Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Thật xin lỗi, tôi có người yêu rồi


trước sau

Advertisement

Editor: Vàng Anh

Trên máy bay, Trình Lộc nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ là vừa nhắm mắt lại đã nhớ đến dáng vẻ của Lâm Phùng lúc ôm cô, hô hấp nóng bỏng, giống như có một ngọn lửa đốt trong người vậy, rất nóng.

Cô thở dài.

La Thứ liếc mắt nhìn Trình Lộc, nhắc nhở: "Chị Lộc, từ nhà chị đến đây, chị đã thở dài rất nhiều lần, không phải chỉ xa cách giáo sư Lâm một thời gian thôi sao? Sao giống như sinh ly tử biệt vậy?"

Trình Lộc xoa mặt, lên tinh thần một chút, "Em không hiểu đâu, tụi chị vừa mới yêu nhau đã bị tách ra, không biết tình cảm có bị phai nhạt không nữa."

"Em hiểu!" La Thứ nháy nháy mắt với Trình Lộc, "Cái này gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, chờ đến khi chị huấn luyện xong về, giáo sư Lâm sẽ càng thích chị."

Trình Lộc liếc La Thứ một cái, rồi lại thở dài.

La Thứ: "Có điều chị Lộc, em còn tưởng chị với giáo sư Lâm chỉ là bị người khác gán ghép đôi câu, chuyện riêng tư hai người không quá thân thiết lại không ngờ, bây giờ em lại bị vả mặt này."

"Ai nói chị với anh ấy không quá thân, chị với anh ấy rất thân thiết đó." Trình Lộc khoe khoang hừ một tiếng.

La Thứ không khỏi cảm thấy buồn nôn, bình thường toàn thấy Trình Lộc trong dáng vẻ hung hãn, bây giờ đột nhiên lại có biểu cảm như một cô gái nhỏ như này, thật làm cho người ta choáng váng.

"Không phải, em vẫn cho là ở một phương diện nào đó thì chị với lão Chu sẽ ở chung với nhau, chị với lão Chu cũng có thể coi là ăn ý mà, dù đúng là trong một vài phương diện lão Chu không bằng giáo sư Lâm, nhưng quan hệ của chị với lão Chu bao năm nay vẫn thế."

"Lão Chu? Chị với lão Chu có thể có cái gì." Trình Lộc cười.

Từ khi cô bắt đầu đến cục cảnh sát đã đi theo lão Chu làm, chỉ là sau đó do bản thân cô đã đủ năng lực nên mới không theo lão Chu nữa.

"Đúng, như vậy đó." La Thứ không nói thêm nữa.

Trình Lộc cũng không hỏi lại.

Chạng vạng tối, mặt trời ngã về tây.

Trình Lộc xuống máy bay, lập tức gọi điện thoại cho Lâm Phùng.

Chỉ mộ giây sau, Lâm Phùng nhận máy.

Có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngồi canh điện thoại của Lâm Phùng.

Trình Lộc cười, "Lâm Phùng, em tới rồi."

"Ừ." Anh trả lời, giọng nói trầm thấp truyền từ đầu dây bên kia tới, cô cảm thấy giọng nói của Lâm Phùng rất êm tai, cảm giác giống như ăn kẹo bạc hà vậy.

"Trong tủ lạnh có thức ăn, anh có thể tự hâm lại không? Nếu không anh gọi đồ ăn bên ngoài cũng được."

"Được."

"Lát nữa em sẽ triệu tập với đội, tối mau 10 giờ mới có thể gọi cho anh, nhưng chỉ có thể nói 10 phút, em muốn 10 phút còn lại gọi cho viện trưởng, được không?"

"Được."

Trình Lộc nắm chặt điện thoại, phồng má, lúc gặp nhau nói chuyện rất nhiều, hiện tại nói chuyện điện thoại như trở lại lúc xưa, lạnh nhạt thờ ơ không nói được lời nào.

Trình Lộc híp mắt, nói: "Vậy cứ như vậy đi, em cúp, em vào đội đây."

"Chờ một chút." Lâm Phùng vội vàng lên tiếng, giọng nói hơi phập phồng, tông giọng hơi đè thấp một chút, "Tiểu Lộc, anh, anh hơi nhớ em rồi."

La Thứ đứng kế bên Trình Lộc không nghe được Lâm Phùng nói gì, nhưng cậu thấy được Trình Lộc bây giờ đang cười như sắp nở hoa rồi, miệng ngoác đến tận mang tai.

Trình Lộc nói với Lâm Phùng: "Không sao, ba tháng nữa em về rồi, nói không chừng có thể về ăn tết kịp, đây là cái tết đầu tiên chung ta ở bên nhau."

"Anh chờ em về."

Hai người nói chuyện một hồi, La Thứ nhắc nhở thời gian, Trình Lộc mới tiếc nuối ngắt điện thoại, cất vào trong túi nói với La Thứ: "Đi thôi."

————————————————

Trình Lộc đã ở trong đội suốt ba tuần.

Thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh, Lâm Phùng mở điện thoại ra nhìn sự báo thời tiết ở tỉnh, lạnh hơn Lâm Sơn một ít, anh bắt đầu lo lắng Trình Lộc sẽ bị lạnh.

Sau khi dạy xong tiết học cuối cùng, Lâm Phùng nhận được điện thoại của Cố tổng, hẹn anh cùng đón giáng sinh.

Lâm Phùng mới nhớ hôm nay là giáng sinh, khó trách trên đường náo nhiệt như vậy.

Có điều anh chưa từng đón giáng sinh, dù sao từ trước tới giờ, ngày lễ gì đó với anh mà nói cũng không khác gì ngày bình thường.

Lâm Phùng chỉ có một mình nên không sao, anh cũng chỉ đáp ứng yêu cầu của Cố tổng.

Cố tổng gửi cho Lâm Phùng cái địa chỉ, nghe nói là quán bar mới mở, Lâm Phùng nghe đến quán bar là hơi nhức đầu, không quá muốn đi, rất ồn và một số người bỗng dưng tới bắt chuyện nữa.

Chỉ là anh đã đồng ý rồi, cũng không muốn đổi ý, nên nhắm mắt đi đại.

Cố tổng mặc âu phục, đeo kính gọng vàng, mang lại cảm giác là một người nhã nhặn, Lâm Phùng bước về phía anh ấy, lạnh lùng nói: "Đổi chỗ."

Cố tổng ngăn Lâm Phùng lại: "Đừng mà Lâm Phùng, ở đây đi, tôi vừa ý một cô gái, anh nhìn giúp tôi một chút xem?"

Lâm Phùng khoát tay từ chối: "Không được, tôi không nhìn cô gái khác."

Cố tổng bị nghẹn họng, bỗng nhiên có cảm giác bị nhét thức ăn chó, trông biểu cảm nghiêm túc của Lâm Phùng, chắc là anh không cố ý.

Lâm Phùng nhìn ánh đén lập lòe trong quán bar, trong dầu nghĩ, đúng thật là anh biết cách theo đuổi một người, nếu không thì làm sao anh có thể cua được Trình Lộc chứ, nghĩ Cố tổng là một người thê thảm như vậy hay là anh giúp anh ra tham khảo một chút cũng được.

Lâm Phùng đồng ý, ngồi vào quầy rượu với Cố tổng.

Trong bar rất ồn ào, tiếng nhạc cùng với tiếng người ồn ào cùng vang lên, Lâm Phùng thích yên tĩnh, nếu như không phải vởi vì Cố tổng, chắc chắn anh sẽ không tới.

Vừa bước vào hai người đã hấp dẫn không ít ánh mắt.

Dù là Lâm Phùng hay Cố tổng thì đều là cực phẩm, thêm cả bộ quần áo mặc trên người hai người, giá trị không nhỏ.

Nhất thời, trong bar không khỏi có những người phụ nữ nổi lên tâm tư không tốt, một số người không thèm để ý ánh mắt rét lạnh của Lâm Phùng, cố chấp đưa rượu tới.

Lâm Phùng không thích cảnh tượng như vậy chút nào, cau mày hỏi Cố tổng: "Anh nói cô bé kia là ai?"

Cố tổng đã sớm quen với cảnh tượng như thế nên cười chào hỏi với cô gái kia, lúc này mới quay sang chỉ một cô bé ngồi trong một góc xó xỉnh: "Kìa, chỗ kia đó."

Lâm Phùng nhìn sang, cô ấy là một cô gái trẻ khá đẹp, không trang điểm đậm, chỉ uống hết ly này đến ly khác.

Không nhìn nữa, một đôi tay mảnh khảnh đặt lên vai anh.

Ánh mắt Lâm Phùng đóng băng, không chút do dự hất tay đối phương ra, còn lui về sau hai bước, nói: "Tự trọng."

Cô gái mặc một cái đầm đen che miệng cười, ánh mắt quyến rũ như tơ, lắc lắc ly rượu trong tay, giọng nói ngọt ngào: "Tự trọng? Em không có, vị tiên sinh này, anh có thể nể mặt em uống một hớp không?"

Lâm Phùng mím môi, không đáp lại người phụ nữa này, quay đầu nói với Cố tổng: "Anh ở lại chơi đi, tôi đi trước."

"Aizz, Lâm Phùng..." Cố tổng muốn đuổi theo, nhưng vừa liếc mắt nhìn cô gái trong góc kia lại dừng bước.

Người phụ nữ mặc chiếc đầm màu đen kia thấy thú vị nên đuổi theo Lâm Phùng ra ngoài.

Bên ngoài không có điều hòa nên hơi lạnh, người phụ nữ đó không khỏi nổi da gà, cô ta bước tới bên cạnh xe của Lâm Phùng, Maybach, xe tốt.

Người phụ nữ này bây giờ chỉ mong được dính lên người Lâm Phùng, giọng nói mềm mại nói: "Tiên sinh, em lạnh, anh chở em đi một đoạn đường được không?"

Ánh mắt Lâm Phùng chi có hời hợt và lãnh đạ, cảm thấy hơi phiền não.

Lúc này, chuông điện thoại reo lên, đúng giờ Trình Lộc gọi cho anh.

Cuối cùng cơ mặt anh cũng thả lỏng một ít, nhận điện thoại chờ Trình Lộc nói chuyện.

Trong điện thoại dường như có tiếng gió thổi qua, Lâm Phùng không khỏi mở miệng trước: "Trời lạnh, em nhớ mặc đồ nhiều vô."

"Sao mà lạnh như vậy được, em ở đây huấn luyện, cả người toàn là mồ hôi, không lạnh."

"Mệt không em?"

"Tạm được, để em kể anh nghe." Giọng nói Trình Lộc cao hơn một chút, trong giọng nói còn mang theo ý cười, vừa rồi tâm tình Lâm Phùng còn nặng nề bây giờ cũng bị giọng nói của Trình Lộc làm cho vui lây.

"Em nói đi, anh nghe."

"Hôm nay trong đội chúng em có trợ lý mới. Anh ấy là một người rất có quyền lực. Anh ấy đã từng là ..." Trình Lộc nói liên miên, nghe được, bây giờ Trình Lộc đang rất vui.

Gió lạnh thổi tới, người phụ nữ đứng cạnh xe Lâm Phùng rùng mình, cắn răng lẩm bẩm: "Chết lạnh mất, sao lại có người đàn ông không hiểu phong tình như vậy chứ."

Người phụ nữ lại nháy mắt với Lâm Phùng một cái, không người nào có thể thoát được ánh mắt quyến rũ của cô ta.

Cô ta đâu ngờ, Lâm Phùng chỉ nhìn một cái rồi quay đầu lại nói chuyện với Trình Lộc bên kia điện thoại.

Người phụ nữ không chịu nổi, đưa tay ra lấy điện thoại của Lâm Phùng, giọng nói chanh chua nói: "Này, anh có hiểu phong tình không vậy? Em đứng ở đây muốn chết cóng rồi, anh nói chuyện điện thoại với ai vậy!" Cô ta cúi xuống nhìn điện thoại, chỉ là một dãy số.

Trình Lộc hơi ngừng lại.

Điện thoại truyền tới giọng của một người phụ nữ, cô không khỏi híp mắt, không nói câu nào.

Không lâu sau, giọng nói Lâm Phùng vang lên, anh giật lại điện thoại trong tay người phụ nữ, thấy điện thoại vẫn chưa bị cúp mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ kia, rất không vui đứng lên.

Anh mím chặt môi, nghiến răng nói: "Tự trọng."

Nói xong, anh xoay người lên xe, để người phụ nữ kia ở ngoài vỗ vỗ kính xe, không biết đang nói gì, anh ở trong xe khẩn trương nói với Trình Lộc: "Anh không quen người đàn bà kia."

Trình Lộc cười lạnh, Lâm Phùng chỉ thấy sau lưng mình lạnh gáy.

Trình Lộc nói: "Thật không ngờ, giáo sư Lâm ở nhà, buổi tối lại đi săn gái?"

Lâm Phùng vừa nghe, cũng biết là Trình Lộc hiểu lầm.

"Không có, anh thật sự không biết."

"Tôi nghe giọng nói cô ta ngọt ngào dịu dàng, đến lòng tôi cũng mềm nhũn rồi này, giáo sư Lâm thật sự không biết?"

Lâm Phùng nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm người phụ nữ ngoài cửa sổ vẫn đang vỗ cửa kính xe, anh giận rồi.

Giọng nói anh vang lên: "Trình Lộc, sao em lại nghe giọng nói của người khác dễ nghe được? Em còn chưa khen giọng nói của anh."

Trình Lộc nắm điện thoại, một dấu chấm hỏi: "?"

Cô hừ một tiếng: "Anh ở chung một chỗ với người phụ nữ khác tôi còn chưa nói gì, anh bây giờ còn nói cái gì không thể giải thích được."

"Anh..."

"Cứ như vậy đi, tôi cúp trước, người khác vẫn đang chờ điện thoại."

Không đợi Lâm Phùng mở miệng nói nữa, cô đã cúp điện thoại.

Lâm Phùng mím môi mở cửa bước xuống xe, mũi người phụ nữ kia bị lạnh đến đỏ bừng, còn tưởng Lâm Phùng hồi tâm chuyển ý, vừa ngẩng đầu lên thấy ánh mắt lạnh băng của Lâm Phùng, lòng cô ta run lên không khỏi lùi về sau một bước.

Lâm Phùng vô cảm mở miệng: "Đầu óc không tốt? Lạnh thì tự đi mặc thêm quần áo, tới kiếm tôi quậy làm gì? Muốn mướn tôi chở đi à, tôi không phải tài xế."

Anh còn nói chưa đã vì vậy chêm thêm một câu: "Còn nữa, tôi đề nghị cô nên đến trường đi học lại, cầm điện thoại của người khác là không lịch sự, vạ đâu bắt chuyện với đàn ông ở đó là không phải lý, bắt chuyện với người ta mà sao không chịu hỏi người ta đã có người yêu hay chưa."

"Thật xin lỗi, tôi có người yêu rồi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện