Bao Dung Vô Bờ

Chương 11: Trốn học


trước sau

Advertisement

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Buổi tối, Tô Nịnh Nịnh cùng Tô Tranh gọi video, nói đến chuyện nấu ăn.

“Thật ra lần trước món súp cá hồi [1] của em cũng không tệ lắm, nhìn có thể ăn được mà.” Tô Nịnh Nịnh bất mãn, nói: “Chú ấy ăn hết cả, chắc chắn là thích ăn! Chú ấy lừa em!”

Lừa cô, nói đồ ăn cô làm khó ăn, chú Bùi thật quá đáng.

Tô Tranh nghe mà mặt mũi trắng bệch, “Ừm… Nịnh Nịnh à… Dù em có bất mãn với chú Bùi chuyện gì thì cũng nên bình tĩnh nói chuyện…”

Tô Nịnh Nịnh nhíu mày.

“Giết chết chú ấy sẽ gây tại họa cho nhà ta.”

“…”

Tô Tranh thấy sắc mặt Tô Nịnh Nịnh thay đổi, lập tức nói: “Ngon, ngon, đồ em làm ngon chết đi được, chắc chắn là chú ấy thích!”

Trong đầu Tô Tranh nghĩ, dỗ được tiểu thư, làm sao để sau này cô chỉ nấu cho Bùi Cận ăn thôi, đừng bao giờ dùng khả năng nấu nướng đó “chiêu đãi” anh, anh không chịu nổi.

“Anh, em nói với anh chuyện này.” Ngữ điệu nói chuyện của Tô Nịnh Nịnh đột nhiên mềm xuống.

Tô Tranh lập tức phát hiện có gì đó kỳ lạ, “Anh không có tiền. Anh từ chức rồi, đang là thằng nghèo hèn rỗng túi.”

Một khi Tô Nịnh Nịnh thân thiết gọi anh như vậy, chính là mơ ước ví tiền của Tô Tranh.

Tô Tranh mới đi làm hai năm, lại không cần tiền trong nhà, hùng hồn tuyên bố muốn tự mình xây dựng một chân trời mới. Thời gian trước anh vừa từ chức, thu không đủ chi, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ tốc độ ví tiền xẹp xuống.

Thật ra mỗi tháng phí sinh hoạt của Tô Nịnh Nịnh cũng rất nhiều, Tô Trường Bách nói, con gái nhà người ta có, Nịnh Nịnh của họ cũng phải có, nhưng số tiền đó không đọ nổi sức mua của Tô Nịnh Nịnh.

Cô toàn mua túi xách váy vóc gì không.

Mấy tháng nay, tháng nào Tô Tranh cũng phải làm ví tiền di động của Tô Nịnh Nịnh, cô muốn gì là mua nấy.

Lần trước, một chiếc váy Haute couture [2] đã tiêu tốn hết tiền tích góp được của anh.

[2] Haute couture (May đo cao cấp): là việc thực hiện những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện. Được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất, một số váy áo Haute couture do các nhà mẫu như Chanel, Christian Dior… may đo riêng cho khách hàng có thể lên tới 100.000 euro (~2.60 tỷ VNĐ)

Nhưng bây giờ anh thật sự rỗng túi.

“Anh nói với em chuyện này này.” Tô Tranh đắn đo, mở miệng thăm dò: “Cái túi xách màu lam em đặt ở tầng hai tủ quần áo, anh thấy lâu rồi em không dùng, chắc là bỏ rồi nhỉ?”

“Túi xách màu lam?” Tô Nịnh Nịnh căng thẳng, hỏi: “Anh định làm gì?”

“Giang hồ cứu giúp…” Giọng Tô Tranh càng ngày càng nhỏ.

Khóe môi Tô Nịnh Nịnh cứng đờ, không nói một lời, trực tiếp tắt video.

Trong lòng Tô Tranh lộp bộp. Xong rồi, chọc đại tiểu thư tức giận rồi.

Tô Tranh lập tức gọi video lại, nhưng giao diện đối thoại lại hiển thị dấu chấm than màu đỏ

“… Hãy gửi lời mời kết bạn trước khi bắt đầu cuộc gọi.”

Tô Tranh hít sâu một hơi.

Tô Nịnh Nịnh này, vì một cái túi xách mà đến mức này sao! Từ nhỏ đến lớn cô đã lấy bao nhiêu thứ của anh, chỉ cần Tô Nịnh Nịnh muốn, anh có từng không cho sao? Hiện tại vì một cái túi xách, muốn vứt bỏ tình cảm anh em mười tám năm cho chó ăn?

Tô Nịnh Nịnh, con nhỏ này… Đồ! Vô! Ơn!

...

Tô Nịnh Nịnh ra điều kiện mỗi tuần làm cơm hai lần, cuối cùng Bùi Cận cũng đồng ý cho Sơ Lục ở tạm vài ngày.

Sơ Lục không muốn phiền người khác, nhưng không thể từ chối lòng nhiệt tình của Tô Nịnh Nịnh. Cô còn cố ý kêu cô giúp việc trong nhà nấu canh gà mỗi ngày, nói là phải bồi bổ thân thể cho Sơ Lục.

Những ngày Sơ Lục chưa khỏi hẳn, Tô Nịnh Nịnh ở nhà với cô ấy, ngày nghỉ Quốc Khánh cuối cùng, cùng cô ấy đến bệnh viện kiểm tra. Tình hình khá tốt, chỉ cần đi khám lại vài lần, nồng độ HCG không giảm xuống, không dao động thì không có vấn đề gì.

Ngày thứ hai, Tô Nịnh Nịnh cùng Sơ Lục đến trường học.

Buổi sáng chỉ có một tiết, sau khi hết tiết, Tô Nịnh Nịnh cùng Sơ Lục đi làm thủ tục xin ở ký túc xá.

Cô ấy khá may mắn, có một người mới dọn ra ngoài, phòng đó chỉ có bốn người, vừa hay cô ấy xin vào.

“Còn hành lý của cậu thì làm sao bây giờ?”

Hành lý của Sơ Lục vẫn còn ở nhà bạn trai cũ, trong khoảng thời gian này, quần áo phải mặc của Tô Nịnh Nịnh. Phong cách mặc đồ của hai cô rất giống nhau, dáng người cũng gần giống, quần áo Tô Nịnh Nịnh mặc lên người cô ấy, không hề có chỗ nào không ổn.

“Tối mình đi lấy.”

“Anh ta… Sẽ không đánh người chứ?” Tô Nịnh Nịnh lo lắng tên Lục Viễn Gia có khuynh hướng bạo lực. Dù sao thì ngày hôm đó nhìn anh ta rất hung dữ, dữ hơn cả chú Bùi.

“Không đâu.” Sơ Lục lắc đầu rất chắc chắn.

“Mình đi cùng cậu.” Tô Nịnh Nịnh không quá yên tâm.

Có lẽ là từ lần đầu tiên đụng mặt anh ta, cô đã có ấn tượng không tốt, cứ cảm thấy anh ta sẽ làm ra hành động gì đó.

“Không cần, nếu cậu đi cùng, chú Bùi của cậu sẽ trách mình.”

Hôm nay Sơ Lục không trang điểm, gương mặt hoàn toàn tự nhiên, có hơi tái nhợt, khóe môi nở nụ cười nhẹ. Bởi vì hai người đã thân quen hơn, lúc cô ấy nói chuyện luôn mang theo chút nghịch ngợm.

“Chú Bùi không vui, bởi vì chú ấy luôn tự xem bản thân là bố mình.” Tô Nịnh Nịnh nghiêm trang sửa lại: “Nhưng chú ấy không phải.”

Không dám, không dám.

Cô thật sự không dám nghĩ mấy chữ Sơ Lục vừa nói mà trở thành hiện thực sẽ như thế nào, dường như đây là chuyện hết sức đáng sợ. Đáng sợ đến mức Tô Nịnh Nịnh cảm thấy, nếu có một ngày xảy ra, chắc chắn là tận thế tới rồi.

Hoặc là chú Bùi già rồi, không có con cái, cần cô tới “Phụng dưỡng”.

Chỉ có một khả năng như vậy.

Là người được anh “chăm sóc” trong một năm, Tô Nịnh Nịnh nghĩ, nếu tương lai anh vào viện dưỡng lão, cô sẽ đi thăm anh mỗi tháng một lần.

Không thể để cho người khác nói Tô Nịnh Nịnh cô là một người vong ân phụ nghĩa, bạch nhãn lang [3].

[3] Bạch nhãn lang: ý chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn

“Mình vẫn nên đi với cậu thì hơn, kêu cả chú Bùi đi cùng nữa.” Tô Nịnh Nịnh ngẫm nghĩ, nói: “Chú Bùi bổ sầu riêng rất giỏi.”

“Hả?” Sơ Lục không hiểu ý của cô lắm.

“Người bổ sầu riêng giỏi, chắc là đánh nhau cũng không kém.” Tô Tranh bổ sầu riêng rất giỏi, đánh người cũng đặc biệt tàn nhẫn, một khi phát cáu thì đến Tô Nịnh Nịnh cũng hơi sợ, cho nên ý Tô Nịnh Nịnh là muốn mang chú Bùi đi đánh nhau.

“Nếu cậu thật sự muốn vì mình làm chút gì đó…”

Sơ Lục biết Tô Nịnh Nịnh có ý tốt, chỉ là giữa cô ấy và Lục Viễn Gia, vẫn nên có một kết thúc, không nên để người khác xen vào.

“Vậy thì ngày mai chuẩn bị một quả sầu riêng cho mình đi.” Sơ Lục chớp mắt, nói đùa với cô.

Hai người làm xong thủ tục vào ký túc xá.

Căn phòng bốn người này nằm ở một góc tầng hai, muốn đến thì phải đi xuyên qua cả hành lang, thi thoảng có người đi qua, đều không tránh khỏi tò mò nhìn các cô vài lần.

Hai cô gái xinh đẹp thời thượng, bản thân đã vô cùng thu hút. Hơn nữa cả tầng này đều là sinh viên năm nhất khoa Tài chính, không ai không biết, lớp ba có hai cô gái rất xinh đẹp, cả hai đều không ở ký túc xá, cho nên mới cảm thấy kì lạ, vì sao hôm nay các cô lại xuất hiện ở đây.

Lúc vào ký túc xá, Tô Nịnh Nịnh nghe thấy bên ngoài có người nhỏ giọng bàn tán, nói mấy ngày nghỉ Quốc khánh, thấy cô gái bên trái ở bệnh viện sinh non.

Bước chân Tô Nịnh Nịnh bỗng nhiên dừng lại.

“Xin hỏi cậu là bác sĩ à? Cậu làm giải phẫu sinh non à?”

Tô Nịnh Nịnh quay đầu nhìn chằm chằm người vừa nói chuyện, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên là cô gái kia không ngờ sẽ bị đáp trả.

Bình thường vào tình huống thế này, đều là nói sau lưng vài câu rồi thôi. Ai biết từ đâu truyền ra, rồi sẽ truyền thành cái kiểu gì, chỉ nói vài câu cho thú vị.

“Bạn học này, hai ngày trước tôi ở bệnh viện, thấy cậu sinh con, cậu có thừa nhận không?” Giọng Tô Nịnh Nịnh trong trẻo, vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn sang.

“Cậu…cậu nói bậy.” Nữ sinh kia nóng nảy, mở miệng phản bác, còn ấp úng: “Tôi…tôi sinh khi nào…”

“Tôi chỉ tùy tiện nói thôi.” Giọng Tô Nịnh Nịnh thờ ơ: “Vừa rồi cậu thích gì nói nấy, vì sao tôi không thể?”

Hai nữ sinh này bàn tán sau lưng người khác trước, giờ đuối lý, không cách nào phản bác lời Tô Nịnh Nịnh, hơn nữa cô ta cũng sợ cô sẽ thật sự đi khắp nơi, nói cô ta vừa sinh con. Tuy không phải thật, nhưng người người bàn tán, chắc chắn cô ta sẽ bị mọi người chỉ trỏ.

Nữ sinh kia tức giận, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể nén giận, xoay người về phòng của mình.

Tô Nịnh Nịnh nhăn mũi, ôm tay Sơ Lục, tiếp tục đi vào trong, “Nói hươu nói vượn, nhàm chán muốn chết.”

Lời đồn đãi đáng sợ biết bao nhiêu, dĩ nhiên Tô Nịnh Nịnh biết, cô không nghe thấy còn đỡ, nhưng nghe thấy thì không thể mặc kệ.

“Thật ra họ nói không sai.” Sơ Lục không quá để ý, từ trước đến nay, cô ấy luôn mặc kệ người khác nói thế nào về mình.

“Sao có thể giống nhau được?” Tô Nịnh Nịnh nói, đè thấp giọng, sợ người khác nghe thấy, nói rất nhỏ: “Rõ ràng là không phải như họ nói.”

“Chiều chúng ta ra ngoài dạo phố đi.” Tô Nịnh Nịnh không nói chuyện này nữa, chuyển chủ đề: “Cậu chuyển vào ký túc xá, chắc chắn có rất nhiều thứ muốn mua.”

“Nhưng mà… Chiều còn có tiết.”

“Chúng ta học tiết một rồi trốn đi, tiết hai là môn tự chọn, không học cũng không sao.” Tô Nịnh Nịnh đã nghĩ kỹ rồi.

“Thầy giáo sẽ không điểm danh.” Cô rất chắc chắn.

Vì thế Sơ Lục ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu.

...

Buổi chiều, Tô Nịnh Nịnh cùng Sơ Lục cúp tiết, chạy ra khỏi trường.

Lần đầu trốn học, Tô Nịnh Nịnh cảm thấy rất mới lạ.

“Không sao, cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không có việc gì.” Tô Nịnh Nịnh thấy Sơ Lục có hơi lo lắng, đảm bảo với cô ấy.

“Thầy Hạ rất tốt, không bao giờ điểm danh. Đi, đến trung tâm mua sắm.” Tô Nịnh Nịnh nghĩ đến việc dạo phố, lập tức bừng bừng hứng thú, những cái khác đã sớm vứt ra sau đầu.

Cùng lúc đó, bên này, trưởng học viện đã gọi điện thoại cho Bùi Cận.

Thầy giáo môn tự chọn này không thuộc học viện Kinh tế, vốn cũng không thích điểm danh, chẳng qua là trưởng học viện trùng hợp đi ngang qua, đứng ở sau phòng học nghe giảng một lúc, bà ấy đảo mắt tìm, phát hiện không có Tô Nịnh Nịnh. Bà nhìn đi nhìn lại nhiều lần, xác định Tô Nịnh Nịnh thật sự không có ở đây.

Nhớ tới lời tổng giám đốc Bùi nói, phải chú ý sát sao sinh viên này, tuyệt đối không cho phép trốn học, thế là bà lập tức gọi cho Bùi Cận, báo cáo tình huống.

Bùi Cận không nói gì, chỉ đáp một câu tôi biết rồi.

Qua một lát, anh bật cười, nhẹ nhàng mở miệng, “Bỏ học một tiết à, còn là môn tự chọn…”

Bùi Cận nói nhỏ, giọng như tản mạn, dường như là không quá để ý. Anh bỏ lửng câu, chờ ý cười thu lại mới nói…

“Viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ là được.”

______________


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện