Bảo Bối! Anh Xin Lỗi

An ủi


trước sau

Advertisement

Tĩnh Anh sau khi bị Vương Phong Thần đánh thì cô liền ôm mặt khóc nức nở. Cô cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu cô bị anh đánh nữa nhưng so với nỗi đau về thể xác thì nỗi đau trong tim cô còn gấp trăm vạn lần.

*reng reng reng

Chuông điện thoại của cô lại reo lên, lần này trên màn hình hiện lên dòng chữ "Mẹ yêu". Thấy vậy, cô liền ngừng khóc, lấy tay vội lau nước mắt rồi ậm ừ vài tiếng để chỉnh lại giọng cho bình thường rồi cô mới run run ấn nút nghe.

- "Dạ con đây ạ."

- "Tiểu Tĩnh, sao con lại giấu ba mẹ, sao con lại giả vờ là con đang hạnh phúc với Vương Phong Thần chứ? Có phải nó và con hồ ly kia đã đối xử với con rất tệ bạc không? Còn điều gì mà ba mẹ chưa biết nữa, con mau nói cho ba mẹ nghe đi, ba con cũng đang ở cạnh mẹ đây."

Vừa nghe điện thoại thì Châu phu nhân đã sốt ruột hỏi cô một đống câu hỏi. Nhiều khi cô ước mình và Phong Thần có thể hạnh phúc sống với nhau đến già như ba mẹ cô hiện giờ nhưng mối quan hệ giữa cô và Vương Phong Thần có lẽ càng gỡ càng rối.

- "Tiểu Tĩnh, con còn ở đó không? Sao con không trả lời mẹ?"

Châu phu nhân vì không thấy con gái trả lời nên lại sốt ruột hỏi tiếp.

- "Mẹ, con xin lỗi..."

Lúc này Tĩnh Anh cũng không biết phải nói gì nữa.

- "Đứa trẻ ngốc này, con đang khóc đấy à?"

Châu phu nhân rõ ràng là nghe thấy giọng nói của cô có chút khác lạ, nghe cứ nghẹt nghẹt.

- "Mẹ, không có chuyện đó đâu. Tại đêm qua con thức khuya làm việc nên hôm nay hơi mệt một chút."

- "Con đừng có nói dối ba mẹ nữa. Tiểu Tĩnh à, con mau thu dọn đồ đạc đi, ba mẹ sẽ tới đón con về nhà ta ở. Ba mẹ không thể để con chịu uất ức thêm nữa đâu."

Con gái quý giá của họ, từ nhỏ đến giờ luôn được yêu thương, đến đánh cô họ còn chưa từng. Bây giờ nhìn thấy con gái vì cuộc hôn nhân do người lớn sắp đặt này mà đau khổ, họ rất đau lòng.

- "Mẹ, là do con muốn ở bên Phong Thần, anh ấy bây giờ dù có thế nào thì chúng con cũng là vợ chồng rồi. Con không thể về nhà ở với ba mẹ được. Mong ba mẹ thông cảm cho con."

- "Nhưng...bây giờ nó đã có người khác rồi, nó đâu có cần con. Con xem nó đã làm gì với con kìa? Nó còn vì con hồ ly kia mà đánh vợ mình ngay trước mặt bao nhiêu người. Con coi nó là chồng vậy nó có coi con là vợ không?"

Mẹ cô càng nghĩ càng tức giận.

- "Mẹ, con xin mẹ đừng nói nữa. Con yêu Phong Thần, con nhất định sẽ không đi đâu hết."______Tĩnh Anh vẫn kiên quyết giữ lại quyết định của mình. Bây giờ cô mà bỏ đi thì chẳng phải cô đầu hàng trước số phận sao?

- "Tiểu Tĩnh, con đúng thật là...vậy thì tùy con đó. Nhưng con nên nhớ rằng, dù có thế nào thì ba mẹ vẫn ở đây chờ đợi con và cho con một nơi để chở về con có biết chưa?"

- "Vâng mẹ. Con cảm ơn ba mẹ. Con xin phép."

Dứt lời, cô liền tắt nhanh điện thoại rồi oà khóc. Cô không muốn ba mẹ nhìn thấy bộ dạng bi thương của mình lúc này.

Hôm sau, các tin tức thất thiệt kia liền biến mất chỉ sau chưa đến một ngày được phát tán ra bên ngoài. Tĩnh Anh trở lại công ty làm việc cho khuây khỏa đầu óc nhưng thực sự mà nói thì cô không có tâm trạng làm việc chút nào cả.

- "Tĩnh Anh, em đang nghĩ gì vậy?"

Cô đang thất thần thì Hàn Tử Hân từ đâu xuất hiện trước mặt cô khiến Tĩnh Anh giật mình.

- "Tử Hân, anh vào đây khi nào vậy?"

- "Anh có gõ cửa mà em không nghe đấy chứ."_______Hàn Tử Hân quan sát một lượt nét mặt của cô rồi đáp. Ban nãy anh có gõ cửa mãi mà không thấy cô trả lời. Hỏi thư ký của cô thì cô ấy nói cô cả buổi đều ở trong văn phòng nên anh liền mạn phép mở cửa đi vào luôn.

- "Vậy sao. Nhưng mà không phải anh đang ở Úc sao? Sao anh đã về rồi? Anh nói anh đi Úc một tuần còn gì?"

Sự xuất hiện đột ngột của Hàn Tử Hân khiến cô cảm thấy như anh dùng "cánh cửa thần kì" rồi bước ra vậy.

- "Anh không an tâm về em nên anh đã cố gắng thu xếp, bàn giao công việc cho Giám đốc chi nhánh rồi về đây xem em thế nào."

- "Anh không cần làm vậy đâu, em không sao mà."______Tĩnh Anh gượng cười đáp nhưng nhìn qua ai cũng thấy sắc mặt cô chẳng có chút sức sống nào cả.

- "Tĩnh Anh, tự nhiên anh muốn đi ăn mấy món ăn đường phố mà em từng giới thiệu cho anh quá. Hay là em đi cùng anh nhé?"

Hàn Tử Hân thay đổi nét mặt rồi nói.

- "Nhưng mà em..."

- "Không nhưng nhị gì cả, chẳng lẽ em nỡ lòng để anh đi ăn một mình sao?"

Bình thường Hàn Tử Hân chỉ ăn toàn mấy món ăn do đầu bếp riêng của Hàn gia nấu hoặc đi ăn nhà hàng, rồi có một lần Hàn Tử Hân buồn vì bị công ty đối thủ tranh mất hợp đồng, lúc đó cô đã rủ anh đi ăn mấy món ăn đường phố và anh đã rất sốc. Không ngờ một tiểu thư khuê các như cô lại có sở thích giản dị này. Đó cũng chính là lí do mà anh yêu ở người con gái này. Hôm nay cô buồn, anh muốn mời lại cô đi giải toả căng thẳng với hi vọng cô được vui hơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện