Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

Một tay che trời


trước sau

Advertisement

Tô Khiết Như sau khi phát hiện ra mình đã gây tai nạn thì cô ta vội lái xe rời khỏi hiện trường. Đến một nơi vắng người, cô ta liền lấy điện thoại ra gọi cho Vương Phong Thần. Vương Phong Thần lúc này đang họp nhưng nhìn thấy cuộc gọi đến của Tô Khiết Như thì liền lập tức bắt máy.

- "Ph...Phong Thâ...Thần, cứu em...cứu em với...."________Tô Khiết Như bây giờ đang rất hoảng loạn, cũng không biết phải làm sao nữa.

Vương Phong Thần nghe thấy giọng nói run rẩy của Tô Khiết Như thì tâm trạng liền trở nên lo lắng.

- "Khiết Như, có chuyện vì với em vậy? Tại sao giọng nói của em lại run thế?"

- "Phong Thần, em...em...em đã giết người rồi."_______Tô Khiết Như lại lắp bắp nói.

- "Sao? Em nói cái gì?"

Vương Phong Thần cực hoảng hốt mà không kìm được lòng mình, bèn nói lớn lên. Cả phòng họp đều dồn ánh mắt về vị trí Tổng giám đốc của hắn. Lúc này Vương Phong Thần mới nhận ra được lỗi của mình là đã gây chú ý với mọi người. Nghĩ vậy, anh bèn lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh rồi nói:

- "Cuộc họp kết thúc tại đây. Mọi người về xem xét lại những thứ tôi vừa nói đi!"

Dứt lời, anh liền nhanh chóng trở về văn phòng riêng của mình rồi hỏi:

- "Khiết Như, anh đây. Em còn ở đó không?"

- "Em...cò...còn....hức hức...."

Tô Khiết Như bây giờ đang lo lắng đến nỗi đã phát khóc.

- "Ban nãy em nói là em giết người? Rốt cuộc có chuyện gì? Em mau nói rõ cho anh nghe đi."

Vương Phong Thần tuy là sốc khi nghe cô ta nói vậy nhưng biểu cảm không thể hiện ra chút sợ sệt nào cả.

- "Ban nãy em đang trên đường về nhà thì có điện thoại. Em vừa lái xe vừa lấy điện thoại ra nghe, trong lúc không để ý, em...em...đã đâ...đâm chết người rồi...hức hức...bây giờ em...em phải làm sao đây? Phong Thần, em không muốn ngồi tù đâu.". Ngôn Tình Hài

- "Khiết Như, em hãy bình tĩnh. Sẽ có cách giải quyết thôi. Bây giờ em đang ở đâu? Anh sẽ tới đó với em."

Hơn ai hết, Vương Phong Thần biết những lúc như thế này thì cần phải có một cái đầu lạnh để nghĩ ra cách giải quyết ổn thoả nhất.

________________________

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Khiết Như, Vương Phong Thần liền tìm tới chỗ cô ta. Vừa nhìn thấy anh, Tô Khiết Như liền ôm chầm lấy anh rồi oà khóc.

- "Phong Thần, em không cố ý, em...em sợ...lắm....huhu...."

- "Khiết Như, em hãy bình tĩnh. Đừng lo lắng gì cả. Anh sẽ có

Advertisement
cách giúp em thôi. Bây giờ anh đưa em về nhà."

Vương Phong Thần cởi áo vest ra choàng lên cho cô ta rồi định đưa cô ta rời đi, nhưng Tô Khiết Như lại chần chừ nói:

- "Phong Thần, còn chiếc xe của em thì sao? Nó chính là hiện vật gây tai nạn..."

- "Anh đã kêu người tới xử lí rồi. Em không cần lo lắng đâu."

Sau đó, Vương Phong Thần đưa Tô Khiết Như lên xe rồi rời đi. Đi qua đoạn đường vừa nãy, họ thấy rất nhiều xe cảnh sát và có cả phóng viên đang chụp ảnh nữa. Hiện trường tai nạn đang được cảnh sát kiểm tra.

- "Ph....Phong Thần, cảnh sát đang điều tra kìa, em...em phải làm sao? Nhỡ đâu họ điều tra ra em là thủ phạm thì sao? Em...em không muốn ngồi tù đâu."

Nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường, Tô Khiết Như lại bắt đầu lo lắng không thôi.

- "Em đừng lo, có anh ở đây rồi. Anh sẽ không để em phải ngồi tù đâu."

Vương Phong Thần không muốn để Tô Khiết Như nhìn thấy cảnh này thêm nữa nên liền lái xe nhanh đi qua đoạn đường này. Vừa về tới biệt thự, Vương Phong Thần liền đưa Tô Khiết Như lên phòng rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lý của mình để anh ta xử lý.

Tối hôm đó, Tĩnh Anh trở về nhà thì đã thấy xe của Vương Phong Thần đang ở gara rồi. Lạ thật, sao hôm nay anh còn về sớm hơn cả cô vậy nhỉ?

Tĩnh Anh cất xe xong thì đi vào trong nhà. Mới 7h tối nhưng cả căn biệt thự đã im lặng, cô không nhìn thấy anh đâu cả, chỉ thấy mấy người làm đang lặng lẽ làm việc của mình. Thấy cô về, họ liền chào:

- "Thiếu phu nhân, cô về rồi à? Cô đã ăn tối chưa ạ?"

- "Tôi ăn rồi. Phong Thần đâu, anh ấy ăn gì chưa?"

Người cô quan tâm lúc này không phải bản thân mình mà vẫn chính là anh. Người giúp việc bèn đáp:

- "Dạ, hôm nay thiếu gia và cô Tô về nhda từ sớm, họ ở trên phòng suốt, mãi lúc nãy thiếu gia mới xuống lấy chút đồ ăn rồi mang lên thôi ạ."

- "Ừ, tôi biết rồi. Tôi đi nghỉ ngơi đây."

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện