành Dục không biết từ lúc nào đã nắm lấy đuôi mũi tên, đầu mũi tên sắc nhọn cách mi tâm của Kinh Hàn Chương không đến ba tấc.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương lần đầu tiên trong đời khen ngợi người khác, liền gặp ngay "báo ứng".

Hắn sắc mặt nặng nề, đang chuẩn bị mở miệng, liền thấy Yến Hành Dục động tác nhanh chóng gỡ nỏ từ trên cổ tay hắn xuống, y chắc là chột dạ, động tác có chút vội vàng, cái hộp gỗ nhỏ không biết đựng gì bên hông của chiếc nỏ bị mở ra, rơi xuống một đống ám khí bằng sắt, đa dạng vô cùng.

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục: "..."

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cuối cùng Yến Hành Dục vẫn "nha" một tiếng, kéo qua áo khoác vắt trên xe lăn, trùm lên đầu, ôm đầu gối đi giả chết.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương đưa tay cướp lại áo khoác, lộ ra đầu Yến Hành Dục, tức giận nói: "Ta đây suýt chút nữa là chết còn chưa nói gì, thì ngươi ủy khuất cái gì?"

Yến Hành Dục nhỏ giọng nói: "Ta không có."

"Được, ngươi không có, vậy ta có đi?" Kinh Hàn Chương trừng mắt liếc y một cái, nâng cằm ý bảo một cái hộp khác trong tay Yến Hành Dục, "Cái kia thì sao, bên trong đựng cái gì?"

Yến Hành Dục ngửa đầu nhìn hắn, nói: "Không thể nói."

Kinh Hàn Chương đều sắp trợn trắng mắt: "Ngay cả nói dối ngươi cũng không biết đúng không?"

Yến Hành Dục gật đầu, thấy Kinh Hàn Chương chuẩn bị quở trách mình, y vội vàng cam đoan: "Nhưng ta có thể học!"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương nổi tính tình, hơi hơi cúi người, hừ một tiếng: "Mở cái hộp kia ra."

Yến Hành Dục vội vàng giấu hộp ra sau lưng.

"Hôm nay ngươi không mở ra cho ta nhìn xem có cái gì bên trong, lát nữa ta trở về liền ném hết đồ đáng giá của ngươi vào trong ao." Kinh Hàn Chương uy hiếp y.

Yến Hành Dục lần thứ hai mở to mắt, sau đó không nói hai lời đưa tay mở hộp ra.

Kinh Hàn Chương: "..."

Chậc, tiểu tham tiền của nặng hơn người.

Trong hộp kia không phải là ám khi, mà là từng viên từng viên nhỏ được bọc bởi một lớp giấy mềm, nhìn như là kẹo.

Kinh Hàn Chương cúi người xuống nhặt một viên lên, nhướn mày hỏi: "Ngươi thích ăn kẹo à?"

"Không phải." Yến Hành Dục lắc đầu, mở ra lớp giấy bên ngoài để lộ viên thuốc bên trong, y nháy nháy đôi mi dài, thần sắc vô hại, "Đây là thuốc độc Kiến Huyết Phong Hầu*."

*Kiến Huyết Phong Hầu: Trong rừng rậm ở Xi-Xoong-Ba-Na, Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là "tiễn độc mộc" (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là " Kiến Huyết Phong Hầu" (thấy máu đóng yết hầu).

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc, trực tiếp ném viên độc dược đang cầm đi.

Tiểu mỹ nhân quả nhiên thật đáng sợ.

Kinh Hàn Chương không còn tâm tư trò chuyện với Yến Hành Dục, nhớ kĩ bảy tám chỗ nhấn mở cơ quan ám khí mà Yến Hành Dục nói, gọi A Mãn ngông nghênh đi về.

A Mãn rũ mắt nhìn hắn, lại nhìn "Thất điện hạ" ngồi ngay ngắn phía sau tấm rèm che, không biết đã thông suốt được gì, con ngươi loé lên tia hàn quang, giúp đỡ hắn đẩy xe lăn rời đi.

Kinh Hàn Chương sau khi trở về, liền đuổi A Mãn đi, dựa theo Yến Hành Dục nói mở hết bảy tám chỗ cất ám khí ra.

Đối diện với nỏ, chủy thủ, roi mềm,... Cùng với một số loại binh khí hắn căn bản không biết nên gọi là gì trên giường, Kinh Hàn Chương trầm mặc hồi lâu, một lời khó nói hết mà nhận mệnh nằm xuống.

"Có chút đáng sợ." Kinh Hàn Chương nhắm mắt lại suy nghĩ, "Sao mà còn cẩn thận hơn cả một hoàng tử như ta a? Đúng là biếи ŧɦái, có nhiều người muốn gϊếŧ y như vậy sao?"

Tuyết rơi xuống không ngừng, thân thể Yến Hành Dục quá gầy yếu, Kinh Hàn Chương chỉ ra ngoài một chuyến mà cả người đều mệt mỏi không cử động được, mới nằm xuống một hồi liền vô tri vô giác ngủ rồi.

Màn đêm tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có tiếng tuyết rơi nhẹ nhàng.

A Mãn không biết vào từ nơi nào, vén màn giường lên, mặt không đổi sắc mà nhìn người đang ngủ say trên giường.

Tầm mắt hắn đảo qua mấy vị trí trên giường, tựa hồ đã phát hiện ám khí không còn, sát ý trên mặt càng nặng.

Kinh Hàn Chương vẫn còn đang ngủ, không hề biết được xung quanh xảy ra chuyện gì.

A Mãn nhìn hắn thật lâu, đưa tay sờ sau eo, chậm rãi rút ra một thanh chủy thủ sắc bén.

Hắn giống như một con mèo linh hoạt không gây ra chút tiếng động, từng chút một lại gần, thanh chủy thủ trong tay còn chưa kịp kề lên trên cổ, đã bị một bàn tay khác nhẹ nhàng chế trụ.

A Mãn cả người cứng đờ, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

"Kinh Hàn Chương" đang đứng sau hắn, nắm chặt tay hắn, rũ mắt thản nhiên nói: "Không phải đã nói nhiều lần rồi hay sao, đừng cầm chủy thủ đi gϊếŧ người, ta sợ máu."

A Mãn ngẩn ngơ: "Công tử?"

"Ừ." Yến Hành Dục đẩy nhẹ A Mãn ra, không hề để ý tới việc A Mãn ra tay với thân thể của mình, ngược lại ngồi xuống cẩn thận mở ám cách dưới giường ra, giống như đang làm một chuyện vô cùng quan trọng.

A Mãn cả người bị bao lại bởi trạng thái hoảng hốt, đứng đó thần tình mê man, ngơ ngác nhìn Yến Hành Dục, lại hô một câu: "Công tử?"

Yến Hành Dục: "Ừ."

A Mãn như thấy quỷ: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Yến Hành Dục thuận miệng nói: "Như ngươi đã thấy."

Sau khi mở ra ám cách, y lại như thường ngày không chút để ý mà phân phó: "Sáng sớm ngày mai đi phủ Quốc sư, mời sư huynh tới phủ Thừa tướng một chuyến."

A Mãn theo bản năng đáp: "Vâng!"

Đáp lại xong hắn càng mộng bức.

Yến Hành Dục hơn nửa đêm mạo hiểm, thất tha thất thểu mà khống chế đôi chân gian nan đi tới thiên viện.

A Mãn còn tưởng rằng y cố ý trở về là để nói cho mình về tình huống mơ hồ này, nhưng không ngờ công tử nhà hắn tuy thay đổi thân thể khác nhưng lại không tính toán giải thích cho hắn.

A Mãn mở mắt trừng trừng nhìn Yến Hành Dục thần tình nghiêm túc chăm chỉ mà mở một ngăn ám cách khác trong cái ám cách vừa rồi, lại lấy ra một cái hộp nhỏ có khoá, móc một hạt kim quả tử từ trong cổ tay áo, coi như trân bảo mà bỏ vào.

A Mãn: "..."

Ừ, đây nhất định là công tử nhà hắn rồi.

⭐⭐⭐

Truyện convert hay : Vô Địch Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện