Tớ cố tình đăng nửa đêm đấy ~
-------------
Cả cơ thể Hạ Tiếu cứng đờ, cô không dám cử động, cũng không dám lên tiếng, nội tâm chết lặng. Rốt cuộc Tống Thần đã nghe được những gì, đã nhìn thấy những gì, cậu sẽ phản ứng như thế nào, cô đều không dám tưởng tượng.
Nếu hôm nay bình an ra khỏi đây, cô sẽ cho xuất bản quyển sách "101 khoảnh khắc muốn độn thổ trước mặt crush". Mọi ngày cô ngoan ngoãn hiền dịu thì không thấy cậu đâu, đúng lúc hổ báo giang hồ thì lại bị cậu bắt gặp, cmn đúng là ý trời.
Tóc Ngắn như thể người chết đuối nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, cố hết sức gào lên:
- Cứu tôi với!
Hạ Tiếu sát khí đầy người trừng mắt nhìn con bé không biết điều kia, âm thầm mặc niệm cho chính mình.
R.I.P myself.
Bước chân của Tống Thần càng lúc càng gần, Hạ Tiếu đành cắn răng xoay người đứng dậy, đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Tầm mắt của cô dừng lại ở đôi Givenchy trắng trước mặt mình, bây giờ hai người chỉ cách nhau một bước chân, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ dễ ngửi trên người cậu.
Tống Thần nhẹ giọng lên tiếng:
- Hạ Tiếu, ngẩng đầu lên.
Hạ Tiếu hít một hơi thật sâu, sau đó nghe lời ngẩng đầu lên. Tống Thần đứng ngược sáng, cô không thể thấy rõ được vẻ mặt của cậu, chỉ có thể tỏ ra đáng thương nhìn cậu, chờ đợi lời phán quyết. Từng giây phút nặng nề trôi qua, Hạ Tiếu rốt cuộc chịu không nổi, cô run rẩy lên tiếng:
- Tống Thần...cái đó...không phải...thực sự không phải như cậu nghĩ...tớ...
Tống Thần nhìn cô gái trước mặt đang nơm nớp lo sợ nhìn mình, đến giọng nói cũng lộ ra sự run rẩy bất an, hắn khẽ thở dài xoa đầu cô:
- Cậu không bị thương chứ?
Hạ Tiếu ngây người, dường như cô không ngờ Tống Thần sẽ hỏi mình câu này. Tống Thần cúi người xuống quan sát Hạ Tiếu một chút, cậu lặp lại câu hỏi:
- Sao vậy? Cậu có bị thương chỗ nào không?
Hạ Tiếu vội giấu hai tay ra sau lưng, ngoan ngoãn trả lời:
- Không có! Tớ không sao.
Động tác nhỏ của cô làm sao qua mặt được Tống Thần, cậu nhanh chóng vươn tay bắt lấy hai tay của cô, nâng lên tỉ mỉ quan sát. Mu bàn tay trắng nõn giờ đây ửng đỏ, vết cào xước và trầy da chồng chéo lên nhau, còn có thể nhìn thấy máu đang rỉ ra. Tống Thần nhíu mày vuốt nhẹ lên vết cào trên tay cô, lo lắng hỏi:
- Đau không?
Hạ Tiếu vội lắc đầu:
- Không đau!
Tống Thần không nói gì, cậu tìm kiếm trong túi, lấy ra mấy miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên mấy vết thương rớm máu của cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô:
- Bây giờ chúng ta qua nhà tớ nhé? Ở nhà tớ có bông băng và thuốc sát trùng, tớ có thể sơ cứu cho cậu luôn.
Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lời nói lại lộ ra ý không cho người ta cự tuyệt.
Bây giờ cô có thể nói không ư? Cô nào dám!
Hạ Tiếu ngoan ngoãn gật đầu:
- Được.
Tống Thần mỉm cười nắm lấy tay Hạ Tiếu:
- Vậy chúng ta đi thôi!
Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Tóc Ngắn âm thầm thở phào một hơi. Lần sau nên tránh xa con điên này ra một chút, loại như Hạ Tiếu, ả quả thật không dám chọc. Nhìn qua cứ tưởng là một con cừu con, ai ngờ lại là một con sói.
Tóc Ngắn nâng mắt nhìn hai người đang nắm tay nhau, trước khi ra khỏi ngõ, đột nhiên người con trai nghiêng đầu liếc mắt nhìn ả. Cái nhìn chỉ trong thoáng chốc, nhưng cả người ả lạnh toát như rơi vào hầm băng. Sự u ám tàn nhẫn cùng ý tứ cảnh cáo nồng đậm trong mắt cậu ta khiến Tóc Ngắn không tự chủ được run rẩy, cảm giác còn khủng bố hơn cả lúc ả bị Hạ Tiếu nắm tóc lên đe dọa. Con mẹ nó hôm nay ả chọc phải hai đứa thần kinh rồi!
.
.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên truyenwiki1.com, nếu cậu vô tình đọc được bộ truyện này ở đâu đó, hãy về đây với tớ nhaa)
Hạ Tiếu cúi đầu để Tống Thần dắt đi, suốt dọc đường, hai người im lặng không nói với nhau câu nào. Rốt cuộc, Tống Thần là người lên tiếng trước:
- Tối nay cậu có muốn ở lại ăn tối với tớ không?
Hạ Tiếu ngơ ngác ngẩng đầu lên:
- Ơi? Sao cơ?
Ôi trời cậu vừa nói gì ấy nhỉ? Cô