Bạn Trai Học Bá Của Thiếu Niên Thần Kinh

Chương 7


trước sau

Nhiệt độ ban đêm càng lúc càng lạnh, cửa sổ phòng khách vẫn chưa đóng chặt, một cơn gió đêm thổi qua kẽ hở, luôn vào phòng khách Cẩn Bạch hắt xì một cái, tiến lên phía trước kéo áo choàng lên cho bà ngoại: “Bà ngoại ơi, muộn lắm rồi, bên ngoài trời lạnh, để con đỡ bà vào phòng nghỉ nhé.”

Bà ngoại vẫn rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ tới việc gì, mãi một lâu sau mới phản ứng lại: “…ừm…được.”

Lục Cẩn Bạch dìu bà ngoại về tận phòng rồi đắp chăn cẩn thận cho bà, cậu ấy cẩn thận để chiếc áo choàng chào của bà lên phía bên cạnh chiếc sofa, chúc bà ngủ ngon rồi mới xoay người đi ra ngoài.

“Con à.” Còn chưa đi được hai bước, bà ngoại bèn gọi anh lại, Lục Cẩn Bạch quay đầu lại, nói: “Dạ, sao thế ạ?”

Bà ngoại nhìn anh, muốn nói lại thôi: “Không có gì, con nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon nhé.”

“Vâng ạ.” Lục Cẩn Bạch gật đầu, tắt điện cho bà.

Nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm xa dần, bà ngoại nằm trên giường nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Lục Cẩn Bạch lại quay về phòng khách đứng một mình một lúc, nhìn vào những vật trang trí đã quen thuộc tới nằm lòng kia, dưới ánh đèn chiếu rọi, những vật kia phản chịu lại những ánh sáng thật lạnh lẽo, mỗi một vật đều hoàn hảo như vậy, nhưng đều là những vật lạnh lẽo không chút ấm áp của tình thương, khiến người ta không cảm nhận được những kí ức về cảm giác đầm ấm. Lục Cẩn Bạch chỉ cảm thấy trái tim như trải qua một hồi rét lạnh, bước tới đóng cửa sổ lại, hiu quạnh quay người trở về phòng.

Từ sau khi Lục Cẩn Bạch đeo khẩu trang lên, giờ giải lao luôn không thấy bóng dáng đâu, cũng không phải cậu ấy không muốn ở lại trong lớp, mà thực sự bị ép nên không còn cách nào khác…

Tưởng Quân xuống lầu dưới, mua mấy chai nước lên, khó khăn lắm mới lách qua được vào đám học sinh nữ nhốn nháo vây quanh từ cửa ra vào: “Mé nó, mệt chết ông đây rồi! Chuyện này so với chạy một vòng còn mệt hơn!”

Hứa Minh Dương đón lấy mấy chai nước, tấm tắc khen ngợi: “Đây chính là nỗi đau của nhân vật công chúng đó! Lục Cẩn Bạch mới dị ứng có xíu, giờ có dám xuất hiện đâu! Chuyện này đổi lại nếu là chúng ta, cũng chả là vấn đề gì.”

Hôm đó, Lục Cẩn Bạch tiện mồm giải thích cho Thẩm Hằng một câu, không biết làm thế nào mà bị đồn ra ngoài, bây giờ hầu như tất cả học sinh nữ của trường đều biết cả rồi, cứ đến giờ học, hành lang bên ngoài cửa phòng lớp học đều kẹt cứng, chứ đừng nói gì tới cửa trước hay cửa sau, nếu muốn ra ngoài làm gì đó vậy thì còn khó hơn lên trời! Mấy học sinh nữ nhiệt huyết dâng trào líu ra líu ríu ngoài kia, chỉ có duy nhất một mục đích đó là gặp Lục Cẩn Bạch…

Mặc dù học sinh lớp 11-1 đều rất thân thiện, đối với phiền phức này đều thông cảm cho, nhưng Lục Cẩn Bạch vẫn cảm thấy áy náy không thôi, mỗi ngày hết giờ học cậu ấy đều chạy mất tiêu, muốn dùng cách này để khiến mấy học sinh nữ kia buồn bỏ việc tới lớp tìm người.

Biện pháp tất nhiên không tồi, nhưng hiệu quả lại không được bao nhiêu, đám nữ sinh kia vẫn y như cũ nhào đến như sóng thần!

Tiền Vũ đang giải một câu hỏi toán học khó, bị tiếng ồn làm cho bực cả mình, ngẩng đầu lên nhìn vào vị trí trống không của Lục Cẩn Bạch, lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh.

[Cậu đang ở đâu?]

Tin nhắn được gửi đi một lúc lâu sau vẫn không thấy Lục Cẩn Bạch trả lời.

“…” Hít sâu một hơi, Tiền Vũ đứng dậy, đi ra phía ngoài hô lớn: “Chủ nhiệm Hồ tới rồi!”

Đám học sinh nữ phía ngoài cửa lập tức giải tán. Đợi đến khi phát hiện ra bị lừa, dồn dập quay mặt lại nhìn chằm chằm Tiền Vũ đứng phía sau cánh cửa, lại muốn tập trung trước cửa phòng lớp 11-1 tiếp.

Tiền Vũ chống nạnh: “Bà nội cha nó!” Lông mày dựng thẳng lên, chẳng ngại ngùng gì liếc ngược lại: “Đều giải tán hết đi! Lớp nào về lớp đấy dùm! Túm tụm ở đây làm gì, có tiền để lụm à? Túm năm tụm ba ở đây làm khó người ta đáng tự hào lắm hả?”

Không thể không nói, khuôn mặt lạnh ngắt như tờ kinh điển của Tiền Vũ vẫn khá có sức đe doạ. Vốn nhìn khuôn mặt kia đã có chút gì đó phản cảm rồi, giờ còn có ý đuổi người, biểu cảm trông càng dữ dằn hơn, không bao lâu sau, đám học sinh nữ trước cửa đều rời đi.

Nhìn thấy cậu quay người ngồi lên mặt bàn, Tưởng Quân đưa một chai nước qua: “Thế giới cuối cùng cũng được yên bình rồi!”

Hứa Minh Dương bình luận thêm: “Không tệ, càng ngày càng có phong thái anh chị rồi!”

Hứa Minh Dương vừa mới nói xong, bên ngoài truyền tới một giọng nữ: “…ngại quá, làm phiền…”

Tiền Vũ bực mình quay đầu lại: “Còn chưa xong nữa hả…”

Vừa nhìn thấy người kia thì thu lại lời, có chút nghi ngờ nhìn cô một cái: “…Lâm Như?”

Tưởng Quân không tin vào mắt mình nhìn ra bên ngoài: Tôi nghe thấy gì thế này? Ai tới cơ? Hoa khôi trường Lâm Như!

Lâm Như bị Tiền Vũ doạ sợ rụt cổ lại, thẹn thùng chào hỏi: “…Chào mọi người, làm phiền rồi.”

Tưởng Quân quay đầu lại nhìn, Thẩm Hằng không có ở đây! Tuyệt vời! Lập tức cười hi hi nhảy tót ra ngoài, lúc đi qua Tiền Vũ cũng không quên đá cho người ta một cái, tránh để cậu doạ nữ thần của cậu ta sợ!

“Cạch!” Tưởng Quân còn tiện tay đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt ấm nồng của mọi người, mặc dù đã chặn lại rồi văn nghe thấy tiếng Tiền Vũ chửi: “Hứ! Cái đồ chó thấy gái bỏ bạn!”

Ở hành lang, Tưởng Quân và Lâm Như đứng đối mặt với nhau. Trong lòng Tưởng Quân còn thầm cảm thấy mừng vì Tiền Vũ đã dọn dẹp sạch mấy người kia, nếu không thì ngại dữ lắm! Nhưng mà tình trạng của cậu ta cũng chẳng tốt chút nào…cậu ta căng thẳng đến mức tay cũng không biết phải để ở đâu nữa…

Lâm Như còn tốt chán, thấy cậu ta đi ra thì thả lỏng hơn một chút.

Ngại ngùng một lúc lâu, Tưởng Quân mới lắp ba lắp bắp nói: “…Không phiền, ừm, cậu tới tìm anh Hàn sao?”

Giống như chuyện mọi người không ai tin Tiền Vũ và Lục Cẩn Bạch là anh em tốt, trong Hạ Xuyên cũng không có mấy người tin Lâm Như và Thẩm Hằng là bạn thân! Tính cách thực sự khác xa nhau…

Lâm Như, cũng chính là hoa khôi của trường Lâm Như mà Tưởng Quân vẫn luôn công khai sự yêu thích của cậu ta. Những năm nay, ai được gọi là hoa khôi tự nhiên có vẻ ngoài không tệ, gì mà như hoa như ngọc, răng sáng mắt trong, trời sinh xinh đẹp…đều không xứng đặt trên người cô, nói tóm lại, người giống như cô chủ bé nhỏ đài các được cưng chiều! Cái kiểu muốn có bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu ấy!

Còn Thẩm Hằng thì…nói sao nhỉ, mỗi lần Tưởng Quân nhìn thấy cô gái này, thứ duy nhất có thể nghĩ tới là: Người đàn bà lực điền! Cũng không phải ý bảo cô có thân hình cao to vạm vỡ, ngược lại ấy chứ, Thẩm Hằng có một thân hình cao gầy, lại có một khuôn mặt cực kì hào phóng, tính cách cũng y chang con trai, cái đó gọi là già dặn và phóng khoáng! Lúc cãi nhau với người ta tuyệt đối sẽ không nhẹ tay với ai, dù sao thì người ta cũng thuộc tuýp người có thể dùng chân tay để giải quyết việc gì thì tuyệt đối người ta sẽ không dùng mồm đâu, bởi vậy, những người hơi thân với cô ta đều gọi cô ta một tiếng “Anh Hằng”!

Hai người như vậy lại là bạn thân, thật khiến người khác phải mở rộng tầm mắt…nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng hai người là bạn tốt!

Lúc Tưởng Quân mới biết chuyện này, buồn tới nỗi thiếu chút nữa trầm cảm, lúc đó cậu ta còn than thở với Tiền Vũ và Hứa Minh Dương: “Thôi xong! Lỡ như ngày nào đó mình gần có được hoa khôi Lâm trong tay rồi, lại bị Thẩm Hằng đánh cho chân gãy làm đôi không!”

Tiền Vũ và Hứa Minh Dương chả buồn quan tâm: “Vậy thì cậu lo bò trắng răng rồi, dù sao trước mắt cái cậu Lâm Như kia cũng chả quan tâm gì tới cậu.”

“Không nói ra sự thật các cậu sẽ chết sao!” Tưởng Quân thẹn quá hoá giận.

Lâm Như lắc đầu: “Tôi tới tìm bạn học Lục Cẩn Bạch.”

Biểu cảm trên mặt Tưởng Quân trở nên kì lạ: “Cậu tìm Lục Cẩn Bạch á?”

“Ừm, gần đây cậu ấy không tới học lớp nâng cao, thầy cô bảo tôi đem bài tập tới cho cậu ấy.” Lâm Như nhìn đống bài tập trên tay mình.

“…Ồ, bây giờ cậu ấy không có ở đây, có tiện để tôi gửi lại cho cậu ấy không?”

Lâm Như gật đầu, đưa xấp bài tập qua: “Cảm ơn, vậy làm phiền cậu nhé. Sắp vào lớp rồi, tôi đi trước đây.”

Tường Quân đắng cả miệng, chỉ có thể nhìn người đi càng lúc càng xa!

“Sao thế?” Thấy Tưởng Quân mặt mày ủ rũ, Hứa Minh Dương hỏi.

Tưởng Quân lắc lắc đống bài tập trên tay, cười khổ: “Lâm Như tới đưa bài tập cho nam thần Lục.”

“Bài tập gì cơ?” Tiền Vũ tiện mồm hỏi một câu.

“Ồ, vậy thì sao, chẳng phải hai người họ học chung lớp nâng cao sao, Lâm Như bảo mấy ngày nay nam thần Lục không đi học, thầy cô nhờ cô ấy gửi bài tập cho cậu ta.”

Tưởng Quân nói rất thoải mái, nhưng Tiền Vũ lại cảm thấy có gì đó không đúng, gần đây Lục Cẩn Bạch không tới lớp nâng cao cũng không có ở phòng tập vũ đạo, vậy anh đi đâu?

Tưởng Quân bỏ xấp bài tập lên bàn học của Lục Cẩn Bạch, uể oải quay lại nằm ườn ra bàn của Hứa Minh Dương, chán chường nói: “Nữ thần của tôi chắc không phải có ý gì với nam thần Lục đâu nhỉ?”

“Cũng có thể lắm. Nam thần nữ thần, nghe thôi đã thấy xứng đôi rồi.” Hứa Minh Dương trêu cậu ta.

Tiền Vũ không nói xen vào, nhìn vị trí ngồi của Lục Cẩn Bạch âm thầm suy nghĩ, Tưởng Quân sáp lại gần: “Boss Tiền, gần đây cậu quan tâm nam thần Lục ghê nha!”

“Hử?”

“Tôi thấy hai người các cậu ấy, xứng đôi lắm! Dũng cảm đi theo đuổi tình yêu đích thực đi! Chừa hoa khôi lại cho bọn tôi.”

Tiền Trình lấy cuốn sách đập vào mặt cậu ta: “Đi cái đầu cậu!”

Trong lòng Tiền Trình đế ý tới lời Viên Bình trước đây từng nói, lại nghe thấy tin tức Lục Cẩn Bạch mấy hôm nay không tới lớp nâng cao từ Lâm Như, chỉ khiến cậu cảm thấy đầu như to lên gấp hai lần. Chỉ là không đợi đến lúc cậu đi tìm Lục Cẩn Bạch, xế chiều ngày hôm sau, cậu ấy và Viên Bình lại cùng nhau xuất hiện ở dãy lớp học cũ…

Trong lòng Tưởng Quân treo lên chuyện “nam thần nữ thần”, lúc đi tới dãy lớp học cũ để dọn dẹp vệ sinh vẫn luôn suy nghĩ về việc này, lúc dọn dẹp cũng không buông xuống.

Thậm chị còn bắt đầu ngơ ngác nói mớ, bám lấy Hứa Minh Dương không buông: “Mẹ Hứa, cậu nói xem tôi có cơ hội thay thế vị trí của nam thần Lục trở thành nam thần Tưởng không!”

Hứa Minh Dương bỏ chổi xuống, quan sát cậu ta từ trên xuống dưới một lần, lại lần nữa quan sát cậu ta từ dưới lên trên.

Tưởng Quân sốt ruột, hối cậu ta: “Cậu nói đi chứ!”

“Cũng không phải là không có khả năng. Đầu tiên, cậu phải có chiều cao của cậu ấy, không nhiêu hết á, cũng chỉ vài ba xentimet thôi à, cậu lớn thêm chút nữa là giải quyết được vấn đề này rồi. Thứ hai, cậu phải có khí chất của cậu ấy, không khó, cả ngày làm mặt căng vô, bớt nói lại chút, biến bản thân thành một tảng băng là xong. Thứ ba, cậu phải có tài năng của cậu ấy, cái này…ừm…” Hứa Minh Dương lại nhìn nhìn cậu ta, có chút khó xử: “Chúng ta đã thế này rồi thì thôi đừng cố quá làm gì, thôi khỏi mong đợi học hành ba lê ba lết gì nữa, có thể suy nghĩ tìm cái khác đi, ví dụ mấy cái như DJ đồ có thể thử xem. Cuối cùng, cậu phải có sắc đẹp của cậu ấy, ừm…” Hứa Minh Dương rơi vào sự im lặng một lúc lâu: “…Cái này, chỉ có thể dựa vào phẫu thuật thẩm mỹ thôi.”

Tiễn Vũ: “…”

Tưởng Quân: “…Cậu nghiêm túc đấy hả?”

Hứa Minh Dương đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên phát hiện ra có hai bóng người đang lại gần…hai cái bóng không phải của bọn họ đang di chuyển dần từ chân cậu ta lên, càng lúc càng lan rộng ra.

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới liền, vừa quay đầu lại đã thấy Lục Cẩn Bạch đi tới bên này, đi cùng cậu ấy chính là Viên Bình ba người đã từng gặp qua hai ngày trước…

Một người đầu cạo sát mặt mày nhây nhớt, một người đeo khẩu trang ánh mắt lạnh lùng…Được ánh tà dương nhiễm hồng chiếu sáng, thêm vào khung cảnh lá vàng cây bạch quả rơi làm nền phía sau, hai người này đứng cạnh nhau đúng là một sự phối hợp khiến người khác ngỡ ngàng!

Tiền Vũ: “…” Cái tổ hợp kiểu quái gì thế này!

Tưởng Quân và Hứa Minh Dương cũng bất ngờ không kém.

Tưởng Quân kéo kéo tay áo Hứa Minh Dương: “Mẹ Hứa, cậu mau véo tôi một cái đi, tôi bị hoa mắt rồi sao? Nam thần Lục vậy mà lại đi chung với thằng tóc HKT kia á? Cậu ấy sắp trở nên đổ đốn hả? Vậy thì tôi sắp có cơ hội thay thế vị trí “nam thần” của cậu ấy rồi nhể…”

Hứa Minh Dương chớp chớp mắt, cậu mừng thầm trong bụng thế này là gì đây? Còn đổ đốn gì cơ? Xem hơi nhiều truyện tranh rồi đấy! Thấy Tưởng Quân ôm lấy cánh tay mình, cậu ta không thèm nể mặt lẳng ra.

“Á! Mẹ Hứa, tôi chỉ nói thế thôi, cậu vậy mà nỡ xuống tay nặng như thế á!” Tưởng Quân chu mỏ ăn vạ.

Hứa Minh Dương đá mấy nhát vào bắp chân Tưởng Quân, ý bảo cậu ta yên lặng.

Tiền Vũ không quan tâm tới hai người đứng bên cạnh cãi qua cãi lại, chỉ luôn nhìn chằm chằm Lục Cẩn Bạch, giống như muốn nhìn thấu anh.

Lục Cẩn Bạch thờ ơ đứng ở đó, nhận ra Tiền Vũ đang nhìn, lạnh lùng nhìn lại cậu.

Viên Bình nhìn thấy ánh mắt hai người đối diện, cười cười, nói với Tiền Vũ: “Đừng có dùng biểu cảm như sắp ăn người ta đến nơi vậy chứ, là tôi gọi cậu ấy tới đó.” Nói xong, còn tiện tay khoác lên vai Lục Cẩn Bạch, Lục Cẩn Bạch ngơ ngác, nhưng cũng không tránh đi.

Sắc mặt Tiền Vũ càng đen hơn, cậu nắm chặt cây chổi trong tay, sợ bản thân nhịn không được tới lôi Viên Bình ra, nói bằng một giọng kì lạ: “Công tử Lục à, không hay tí nào luôn, tình cảm đồng cam cộng khổ bao năm nay của chúng ta không sánh bằng mấy câu nói của thằng đầu HKT này hả? Tôi muốn mời cậu một bữa cơm cậu không chịu nhận, thằng nhóc này gọi cậu một câu cậu bèn có mặt hả?”

Tưởng Quân và Hứa Minh Dương nhìn nhau, trợn tròn mắt, nghe giọng điệu này của Tiền Vũ, là đang ghen sao?

Lục Cẩn Bạch cau mày, không vừa lòng với cách gọi của Tiền Vũ đối với Viên Bình: “Cậu mới là đầu HKT ấy.”

“Phụt!” Viên Bình nghe thấy câu này nhìn không được phì cười.

“Xem ra tình cảm giữa hai người đúng là tốt thật.”

Lục Cẩn Bạch không trả lời.

Viên Bình nhướng mày nhìn Tiền Vũ, lại gần Lục Cẩn Bạch nói: “Đổi lại là người khác nói với cậu ta câu này, sớm đã bị cậu ta đánh cho sấp mặt rồi.”

Lục Cẩn Bạch nhìn Viên Bình đứng gần ngay trước mặt, có chút không thoải mái. Ngoại trừ Tiền Vũ, cậu ấy vẫn chưa quen tiếp xúc thân mật với người khác, nhúc nhích một chút, nghiêng đầu, giữ khoảng cách với cậu ta.

Viên Bình cảm nhận được sự xa cách của cậu ấy, tự giác thu tay về, lùi lại hai bước, giữ khoảng cách hai bước với cậu ấy.

Lục Cẩn Bạch áy náy nhìn cậu ta, Viên Bình xua tay, ý bảo không sao.

Truyện convert hay : Chiến Thần Trở Về Diệp Quân Lâm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện