Bao Dung Vô Bờ

Chương 33: Yêu thương


trước sau

Advertisement

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Một ngụm bia của Tô Tranh nghẹn giữa cổ họng, anh ấy chậm chạp giương mắt nhìn Bùi Cận.

Gương mặt anh lạnh lẽo, trước sau như một, khóe môi hơi nhếch, có nụ cười nhẹ. Nhưng sao anh ấy càng nhìn càng cảm thấy khiếp đảm? Giống như mình làm chuyện gì rất có lỗi với anh.

Kỳ lạ, quá mức kỳ lạ.

Tô Tranh uống thêm ngụm bia, bia rượu thêm can đảm.

“Không cần đâu, chú Bùi, tôi muốn tự lực cánh sinh.” Tô Tranh lắc đầu.

Tô Tranh đến thành phố Lịch, không muốn dính hào quang từ cái danh đại thiếu gia nhà họ Tô, nếu giờ Bùi Cận giúp anh ấy, không phải là không khác nhau lắm sao?

Tô Tranh là người có nguyên tắc.

“Tôi có một người bạn làm trong ngành IT, cũng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.” Ánh mắt Bùi Cận dừng ở cái ly trước mặt, nói chậm: “Năm nay anh ta ba mươi lăm tuổi, giờ đang có một công ty đại chúng [1] ở Mỹ.”

[1] Công ty đại chúng: là những công ty thực hiện huy động vốn rộng rãi từ công chúng thông qua phát hành chứng khoán niêm yết tại các trung tâm giao dịch chứng khoán, hoặc chứng khoán không niêm yết nhưng được giao dịch thông qua các thể chế môi giới chứng khoán

“Nguyên Đán năm nay anh ta sẽ về nước, cũng chính là cuối tháng này, đến lúc đó, tôi có thể giới thiệu hai người với nhau, giao lưu kinh nghiệm. Tôi nghĩ, chắc hai người có rất nhiều chuyện để nói.”

Tô Tranh lắng nghe, dần nghĩ đến một người, nhưng không dám xác định, thử thăm dò: “Người bạn mà chú nói, không phải là ngài Buddy chứ?”

Bùi Cận nhìn anh ấy, nở nụ cười nhạt, gật đầu: “Đúng vậy!”

“Ngài ấy là thần tượng của tôi!”

Tô Tranh vỗ đùi, lại ngồi gần Bùi Cận thêm chút nữa, kích động nói: “Trước đây ngài ấy từng tới trường chúng tôi mở toạ đàm, khi đó tôi đặc biệt sùng bái ngài ấy. Tôi muốn được giống như ngài ấy! Chú Bùi, được đấy.” Tô Tranh vui vẻ nhướng mày với anh, xong rồi thì hỏi: “Tôi thật sự có thể gặp mặt ngài ấy?”

“Có thể.” Bùi Cận gật đầu, vô cùng chắc chắn. Dừng lại một lúc, anh nói tiếp: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày về nước anh ta sẽ ở nhà tôi.”

“À~” Tô Tranh vừa đáp lời, vừa gật đầu như đã hiểu.

Nhìn cái dáng vẻ này, không biết trong đầu đang tính toán gì.

Đột nhiên tròng mắt anh ấy dừng lại, quay đầu hoài nghi nhìn Bùi Cận, nói: “Chú Bùi, không phải lần trước chú nói không còn phòng à?”

Cho anh ấy ở thì không có, cho bạn ở thì lại có, thế này là quá bất công rồi!

Ánh mắt Bùi Cận khựng lại rõ ràng, rồi sau đó anh bình tĩnh trả lời: “Anh ta ngủ sô pha.”

Tô Tranh còn muốn hỏi lại, nhưng lúc này, Tô Nịnh Nịnh đã đi ra.

Cô thấy Tô Tranh đang cùng Bùi Cận nói chuyện, có vẻ rất sôi nổi hứng thú, thế là đi qua hỏi: “Hai người đang nói cái gì đấy?”

“Không có gì, anh đang thỉnh giáo kinh nghiệm.” Tô Tranh mỉm cười, cầm đùi gà đưa cho Tô Nịnh Nịnh.

“Anh ta nướng có đáng tin cậy không?” Tô Nịnh Nịnh cầm đùi gà, dùng vẻ mặt không tin tưởng nhìn Lục Viễn Gia bên kia.

“Chính cậu ta đề nghị nướng BBQ, chắc chắn là biết nướng.” Tô Tranh cầm đùi gà, cắn một miếng, cười nói: “Cũng được, ăn không chết.”

“Chú nếm thử trước đi.” Tô Nịnh Nịnh đưa đùi gà trên tay cho Bùi Cận.

Bùi Cận không nói chuyện, trực tiếp cầm lấy, cắn một miếng.

Tô Tranh chỉ vào anh, nhíu mày: “Vừa rồi tôi đưa chú, sao chú nói không cần?”

Vừa rồi lúc ngồi xuống, Tô Tranh cũng đưa đùi gà cho Bùi Cận. Bùi Cận lắc đầu, nói anh không thích ăn cái này. Dạ dày anh không tốt, không thể ăn đồ quá cay, quá dầu mỡ.

“Cái này ngon hơn cái vừa rồi cậu đưa.” Bùi Cận cắn thêm một miếng, thản nhiên trả lời.

“Không thể nào.” Tô Tranh phản bác: “Rõ ràng giống nhau.”

“Chắc là người cũng phải phân cấp.” Tô Nịnh Nịnh “có lòng” giải thích: “Người đẹp đưa đùi gà nào cũng ngon, người xấu đưa đùi gà, chắc chắn là khó ăn.”

“Em…” Tô Tranh nhìn cô đăm đăm, tức giận cắn răng. Sau đó nghiêng đầu nhìn Bùi Cận, thế nhưng anh còn gật đầu, đáp: “Hình như thế.”

Tô Tranh: “…Thế cái rắm.”

Lục Viễn Gia ngồi trước giá nướng BBQ cả đêm.

Tô Tranh tạm thời có việc đi trước, Tô Nịnh Nịnh và Bùi Cận cũng về, anh ta rời khỏi hồ, tản bước trong đêm.

Nơi này vốn ở ngoại ô, có hơi hoang vắng, không được mấy người.

Lục Viễn Gia càng thêm ưu phiền.

Không chỉ hiện tại, trong khoảng thời gian này, anh ta luôn âu sầu.

Đi ngang qua một tiệm cà phê, Lục Viễn Gia tùy ý nhìn một cái, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc. Anh ta sửng sốt, lập tức chạy vào.

“Lục Lục.” Lục Viễn Gia túm tay cô ấy, ngón tay níu chặt, kéo cô ấy ra ngoài.

Anh ta thấy quần áo phục vụ cô ấy mặc trên người thì lập tức nổi giận.

“Em ở đây làm gì? Trong thẻ của anh nhiều tiền như vậy, không đủ cho em dùng sao?”

Lần đầu tiên Lục Viễn Gia thấy Sơ Lục, cảm giác cô là một nữ sinh trầm tĩnh, ngày mùa đông ngâm tay trong chậu nước, không ngừng rửa chén, thậm chí tay cũng sưng đỏ nứt nẻ.

Một cô gái xinh đẹp, lẳng lặng đứng nơi đó, cơ thể gầy yếu mong manh, Lục Viễn Gia chợt thấy chua xót.

Anh ta thích nhất là mỹ nữ, cho nên khi đó, anh ta nghĩ, để một đại mỹ nữ như thế chịu khổ, anh ta thấy đau lòng.

Sau này họ ở bên nhau, Lục Viễn Gia không cho cô ấy làm bất cứ việc gì, dưỡng đôi tay kia.

Tay Sơ Lục rất trắng, rất đẹp, nhưng trên ngón tay luôn có vết nứt nẻ trước đây để lại, bôi thuốc cũng không tan.

“Tiền của anh thì liên quan gì đến tôi?” Sơ Lục lạnh nhạt rút tay ra, lời nói xa cách: “Tôi muốn dùng tiền thì sẽ tự mình kiếm ra.”

“Xem như anh sai rồi, anh xin lỗi.” Lục Viễn Gia thấy sắc mặt cô ấy không tốt thì đau lòng, dù anh ta không cảm thấy mình làm cái gì sai, nhưng vẫn cúi đầu trước.

“Chúng ta không chia tay, được không?” Anh ta yêu đương, trước nay luôn nói chia tay trước, Sơ Lục là người duy nhất chủ động nhắc đến.

Thật mất mặt, lúc ấy đương nhiên giận, nhưng cơn giận qua đi, ngẫm lại, cũng không có gì mà so đo, trọng điểm là, anh ta đã không thể rời khỏi Sơ Lục.

“Lục Viễn Gia, nếu một ngày nào đó tôi chết ở ven đường, nhất định anh cũng sẽ không biết.” Sơ Lục nhìn anh, hồi lâu sau mới mở miệng, giọng khàn khàn: “Chờ sau này tôi già đi, nhất định anh cũng không thích tôi nữa. Không, không cần chờ già đi, khả năng chỉ được vài năm.”

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Sơ Lục luôn bình thản, nhìn Lục Viễn Gia trước mặt, không có chút phập phồng gợn sóng.

“Mỹ nữ nhiều như vậy, người xinh đẹp hơn tôi càng nhiều hơn, anh chỉ cần quen rồi, đến khi đó có tôi hay không có tôi đều giống nhau.”

Bên trong có người đang tìm Sơ Lục, thấy cô ấy ở bên ngoài thì ra kêu: “Sơ Lục, vào rửa ly.”

Sơ Lục lên tiếng: “Vâng, em vào ngay đây.”

Sơ Lục rút tay ra khỏi Lục Viễn Gia, hờ hững nói: “Tôi phải làm việc.”

“Rửa ly gì chứ?” Lục Viễn Gia túm chặt cánh tay cô ấy, cả giận: “Anh không cho em làm việc ở chỗ này. Em không có tiền thì dùng của anh, em ở trường ngoan ngoãn học tập, sau này ra tìm việc, có việc nào mà không tốt hơn rửa ly.”

“Tôi đã nói, chúng ta chia tay rồi.” Hình như anh ta nghe không hiểu tiếng người, Sơ Lục rất bất đắc dĩ, “Thẻ của anh tôi đã trả, để trong ngăn kéo, chắc anh chưa phát hiện.”

“Mẹ nó hôm nay em dám đi, anh sẽ đánh gãy chân em.” Lục Viễn Gia túm cổ tay cô ấy, chặt đến mức xương cốt cũng đau.

Nhưng Sơ Lục hoàn toàn không có phản ứng.

Cổ họng cô ấy hơi nhúc nhích, trong lòng chua xót, có hơi nghẹn ngào.

“Anh có biết, buổi tối hôm chúng ta chia tay, tôi ở đâu không?” Sơ Lục quay đầu nhìn anh ta, nói: “Tôi cảm thấy chắc anh cũng có quyền được biết.”

Lục Viễn Gia thấy cô ấy thế này thì sửng sốt, cảm thấy là lạ.

“Tôi đau bụng, đi bệnh viện, bác sĩ nói tôi mang thai ngoài tử cung.” Sơ Lục hơi dừng lại, hỏi anh ta: “Anh có biết mang thai ngoài tử cung là sao không? Chính là phôi thai lớn lên bên ngoài tử cung, sau đó cần phải phá thai. Ngày nào bác sĩ cũng kiểm tra chỉ số HCG của tôi, lúc nó trở lại bình thường, cũng có nghĩa phôi thai đã bị giết chết.”

Sơ Lục nhấn mạnh: “Đúng vậy, giết chết.”

Hai chữ kia rất nặng.

“Trước đó thì sao, tôi gọi cho anh, nói tôi đau bụng, anh không hề quan tâm, tôi đi tìm anh, anh cũng nói qua loa vài câu có lệ.”

Mấy ngày đó Lục Viễn Gia cãi nhau với người nhà, tâm tình không tốt, cho nên không để ý đến Sơ Lục lắm.

“Điều khiến tôi thực sự tuyệt vọng, là anh.”

Cánh tay dần được buông lỏng, Sơ Lục rút tay ra, trên cổ tay, có thể thấy được vệt đỏ rõ ràng.

Cô ấy xoay người đi vào trong, mới vừa đi được hai bước, nghĩ đến cái gì đó nên dừng lại.

“Số tiền mấy năm nay tôi dùng, tôi đều nhớ kỹ, sau này sẽ trả lại cho anh.”

Nói xong, cô ấy đi vào, Lục Viễn Gia lại không nhúc nhích.

“Mang thai ngoài tử cung…” Trong miệng anh ta lẩm bẩm mấy chữ này, ngón tay nắm chặt, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, trái tim thít chặt.

Cảm giác như bầu trời sụp đổ.

Đôi mắt Lục Viễn Gia đỏ lên, nhìn bóng dáng Sơ Lục, muốn đuổi theo, nhưng lại không dám.

Lục Lục của anh ta, đã từng mang thai con của họ, sau đó không có nữa.

Nhưng anh ta lại không biết gì

Một chút cũng không biết.

...

Buổi tối, Tô Nịnh Nịnh tắm rửa xong, mở điện thoại thì thấy Sơ Lục gọi điện thoại cho cô.

Vì thế cô gọi lại

“Có hơi muốn khóc.” Sơ Lục vừa mở miệng, giọng nghẹn ngào, hít mũi, sau đó không còn âm thanh gì nữa.

“Vậy cậu khóc đi.” Tô Nịnh Nịnh cũng không hỏi vì sao, nhỏ giọng nói: “Mình nghe.”

“Số người anh ta từng thích rất nhiều, mình chỉ là một trong số đó, cũng sẽ không phải người cuối cùng.” Sơ Lục vừa khóc vừa nói.

Thật ra cô ấy rất kiên cường, lần trước lén khóc, bị Tô Nịnh Nịnh gặp được, cô ấy còn xoay người, không muốn để cô nhìn thấy.

Đã có một quá khứ như vậy, cô ấy không muốn để người khác thấy mình yếu ớt, ít nhất nên để lại chút tự tôn cuối cùng cho mình.

Nhưng giờ cô ấy rất khó chịu, muốn tìm một người để nói hết.

“Lúc vừa quen nhau, anh ta rất tốt với mình, mình ôn thi, anh ta cũng sẽ thức đến mười hai giờ cùng mình.”

Cô ấy chưa từng được ai yêu thương, Lục Viễn Gia yêu thương cô ấy, là người đầu tiên trong cuộc đời cô thật sự quý trọng.

Cũng rất cảm động.

“Nhưng mà……” Sơ Lục khóc, Tô Nịnh Nịnh đau lòng, không ở bên cạnh cô ấy cũng biết giờ cô ấy đang khóc, nói không thành lời.

Vài câu nói đứt quãng, phần sau không còn rõ ràng.

“Nhưng anh ta không hề thích mình.”

Cô ấy là một người không nơi nương tựa, sau khi quyết liệt với người nhà, Lục Viễn Gia chính là tất cả chỗ dựa của cô ấy.

“Mình đau lòng, chỉ cần nghĩ đến anh ta là đau lòng.” Giọng Sơ Lục rất nhỏ, như đang tự nói với mình, cũng nói không thành lời.

“Vậy chúng ta đừng nghĩ nữa.” Giọng Tô Nịnh Nịnh mềm mỏng, cũng nói rất nhỏ: “Sau này, cậu sẽ gặp được một người thật tốt.”

“Đến lúc đó, có thể quên anh ta đi.”

Ai ai cũng cảm thấy Sơ Lục là người lạnh nhạt, không dễ tiếp cận, nhưng Tô Nịnh Nịnh biết, cô ấy chỉ không biết cách chung đụng với người khác thế nào.

Cô ấy là một cô gái rất tốt.

Cũng đáng được yêu thương.

“Cậu đừng khóc nữa, cậu khóc mình cũng muốn khóc.” Chóp mũi Tô Nịnh Nịnh ê ẩm.

“Chú Bùi của cậu tốt với cậu như vậy.” Sơ Lục thật sự cho rằng cô khóc, mình đang khóc cũng an ủi cô.

“Tình cảm chú ấy dành cho cậu, chắc chắn là rất nhiều.”

Ý của Sơ Lục là, Bùi Cận yêu thương cô, còn nhiều hơn cô tưởng tượng.

Lúc Bùi Cận lên lầu, loáng thoáng nghe thấy trong phòng Tô Nịnh Nịnh có tiếng khóc, anh hoảng hốt, đẩy cửa đi vào.

Tô Nịnh Nịnh vừa cúp điện thoại, đang lấy khăn giấy, khóc như một con ngốc. Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu nhìn Bùi Cận.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Tô Nịnh Nịnh biết giờ mình khóc rất xấu, che mặt lại, không vui nói: “Khóc chung với người ta, chú không biết à?”

“Khóc chung?” Bùi Cận sửng sốt, nhìn chiếc điện thoại cô để sang một bên, đoán được sơ sơ.

“Không phải em khóc thì tốt.” Bùi Cận nhẹ nhàng thở ra.

“Hả?” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, ngơ ngác nhìn anh.

“Em khóc, tôi sẽ đau lòng.” Bùi Cận nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói.

Rõ ràng vẫn là giọng nói lành lạnh… Nhưng không khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Tô Nịnh Nịnh cụp mắt, không biết nên trả lời thế nào.

Một hồi lâu sau, cô nói nhỏ: “Có rất nhiều người đau lòng cháu.”

Bao nhiêu người nuông chiều cô, không chỉ có mỗi anh.

Đôi mắt Bùi Cận tối lại, nói chậm: “Nhưng tôi chỉ có mỗi mình em để đau lòng.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện