Bảo Bối! Anh Yêu Em 2

Tiểu bảo bối


trước sau

Advertisement

Sáng hôm sau, hai người cùng nhau đến công ty Lam Thảo vẫn làm đúng chức trách của mình. Và cô không muốn cho mọi người biết cô với Dạ Minh Nam đã đăng kí kết hôn, vì cô mới vừa vào công ty chỉ hơn một tuần mà đã trở thành 'vợ chủ tịch' nếu mọi người trong công ty biết chắc cô không còn đường để lui nữa.

Hắn đã hứa với cô sẽ không tiết lộ thân phận cho đến khi hai người tổ chức hôn lễ, nhưng thay vào đó cô phải gọi hắn là 'chồng' khi không có người ngoài.

''Vợ ơi, pha cho anh một tách cafe.''

Khi cô đang chăm chú làm việc thì bỗng đâu xuất hiện giọng nói khiến cô thót cả tim.

''Đang ở công ty anh ăn nói cho cẩn thận vào, lỡ người khác nghe được rồi sao?''

''Đây là công ty của anh, anh là chủ tịch với lại anh gọi vợ anh thì cần gì phải sợ ai nghe thấy. Nếu em muốn anh có thể phát loa cho cả thành phố A biết Lam Thảo em chính là vợ của Dạ Minh Nam anh. Thế nào em thấy có hài lòng không?''

''Chồng ơi chúng ta đã hứa với nhau như thế nào anh còn nhớ không?''

Khi nghe Lam Thảo gọi mình là chồng, anh như bị sét đánh điện chạy khắp người, vui vẻ không thôi.

''Được, được anh nhớ rồi. Bảo bối em là thượng đế nghe em hết. Nhưng anh muốn uống cafe do em pha có được không, bảo bối??''

Trời ơi đúng là sởn hết cả da gà với cái tên này. Tổng tài lạnh lùng trong lời đồn đã chết rồi sao? Lam Thảo nghiến răng nghiến lợi đáp.

''Được rồi anh mau về phòng đi, tôi sẽ pha cafe mang vào cho anh.''

''Anh sẽ chờ em, tiểu...bảo...bối.''

Nói rồi anh xoay người bước vào phòng, 5 phút sau cô mang vào cho anh một tách cafe.

''Cafe của anh đây.''

''Phải gọi là chồng.''

Lam Thảo tức điên nhưng vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp.

''Cafe của chồn...g đây''

Vừa nói xong cô tính xoay người bỏ đi nhưng lại bị anh ngăn lại.

''Anh đau vai quá, em có thể qua đây xoa bóp vai giúp anh được không?''

''Tôi còn rất nhiều việc phải làm.''

''Việc gì quan trọng hơn chồng em chứ, nếu em quá bận không có thời gian chăm sóc chồng con. Vậy thì anh cho em

Advertisement
nghỉ việc ở nhà sẽ có nhiều thời gian lo cho gia đình nhỏ hơn.''

Cô cố nén cơn tức giận cái gì mà 'chồng con' chứ cô có con khi nào. Dù cô không nguyện ý nhưng cô vẫn đến bên ghế giúp anh xoa bóp.

''Thoải mái quá, tay nghề của vợ anh thật giỏi, anh sẽ thưởng cho em.''

Nói rồi anh xoay ghế kéo cô ngồi lên đùi mình. Bỗng nhiên bị kéo xuống cô mất thăng bằng, sợ sẽ ngã nên choàng tay lên cổ anh cố bám trụ lại. Anh thì gắt gao ôm lấy eo nhỏ của cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau trong tư thế vô cùng mập mờ, bỗng anh hôn lên đôi môi anh đào của cô. Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt cố đẩy anh ra nhưng sức cô quá yếu không lay chuyển được anh.

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, chầm chậm làm cô không nỡ chối từ. Anh đưa lưỡi mình vào khoang miệng cô dò xét khắp nơi,cố chiếm lấy hết nước bọt của cô, nước bọt của cô rất ngọt. (Yêu nhau rồi nước bọt cũng trở nên ngọt ngào).

Cô bất giác bị nụ hôn của anh làm cho điên đảo, cô cũng bạo gan chủ động mút lấy lưỡi anh đang trong khoang miệng mình. Làm anh từ thế chủ động chuyển thành bị động. Nụ hôn của hai người lúc nhẹ nhàng, lúc cao trào như muốn nuốt đối phương vào trong bụng mình.

Tay anh từ từ đưa xuống chiếc váy công sở của cô, mân mê đôi chân dài trắng nỏn, tay anh bắt đầu duy chuyển lên mông cô xoa nắn một cách cuồng nhiệt.

Cảm giác được tay anh đang làm loạn trên thân mình cô cố kháng cự nhưng môi cô vẫn bị anh chiếm lấy chỉ phát ra vài từ ''Ưm...ư...ưm.''

Tay anh chuyển dần dần đến 'lỗ đen vũ trụ' của cô mân mê ngoài chiếc quần chíp làm cô rạo rực khắp người, anh dùng tay kéo chiếc quần chíp ren màu đỏ xuống, bây giờ chiếc váy công sở của cô đã bị anh vén lên tận hông không còn che chắn được gì.



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện