Bao Dung Vô Bờ

Chương 32: Mưu đồ


trước sau

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Cuối tuần, Tô Tranh kêu Tô Nịnh Nịnh đi làm đồ nướng BBQ.

Mới có một thời gian ngắn, anh ấy đã đạt được thắng lợi đầu tiên trong con đường gây dựng sự nghiệp, thế là kiêu ngạo với thành tích của mình, quyết định ăn mừng.

Tô Tranh nói, nếu Tô Nịnh Nịnh có bạn, cũng có thể mang đến.

Lúc ấy nghe xong, Tô Nịnh Nịnh lập tức cảm thấy không đúng.

Anh ấy nói muốn Tô Nịnh Nịnh mang bạn, nhưng Tô Nịnh Nịnh cô làm gì có bạn nào nữa ở đây, không phải chỉ có Sơ Lục sao?

Dĩ nhiên là cô nghi ngờ.

Tô Tranh và Lục Viễn Gia ở chung nhà, không chừng là chủ ý của Lục Viễn Gia.

Tô Nịnh Nịnh chọn một bộ quần áo thoải mái, tóc cũng buộc lên, tùy tiện cầm túi xách rồi chuẩn bị ra cửa.

Bùi Cận ra khỏi thư phòng, còn chưa thay đồ ngủ, thấy cô đã sửa soạn ngay ngắn, không khỏi lên tiếng hỏi: “Đi đâu?”

“Chú Bùi Cận à, cháu đi đâu cần phải báo cáo với chú sao?” Tô Nịnh Nịnh kiêu ngạo hếch cằm, ngang bướng vô cùng.

Cô chính là ỷ vào người khác thích mình liền làm xằng bậy.

“Không cần.” Bùi Cận rất bình tĩnh lắc đầu, sau đó kéo Tô Nịnh Nịnh, lên trên phòng mình.

“Chú làm gì đấy?” Tô Nịnh Nịnh đánh không lại anh, bị anh kéo đi cũng không phản kháng, chỉ có hơi tức giận.

Bùi Cận vào phòng, đóng cửa lại, buông tay Tô Nịnh Nịnh ra, sau đó mở tủ đồ tìm quần áo.

“Em quay người đi.” Anh hất cằm, ý bảo Tô Nịnh Nịnh nhìn sang phía cửa sổ.

Tô Nịnh Nịnh không biết anh muốn làm gì, mím môi, nói: “Không.”

“Vậy được.” Bùi Cận thấy cô không quay người thì cúi đầu cởi thắt lưng, thong dong nói: “Nếu em muốn nhìn, thì cứ nhìn đi.”

Tô Nịnh Nịnh khựng lại, đập vào mi mắt, áo ngủ anh đã cởi ra, cơ bụng rắn rỏi chắc nịch, Tô Nịnh Nịnh nhìn mà run lên.

Cô lập tức xoay người.

Đưa lưng về phía anh, Tô Nịnh Nịnh há miệng thở hổn hển mấy hơi, trong đầu toàn là hình ảnh vừa rồi, trong lúc nhất thời quên mất, vì sao mình phải ở đây.

Ngay khi cô định lên tiếng, Bùi Cận đã thay quần áo xong.

Cô bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, vừa lúc nhìn thấy Bùi Cận vươn tay với mình.

“Đi thôi, muốn đi đâu, tôi và em cùng đi.”

“Cháu không đồng ý.” Tô Nịnh Nịnh đi ra ngoài, tự động bỏ qua cánh tay anh, “Cháu muốn tự đi.”

“Chắc là tối nay trời sẽ mưa, tôi mang thêm áo khoác cho em, cả mũ nữa.”

Bùi Cận không tiếp lời Tô Nịnh Nịnh, nói sang chuyện khác: “Đều để ở chỗ tôi, túi xách của em không đựng được hết.”

Tô Nịnh Nịnh nghĩ lại, hình như là thế.

Ra ngoài có người theo sau, chuẩn bị hết cho mọi tình huống, bản thân không cần phải nhọc lòng, lại có thể sai bảo miễn phí.

Vì thế cô không từ chối nữa.

Địa điểm nướng BBQ ở bên hồ.

Đây là một khu chuyên dùng để tổ chức tiệc nướng BBQ, bình thường có rất nhiều người đến đây, nhưng hôm nay khá vắng vẻ, không thấy người nào, bị Lục Viễn Gia bao hết.

Anh ta và Tô Tranh đã tới được một lúc, bắt đầu chuẩn bị đồ.

Tô Tranh thật sự chuẩn bị làm đồ nướng BBQ, để chúc mừng, nhưng hiển nhiên Lục Viễn Gia thì không phải, nếu không anh ta sẽ không nằng nặc đòi bao cả quán.

“Cậu không gọi mấy người kỳ quặc nào tới đây chứ?” Tuy rằng trước đó đã dặn dò, nhưng Tô Tranh không yên tâm, vẫn muốn xác nhận với Lục Viễn Gia lần nữa.

Anh ta thích mỹ nữ như vậy, kêu một đám phụ nữ đến đây, không phải là xong hết toàn bộ sao?

Thành cái chốn hẹn hò khổng lồ.

“Mình không có.” Lục Viễn Gia không kiên nhẫn trả lời lần nữa, anh ta nhẩm tính, đến bây giờ đã sáu mươi ba ngày không gặp Sơ Lục.

Hai tháng.

Thực chất, hai tháng không quá dài, nhưng Lục Viễn Gia lại cảm giác như mình đã trải qua hai năm.

Tối hôm qua trong giấc mơ đều là đang ôm Lục Lục.

Trong mộng rất vui vẻ, nhưng tỉnh lại thấy trên giường trống rỗng, ngoại trừ anh ta thì chỉ có chăn gối.

Hơn nữa, sẽ không có Lục Lục kêu anh ta rời giường.

Anh ta biết giờ Sơ Lục đang ở trường học, cũng biết cô ấy và Tô Nịnh Nịnh là bạn thân, cho nên lấy cớ mở tiệc nướng BBQ, xem có thể gặp cô ấy không.

Lục Viễn Gia là đại thiếu gia ưa sĩ diện, dù anh ta có thể tìm được Sơ Lục, có thể liên hệ với cô ấy, cũng không muốn chủ động đi làm.

Anh ta luôn cho rằng, mình làm những chuyện như vậy, mặc dù là sai rồi, nhưng cũng không đến nông nỗi không thể vãn hồi.

Nếu họ có thể… Làm lành.

Anh ta muốn như thế.

“Tô Manh Manh.” Tô Nịnh Nịnh vừa nhìn thấy anh ấy, lập tức tươi cười chạy sang, nhìn quanh một vòng, hỏi: “Anh chuẩn bị đồ gì ngon rồi?”

Lục Viễn Gia nhìn thấy Tô Nịnh Nịnh, động tác liền khựng lại, không ngừng xem xét phía sau cô, nhưng không phát hiện có người.

“Em gái Nịnh Nịnh, em tới một mình à? Không mang bạn sao?” Lục Viễn Gia giành trước hỏi một câu, còn cười thật thảo mai.

Tô Nịnh Nịnh không thích anh ta, cũng không muốn nói chuyện, nhưng anh ta hỏi như vậy, Tô Nịnh Nịnh lập tức nghe ra ý đồ ẩn trong đó.

“Có chứ.” Cô cố ý gật đầu: “Ở phía sau ấy.”

Đôi mắt Lục Viễn Gia sáng lên rõ ràng.

Không biết là vì căng thẳng hay sao, anh ta nuốt nước miếng, động tác trên tay từ từ dừng lại, nhìn chằm chằm bên kia.

Tô Tranh nhìn Tô Nịnh Nịnh, gương mặt phiếm hồng, có gì đó không thích hợp lắm, anh ấy nhíu mày, duỗi tay đặt trên trán cô, hỏi: “Sốt à?”

Không đúng, sờ trán đâu thấy nóng.

Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, lập tức hơi hoảng loạn, chạm vào má mình, đúng là hơi nóng.

Vừa rồi lúc xuống xe, Bùi Cận dắt tay cô băng qua đường, hai má không tự giác đỏ lên, nhưng chính mình cũng không biết…

“Không có gì.” Tô Nịnh Nịnh chột dạ lắc đầu, nói: “Có thể là gió lớn, thổi đến đỏ.”

“Gió chỗ nào?” Tô Tranh còn cảm nhận bốn phía, rõ ràng hôm nay ngay cả gió nhẹ cũng không có.

“Anh, có nước uống không? Em khát.” Tô Nịnh Nịnh nói sang chuyện khác.

“Anh làm nước ép trái cây cho em.” Tô Tranh vừa nghe cô nói khát nước, lập tức đi ép nước trái cây.

“Nước xoài với nước dâu tây, muốn uống cái nào?”

“Nước xoài.”

Đợi khoảng mười phút, vẫn chưa thấy người tới, vì thế Lục Viễn Gia không nhịn được, lại hỏi: “Bạn em vẫn chưa tới à?”

Tô Nịnh Nịnh quay đầu nhìn xem, chỉ bên kia nói: “Tới rồi kìa.”

Lục Viễn Gia chờ mong nhìn qua, nhưng lại thấy một người đàn ông đang đi tới, mặc một cái áo khoác thể thao màu đen, còn rất đẹp trai.

Là Bùi Cận.

Lục Viễn Gia thất vọng, ánh mắt hoàn toàn tối sầm.

“Không có bạn nào nữa à?” Lục Viễn Gia nhìn Tô Nịnh Nịnh hỏi.

“Anh còn muốn có ai?” Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không để Sơ Lục nhảy vào hố lửa.”

Lần trước Tô Nịnh Nịnh kể chuyện Lục Viễn Gia liên tục uống rượu cho Sơ Lục, Sơ Lục lại không có phản ứng gì.

Cô ấy hiểu Lục Viễn Gia, chỉ là nhất thời chưa quen được mà thôi.

Cô ấy đã chịu đứng quá đủ, không thể giao cả đời mình cho một người như vậy, đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình cô ấy, kết cục sẽ rất bi thảm.

Con người, đã sinh ra thì phải sống thật tốt. Nửa đời trước Sơ Lục cô đã sống không giống con người, vốn tưởng ra được hố lửa, cuối cùng lại rơi vào một hố lửa khác.

Đây là nguyên văn Sơ Lục nói với Tô Nịnh Nịnh.

Tô Nịnh Nịnh nói, nên ném những lời này cho cái hố lửa Lục Viễn Gia kia. Hiện giờ anh ta khá tốt, chỉ mỗi Sơ Lục xảy ra chuyện, chịu khổ nhiều như vậy, anh ta thì không hay biết gì.

Lúc này, Bùi Cận đã đi tới. Anh vừa nhận được điện thoại, có việc phải xử lý nên tới chậm hơn mười phút.

“Người trẻ tụ họp, sao lại đem cả chú ấy đến đây?” Tô Tranh nhỏ giọng nói bên tai Tô Nịnh Nịnh.

Thời gian Tô Tranh quen Bùi Cận còn sớm hơn cả Tô Nịnh Nịnh. Khi đó anh ấy đang học đại học, được bố giới thiệu chú Bùi, ấn tượng về Bùi Cận rất đơn giản, chín chắn, trưởng thành, lạnh nhạt, xa cách.

Có anh ở đây, chắc chắn không thể chơi tận hứng.

“Không sao, anh cứ xem chú ấy như không khí là được.” Tô Nịnh Nịnh chớp mắt với Tô Tranh, cười nói: “Đừng khách sáo với chú ấy.”

“Chào chú.” Tô Tranh gật đầu với anh, chào hỏi, nở nụ cười tiêu chuẩn.

“Bên trong còn có ktv, bóng bàn, phòng chơi game, chú cứ thoải mái.”

Màn đêm buông xuống.

Tô Nịnh Nịnh đi WC, Bùi Cận ngồi trên bàn, trước mặt chỉ có một cái ly, bên trong là nước.

Tô Tranh thấy Tô Nịnh Nịnh đi khỏi, lập tức đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Bùi Cận, vỗ vai anh.

“Chú Bùi, hình như hôm nay em gái tôi là lạ.”

Tô Nịnh Nịnh là điển hình của tính cách đại tiểu thư, đều do mình nuôi ra, anh ấy rõ ràng nhất. Hôm nay nói chuyện với cô, ánh mắt cô luôn lập loè, cả người mất hồn, thi thoảng nói chuyện còn ấp a ấp úng.

Trọng điểm là đột nhiên đỏ mặt.

“Con bé không yêu đương chứ?” Tô Tranh lo lắng sốt ruột.

Bùi Cận uống chút nước, lắc đầu, trả lời rất chắc chắn: “Không có.”

Hiện giờ không có, sau này thì chưa chắc.

“Không có thì tốt.” Tô Tranh vuốt ngực, nhẹ nhàng thở ra.

“Nhưng mà chú Bùi, chú có tuổi rồi, nhiều kinh nghiệm, bình thường tôi không thể trông nom nó, chú nhất định phải giúp tôi chú ý.”

Tô Tranh nhắc đến Tô Nịnh Nịnh thì liên tục dặn dò không ngừng.

“Tô Nịnh Nịnh chưa từng yêu đương, thậm chí đến bây giờ còn chưa thích người nào, hơn nữa đầu óc không tốt, dễ bị người ta lừa.” Tô Tranh mở chai bia, vừa uống vừa nói: “Ngoài ra tôi có yêu cầu rất cao với em rể tương lai, nhất định phải tỉ mỉ chọn lựa, để tôi xem qua.”

Dường như Bùi Cận rất có hứng thú, gật đầu, nói: “Yêu cầu cao thế nào? Nói nghe xem.”

“Chiều cao bề ngoài thì không nói làm gì, dù sao cũng không thể kém hơn tôi, cái người xấu nhất nhà này.” Tô Tranh rất biết tự giác ngộ.

Một nhà bốn người, Tô Tranh xấu nhất.

“Quan trọng nhất là có thể bao dung tính tình của Tô Nịnh Nịnh, có thể nuông chiều, tốt với con bé.”

“Ừ.” Bùi Cận gật đầu, hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Sao nữa à… Tôi nghĩ rồi, tuổi không nên chênh lệch quá lớn, hai ba tuổi là vừa.” Tô Tranh chậc chậc hai tiếng, nhìn Bùi Cận, nói: “Chú nói xem, nếu còn lớn hơn cả tôi, không phải rất kỳ quặc sao?”

Anh ấy nói vậy là đang chờ sự hưởng ứng của Bùi Cận, nhưng lúc này Bùi Cận lại không nói chuyện.

Tô Tranh tiếp tục lải nhải: “Biết nghe lời cũng rất quan trọng, em rể tương lai, có thể để anh vợ này sai bảo.”

Tô Tranh nghĩ, cả đời này mình không sai bảo Tô Nịnh Nịnh được, sau này nếu có thể sai bảo chồng Tô Nịnh Nịnh, vậy cũng không tồi.

Đôi mắt Bùi Cận tối dần, một lát sau cười lạnh một tiếng, “Gia sản cũng phải có chút chút, nếu không sau này sẽ không nuôi nổi Tô Nịnh Nịnh.”

Tô Tranh nói đến điểm này, lại nhanh chóng lắc đầu, “Không đúng, nếu con bé thật sự thích, không có tiền cũng không sao. Dù sao thì tài sản nhà họ Tô lớn, để chồng nó ở rể là được.”

Tô Tranh nói đến đây, đột nhiên cảm thấy ý tưởng này rất tốt, vỗ tay một cái, nói: “Đúng vậy, ở rể. Chắc chắn bố mẹ tôi cũng không nỡ gả Tô Nịnh Nịnh ra ngoài.”

Tô Tranh nói một hồi, cảm thấy mình sắp xếp đặc biệt hợp lý.

“Nghe nói gần đây cậu đang gây dựng sự nghiệp?” Bùi Cận chuyển đề tài, nghiêng đầu nhìn Tô Tranh, từ từ nói: “Có cần tôi hỗ trợ không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện