Bảo Bối Giá Trên Trời: Tổng Tài Bạc Tỷ Theo Đuổi Vợ Cũ

Không Phải Tôi Cố Ý


trước sau

Advertisement
Không phải cố ý?

Nhảy lầu thế này còn có thể không phải cố ý sao?

Lộ Triệt Minh nhìn cô gái trước mắt, chỉ cảm thấy đầy kỳ quái, nhưng mà cảm nhận được tầm nhìn từ trong xe, mặc dù trong lòng Lộ Triệt Minh không nỡ, nhưng vẫn quyết cứng rắn mở miệng: “Không có gì, nhưng mà, phu nhân này, cô khiến xe tôi bị đập thành như vậy…”

Mặc dù ngã trên nóc xe, giữa chừng lại bị thứ gì đó kéo cản lại làm giảm thấp lực đạo rơi xuống, Tần Minh Nguyệt chẳng hề ngã đến toàn thân bị thương, cũng chẳng có nơi nào chảy máu, nhưng trận ngã này, vẫn khiến cô quá sức, phần đầu một phen hỗn loạn, trên người nơi nào cũng truyền đến đau đớn, thình lình nghe thấy lời của Lộ Triệt Minh, chợt sững sờ.

Người xung quanh bỗng dưng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Lộ Triệt Minh…

“Đây có còn là người không, cô gái này đã ngã thành như vậy rồi, còn muốn người ta bồi thường tiền…”

“Đúng vậy, bác nhìn chiếc xe kia, vừa nhìn là biết người này không thiếu tiền, còn không biết xấu hổ đòi người ta bồi thường …”

“Đúng vậy đúng vậy, bà nhìn cô gái kia xem, cả người quần áo người bệnh, nói không chừng là người ung thư thời kỳ cuối sắp chết, nếu không sao lại nghĩ sẽ nhảy lầu như vậy, người như vậy lấy đâu ra tiền để bồi thường…”

Giọng nói của người xung quanh nườm nượp không ngớt mà vang lên, đột nhiên sắc mặt Lộ Triệt Minh bắt đầu khó coi.

Anh ta đã biết trước kết quả sẽ như thế này, từ trước đến này xã hội này là như vậy, người luôn theo bản năng đồng cảm với kẻ yếu ớt, tình huống hiện tại nhìn thế nào thì người yếu là người phụ nữ này, lúc người phụ nữ tìm chết không thành, bọn họ còn bức người phụ nữ này bồi thường tiền, như vậy, có nói thế nào cũng không xong.

“Vị tiên sinh này, tôi rất xin lỗi, nhưng mà tôi không cố ý, nhưng sự việc vì tôi mà ra, anh nói cần phải bồi thường bao nhiêu?”

Tần Minh Nguyệt cũng không phải là người không biết nói chuyện đạo lý, xe của người ta đến cuối cùng cũng là vì mình mới hư, mặc dù hiện tại cô không xu dính túi, nhưng trách nhiệm bản thân nên gánh vác vẫn phải gánh vác, chỉ là toàn thân cô thiếu sức, dường như đứng không nổi nữa rồi, cả người dựa vào đầu xe, mới miễn cưỡng chống đỡ nổi bản thân, yếu ớt nói ra câu có trách nhiệm như vậy.

Mọi người xung quanh nhìn thấy tình huống ấy, càng thêm chỉ chỉ trỏ trỏ lớn tiếng hơn, Lộ Triệt Minh nhìn Tần Minh Nguyệt như vậy, cũng không biết nên nói gì.

Vòng đến chỗ cửa sổ của hàng ghế sau, gõ lên cửa xe, cửa xe kéo xuống một chút xíu: “Tổng giám đốc, chuyện này…”

“Còn cần tôi dạy anh làm thế nào sao?” Trong xe truyền tra một giọng nói lạnh lẽo, mặc dù giọng nói không to, nhưng lúc Lộ Triệt Minh đi gõ cửa xe, lực chú ý của những người xung quanh đã tập trung ở nơi đó, đương nhiên nghe rõ vành vạch, trong chớp mắt nhóm người lại bạo phát ra một tiếng thảo phạt nườm nượp không ngớt.

“Ôi, người này vừa nhìn thì không phú thì quý, vậy mà lại cùng một cô gái yếu ớt tính toán đến loại chuyện này.”

Đúng vậy đúng vậy, đầu năm nay người có tiền đều như vậy, càng có tiền càng keo kiệt…”

Nghe thấy giọng nói của mọi người xung quanh, nét mặt của Lộ Triệt Minh lại càng thêm trở nên khó coi, anh ta biết tổng giám đốc không thiếu ít tiền này, nhưng anh cũng biết gần đây tâm tình tổng giám đốc không tốt, thời điểm này đụng chạm đến anh, chẳng khác nào tìm đánh cả!

Nhưng nhìn người phụ nữ kia, quả thật Lộ Triệt Minh không đành lòng.

“Tổng giám đốc…”

Lộ Triệt Minh vừa mới gọi một tiếng tổng giám đốc, lời phía sau còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tư An Húc đã đặt tài liệu trong tay qua một bên, trực tiếp mở cửa xuống xe.

“Tổng giám đốc…”

Trong lòng Lộ Triệt Minh chợt hoảng, không kịp ngăn cản, thân hình thon dài vô cùng cao của Tư An Húc đã xuống xe, vừa mới lộ mặt, trong chớp mắt xung quanh liền vang lên âm thanh hít không khí, hiển nhiên không ngờ đến chủ nhân của chiếc xe này lại khiến người khác kinh ngạc diễm lệ như vậy.

Tư An Húc một thân tây trang quý báu được thiết kế thủ công, được ủi phẳng không nhìn thấy một nếp nhăn, màu mắt đen như gỗ đàn không vui mà quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng trên người Tần Minh Nguyệt, cả người anh sinh ra khí chất cao quý kèm theo vẻ lạnh lẽo và cao ngạo được tỏa ra, trong vô hình tản ra lực áp bức cực lớn.

Tần Minh Nguyệt trong chốc lát trở nên ngây ngốc, hiển nhiên không ngờ đến chủa nhân của chiếc xe lại là một người cao quý như vậy.

Tư An Húc chau mày, hiển nhiên đối với sự vây quanh của những người xung quanh có chút không vui, đôi chân thon dài bước qua hai bước, ở nơi cách Tần Minh Nguyệt không gần không xa thì dừng lại.

“Tôi không chấp nhận xin lỗi của cô, bất kể cô có ý phủ nhận hay không, xe của tôi bị cô đập hư rồi, đây là sự thật.”

Giọng nói của Tư An Húc lạnh lùng, khiến cho những người xung quanh cuối cùng cũng hoàn hồn, người đàn ông kinh thiên như thế này, lại hùng hổ dọa người như thế, không nhìn thấy cô gái đó đã bị bức đến không còn đường thoát phải tìm đường chết rồi sao, còn nghĩ đến chiếc xe của anh ta.

Nhưng lúc này cũng có người dời lực chú ý từ người đến xe, liền phát hiện giá của chiếc xe kia không nhỏ, không phải là xe người bình thường có thể đi.

Nhưng cũng phải, nhìn người đàn ông là biết không phải người thường rồi, đến xe có thể là loại người bình thường lái nổi sao?

Trong nhất thời, âm thanh chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh lại ít đi không ít.

Ngược lại Tần Minh Nguyệt cũng không chú ý đến những điểm này, chỉ cảm thấy vấn đề vì mình mà tạo thành, mình chắc chắn phải chịu trách nhiệm, nhưng nhớ đến tình huống của mình bây giờ, lại có chút quẫn bách.

Nhưng mà dù có quẫn bách thế nào, đã là trách nhiệm mình phải gánh cách vẫn phải gánh vách, ngẩn người xem thử có thể thương lượng với vị tiên sinh kia chút không, đưa ra một khoản nợ hay như thế nào.

Nghĩ như vậy, Tần Minh Nguyệt dùng tay chống trên nắp đầu xe, gắng sức mà đi về phía Tư An Húc hai bước, trên đầu cùng gương mặt trắng tái đầy mồ hôi, dễ nhận thấy đã lực bất tòng tâm.

“Vị tiên sinh này ngày nói rất đúng, trách nhiệm tôi nên chịu tôi đương nhiên phải chịu, nhưng lời xin lỗi này tôi vẫn phải nói, thật sự xin lỗi, đã làm phiền đến ngài rồi.”

Lời Tần Minh Nguyệt không kiêu không hèn, lại thu được một làn sóng thiện cảm của những người xung quanh, nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ bệnh này, vừa rồi còn nhảy lầu tìm chết, không ngờ chết không thành, lại tạo ra một đống chuyện phiền phức, bộ dáng dám làm dám nhận này, ngược lại càng khiến người khác càng thêm thương tiếc cho cô, trong phút chốc âm thanh lao xao của những người xung quanh lại vang lên.

“Bà xem cái người này tương phản biết bao, lại nhìn xem người đàn ông kia còn có là người không, vậy mà lại đi khó một người phụ nữ như vậy.”

“Đúng vậy, nhìn người phụ nữ đó cả người mặc đồ bệnh còn muốn chết, chắc chắn có khó khăn gì đó, bằng không người đang tốt ai lại đi tìm chế chứ…”

“Chính xác, đều nói còn sống luôn tốt hơn là chết, có thể nhìn được cô gái này chắc chắn có khó khăn gì đó…”

Giọng nói của người xung quanh hoàn toàn lọt vào trong tai Tư An Húc, Lộ Triệt Minh cảm thấy hơi thở cả người tổng giám đốc nhà mình càng lúc càng lạnh, liền thấy kinh hãi, đang chuẩn bị mở miệng giải thích một phen, chẳng ngờ Tư An Húc lại đi trước Lộ Triệt Minh một bước mà mở miệng nói.

“Đáng thương thì có thể tùy ý phạm sai lầm sau? Pháp luật dùng để trang trí? Còn nữa, ba trăm vạn này các người có lòng tốt như vậy thay cô ấy bồi thường sao?

Ba trăm vạn?

Vừa nghe đến con số này, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hoàng, hiển nhiên không ngờ được chiếc xe này lại đắt như vậy, ba trăm vạn, nhà bình thường có thể mua được bao nhiêu chiếc.

Lại thêm người ta nói quả thật cũng có lý, mặc dù người phụ nữ này đáng thương, nhưng cũng không thể vì cô ấy đáng thương, liền khiến người ta gánh vác toàn bộ tổn thất ba trăm vạn này được!

Truyện convert hay : Đô Thị Linh Kiếm Tiên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện