Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ

Ba Trăm Vạn Bắt Buộc Phải Đền


trước sau

Advertisement
Ba trăm vạn?

Tần Minh Nguyệt bị dọa không hề nhẹ, cả đời này cô chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đến nghĩ cũng không dám nghĩ, nghe thấy con số này, gương mặt vốn trắng tái không chút máu của cô càng thêm tái trắng như một tờ giấy, không chút huyết sắc!

Cô há hốc miệng, nhưng nhìn thấy sự lạnh lùng của người đang khẽ chau mày trước mặt, nghĩ muốn nói gì đó nhưng trong nhất thời lại không biết nên nói gì.

Lúc này Lộ Triệt Minh cũng không biết nên nói gì.

Anh ta cũng biết, chuyện tổng giám đốc nhà mình muốn làm, ai cũng không đổi được, mặc dù anh ta cũng không cho rằng người phụ nữ này có thể lấy ra ba trăm vạn, nhưng anh ta chỉ có thể yên lặng nhìn thôi.

Mà trong lòng Lộ Triệt Minh cũng có chút nghi hoặc, người phụ nữ này vừa nhìn là biết không thể đưa ra ba trăm vạn, tổng giám đốc nhà mình lại làm khó người phụ nữ này như vậy, cũng không giống phong cách thường ngày của anh.

Nhưng tâm tư của tổng giám đốc nhà mình trước nay khó đoán, Lộ Triệt Minh cũng không dám nhiều lời.

“Vị tiên sinh này, ba trăm vạn có phải hơi nhiều không?”

Tần Minh Nguyệt cố sức cắn chặt môi, yếu ớt mở miệng, ba trăm vạn, cho dù bán cô đi cũng không đáng giá nhiêu đó tiền, sai cô đến nơi nào tìm nhiều tiền như vậy đến bồi thường cho người ta chứ.

“Chiếc xe này có giá trị trên trăm triệu.”

Hàm ý là, xe trên trăm triệu gặp hư hỏng lớn như vậy cô cảm thấy không đáng ba trăm vạn này sao?

Tần Minh Nguyệt sững sờ trong chốc lát, người xung quanh lại kinh hoàng lần nữa, cũng không dám phát ra âm thanh.

Chiếc xe trị giá trên trăm triệu, phần lớn người trong bọn họ cả đời này chưa từng nhìn thấy ba trăm vạn, đừng nói đến trên trăm triệu, vả lại người có thể đi xe trị giá trên trăm triệu, cũng không phải là người bình thường, không cẩn thận đắc tội rồi, có thể bọn họ cũng sẽ toi đời luôn.

“Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Nếu nói vừa nãy Tần Minh Nguyệt còn nghĩ dám làm dám chịu thì vừa nghe đến ba trăm vạn, bị dọa đến sắp khóc rồi.

Nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt lạnh lùng như băng, bộ dáng phải bồi thường tiền, viền mắt cô trong phút chốc ửng đỏ, môi cũng vì dùng sức cắn quá mạnh mà có hơi phát đỏ, được gương mặt trắng như giấy của cô, tỏ ra có chút chói mắt.

“Thì sao?”

Tư An Húc không nhường một bước, bộ dáng lạnh lẽo gần như có hơi hùng hổ hăm dọa, khiến người xung quanh lại lần nữa dâng lên cảm giác đồng tình với Tần Minh Nguyệt, nhưng đồng tình thì đồng tình, ba trăm vạn bày ra đó, ai cũng không dám nói thêm một tiếng.

Nhìn thấy người đàn ông trước mắt một bước cũng không nhường, còn có hơi thở lạnh lẽo tỏa ra toàn thân, Tần Minh Nguyệt đột nhiên nhớ lại sự tuyệt tình của Lưu Chính Khải, nước mắt trong khóe mi không nhịn được mà rơi ra.

Nếu không phải sự tuyệt tình của Lưu Chính Khải, cô sao có thể thảm hại như thế này.

Cô chỉ muốn lưu lại cho Lưu gia một mạch máu, nào biết Lưu Chính Khải lại nhẫn tâm đến như vậy, trực tiếp vứt đi đứa con của cô, còn muốn quét cô ra khỏi nhà.

Cô chỉ muốn đứng ở nơi cao nhìn thử, còn có thể đến nơi nào tìm con trai, ai ngờ lại ngã xuống, còn ngã ra khoản bồi thường ba trăm vạn nữa.

Càng nghĩ Tần Minh Nguyệt càng khó chịu, nước mắt giống như nước của vòi nước bị hư, ào ào chảy xuống, khóc mãi khóc mãi đến cả người cô thuận theo xe mà trượt xuống, trực tiếp tê liệt trên mặt đất.

Nhóm người xung quanh nhìn thấy bộ dáng Tần Minh Nguyệt như vậy, trên gương mặt đầy nét đồng tình.

“Nhìn quá đáng thương rồi, ba trăm vạn, sao có thể dễ dàng có được chứ.”

“Đúng vậy, cô gái mệnh khổ, ba trăm vạn không phải là con số nhỏ.”

Giọng nói truyền đến từ xung quanh khiến sắc mặt Tư An Húc càng lúc càng khó coi, anh nhíu chặt mày, nhìn cô gái đang ngồi liệt trên mặt đất, giọng nói càng thêm lạnh.

“Dở trò sao? Cô cứ việc khóc, như nếu ba trăm vạn này cô không đưa ra cho tôi, thì thành phố Trừng Hải này sẽ không có chỗ nào cho cô dung thân đâu.”

Vừa nghe người đàn ông như muốn đuổi mình ra khỏi thành phố Trừng Hải, Tần Minh Nguyệt lập tức hoảng.

Cô không thể rời khỏi thành phố Trừng Hải, cô còn phải ở lại đây tìm con trai mình, con trai còn nhỏ như vậy, chắc chắn chưa thể ra khỏi thành phố Trừng Hải, nếu như cô thật sự đi khỏi thành phố Trừng Hải, vậy làm sao tìm con trai đây.

Nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến con mình, Tần Minh Nguyệt lảo đảo đứng lên, quật cường nói: “Ba trăm vạn thì ba trăm vạn, nhưng mà bây giờ tôi không có tiền, không thì anh cứ viết một tờ giấy nợ cho tôi, tôi đảm bảo, cả đời sau này, tôi sẽ luôn trả nợ cho anh, đến khi nào trả xong thì dừng.”

Bộ dáng nét mặt Tần Minh Nguyệt như muốn tiền không có muốn mạng có một, khiến chân mày của Tư An Húc nhăn càng chặt.

Lộ Triết Minh không biết tổng giám đốc nhà mình sao lại muốn làm khó người một cô gái như vậy, nhưng cũng biết tình trạng của Tư An Húc lúc này chẳng hề gió yên biển lặng như biểu hiện trên mặt kia, bây giờ tổng giám đốc nhà mình vẫn nên chuyện to hóa nhỏ mới tốt.

“Tổng giám đốc…”

Lộ Triệt Minh nhỏ giọng nói một tiếng, Tư An Húc quét mắt nhìn anh ta, anh ta lập tức ngậm miệng.

Nhìn bộ dáng Tần Minh Nguyệt rõ ràng yếu ớt đến mức lập tức sắp ngã xuống, lại bướng bỉnh nhìn mình, trong đôi mắt đen kịt lộ ra vẻ kiên trì, ánh mắt Tư An Húc chợt lóe lên.

“Vậy thì viết giấy làm chứng thôi.”

Chỉ mấy từ nhẹ nhàng, xem như chuyện này kết thúc ở đây, Tư An Húc trực tiếp cong eo ngồi trở lại xe, bình tĩnh như là người vừa mới náo một trận kia không phải là anh vậy.

Cả người Tần Minh Nguyệt mặc đồ bệnh nhân, vừa nhìn là biết không có giấy và bút, Lộ Triệt Minh vội vàng lấy giấy và bút từ trong xe ra, Tần Minh Nguyệt gắng sức viết giấy nợ, sau đó ký tên mình lên, không cần Lộ Triệt Minh nói nhiều, trực tiếp dùng lực cắn rách ngón cái của mình, ấn dấu tay của mình lên.

Hành động này ngược lại khiến Tư An Húc và Lộ Triệt Minh có chút ngạc nhiên, cô gái này, máu toàn thân chẳng có mấy giọt đâu? Nhìn sắc mặt trắng xám, giống như là bị quỷ hút máu vậy, vậy mà lại không chút do dự cắn rách ngón cái của mình để ấn dấu tay.

Nhưng thái độ của Tần Minh Nguyệt như vậy, lại khiến Tư An Húc rất vừa lòng, nhận lấy giấy nợ Lộ Triệt Minh đưa qua, ánh mắt rơi thẳng vào ba từ ở phía cuối cùng, Tần Minh Nguyệt, anh nâng mắt, từ trong xe nhìn lần nữa người con gái kia.

“Đi thôi.”

Nhàn nhạt hai từ, xem như tiếp nhận giấy nợ của Tần Minh Nguyệt, Lộ Triệt Minh ôn hòa nói Tần Minh Nguyệt nhường đường, lên ghế lái, khởi động xe, chuẩn bị rời đi.

Vào khoảnh khắc xe khởi động Tần Minh Nguyệt lại đột nhiên nhào ra, Lộ Triệt Minh điều khiển hạ cửa xe xuống, kinh ngạc nhìn Tần Minh Nguyệt.

“Nếu như tôi gom đủ tiền rồi, liên lạc anh thế nào?”

Tần Minh Nguyệt hỏi như vậy, Lộ Triệt Minh chợt ngây người, theo bản năng nhìn về Tư An Húc phía sau.

Tần Minh Nguyệt theo tầm nhìn của Lộ Triệt Minh nhìn ra phía sau, chỉ nhìn thấy hai chân thon dài của Tư An Húc xếp chồng lên nhau, ngón tay thon dài cầm một phần tài liệu, hơi cúi đầu, tầm mắt luôn dừng lại trên tài liệu trên tay.

Nghe thấy vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Còn cần tôi dặn dò anh làm thế nào?”

Giọng nói rất nhạt, dường như chẳng có bất kỳ cảm xúc nào, khiến cho Lộ Triệt Minh nhịn không được mà run lạnh.

Anh ta chẳng qua nhìn tổng giám đốc nhà mình sao đột nhiên trở nên kỳ quái đi làm khó một cô gái như vậy, còn cho rằng anh có mục đích nào đó không để người khác biết, cho nên mới theo bản năng nhìn anh, xem xem anh có dặn dò gì đặc biệt không.

Lộ Triệt Minh chỉ âm thầm nghĩ trong lòng mà thôi, đương nhiên không dám nói ra, nhưng Tư An Húc dường như hiểu rõ trong lòng anh ta đang nghĩ gì vậy, đột nhiên nâng mắt quét nhìn anh ta một cái, ánh mắt đó như biết rõ tất cả những gì anh ta nghĩ trong lòng vậy, dọa anh ta kiềm không được mà lạnh lẽo run rẩy, vội vàng ngoảnh đầu tìm một tờ giấy, viết số điện thoại lên đưa cho Tần Minh Nguyệt, sau đó nhanh chóng rời đi.

Truyện convert hay : Đại Lão Ngọt Thê Sủng Lên Trời Cố Chín Từ Hoắc Trong Sáng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện