Bản Tình Ca Nhỏ - Mạc Thần Hoan

Tớ thích cậu


trước sau

Hết tiết ôn bài sớm, Ninh Nhĩ soạn đồ đổi chỗ ngồi với Vương Bình. Cậu ta là bạn cùng bàn của Thiệu Bách Hàn, cao to vạm vỡ nhưng cực kỳ tốt bụng, giúp cậu chuyển sách vở.

Lúc chuyển sách, Vương Bình bắt chuyện: “Ninh Nhĩ, nghe đồn mày quen biết anh Thiệu từ trước hả? Mày đổi vị trí với tao cũng hay, tao ngồi với anh Thiệu hơi rén. Ở trận bóng rổ đấu với lớp 6 cuối kỳ trước, tao là chân hậu vệ, suýt bị anh Thiệu xử tè ra quần. Anh Thiệu mạnh dữ, chẳng dám chọc chẳng dám chọc.”

Lúc lớp 13 đấu với lớp 6, cậu đang thi đấu nên không được quan sát. Nhưng nhìn nét mặt đến nay vẫn còn sợ của Vương Bình, có lẽ đã bị ám ảnh tâm lý với Thiệu Bách Hàn rồi.

Cậu chàng tò mò: “À đúng, chú mập lớp bọn tao xưa nay nói một là một hai là hai, sao lần này lại cho mày ngồi với anh Thiệu nhỉ?”

Chú mập là biệt danh của thầy chủ nhiệm, năm lớp 10 Vương Bình là học sinh lớp 13.

Ninh Nhĩ cũng thắc mắc, cậu lắc đầu: “Tao chịu đó. Chắc là muốn tao giúp Thiệu Bách Hàn hòa nhập với lớp mới?”

Vương Bình cười sang sảng: “Mày cũng mới gia nhập lớp 13 bọn tao mà.”

Cậu phì cười.

Ninh Nhĩ chuyển hết mọi đồ đoàn đến chỗ ngồi mới thì phát hiện Thiệu Bách Hàn đã từ văn phòng về. Hắn ngồi trên ghế, chống cằm một tay, lia mắt ra phía Vương Bình đứng xa xa rồi quay sang nhìn cậu: “Tiểu Nhĩ, ban nãy cậu nói gì với thằng Vương thế?”

Cậu thật thà: “Vương Bình bảo nó không muốn cùng bàn với cậu, thấy cậu là rén.”

Mắt hắn lập lòe: “Chỉ vậy thôi à?”

Nếu chỉ có vậy thì tại sao tên ngốc kia cười hớn ha hớn hở, và cậu cũng cười với cậu ta thế hả? Tớ thấy hết rồi nhé!

Ninh Nhĩ sực nhớ ra: “A phải rồi, có chuyện này.” Cậu xoay người, nghiêm túc nhìn đăm đăm trúc mã của mình: “Thiệu Bách Hàn, cậu đã thuyết phục thầy Chu kiểu gì mà thầy đổi chỗ cho tớ đấy?”

Cậu hỏi vậy thôi, cho dù hắn không chịu trả lời thì cậu cũng có đáp án sẵn rồi.

Thuở nhỏ Ninh Nhĩ từng nghe bố mẹ thắc mắc nhà họ Thiệu giàu mà sao Thiệu Bách Hàn không về Thượng Hải đi học, ở lại thành phố loại III nhỏ bé này. Về sau dần trưởng thành, cậu cũng dần dà nhận ra hắn khác hẳn chúng bạn. Chẳng hạn thời lớp 1 lớp bọn cậu hục hặc với lớp bên cạnh. Sự vụ xảy ra từ việc một bạn nam lớp cậu bị đứa lớp khác ức hiếp, cuối cùng nổ ra xích mích, hai lớp kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Mấy đứa nhóc lớp 1 đánh nhau chẳng đáng bận tâm, nhưng cũng choảng nhau túi bụi, có đứa bị thương. Thiệu Bách Hàn chả xây xát gì, Ninh Nhĩ thì có.

Độ ấy tính hắn cục cằn, lạnh lùng, chẳng màng một ai. Hai lớp đánh nhau, hắn đứng bàng quan mà có đứa cứ chọc hắn, khiêu khích hắn, chế bài vè để chửi con trai lớp hai người là bọn tép riu. Thiệu Bách Hàn nóng máu xông vào đánh, Ninh Nhĩ vì giữ hắn mà bị ai đó tẩn một cú trúng cằm khiến nó sưng phồng lên.

Thiệu Bách Hàn thấy thế cầm viên đá to đùng dưới đất lên, đập trúng đầu thằng nhóc đấm Ninh Nhĩ.

Hậu quả cuộc chiến hai lớp là tất cả học sinh dính líu đều bị mời phụ huynh lên trường. Trong cả đám chỉ đúng một học sinh chảy máu, chính là đứa bị Thiệu Bách Hàn chọi vỡ đầu.

Ninh Nhĩ nhớ như in cảnh cậu và Thiệu Bách Hàn ngồi trong văn phòng chủ nhiệm chờ phụ huynh đến, hắn trưng bản mặt lạnh tanh im ỉm đứng. Hắn tức giận và khinh khỉnh ra mặt. Nhác thấy cậu nhìn, hắn ngó cằm cậu: “Còn đau không?”

Cậu ngoan ngoãn lắc đầu.

Hắn mím môi: “Tớ không sai, cậu cũng không sai. Biết chưa?”

Ninh Nhĩ chẳng hiểu gì nhưng vẫn gật đầu lia lịa.

Phụ huynh thằng nhóc vỡ đầu đến trường đòi gặp Thiệu Bách Hàn, bắt hắn phải bồi thường, xin lỗi và nghỉ học, bằng không họ sẽ cho cả trường này không hoạt động được nữa. Song sang hôm sau, hắn vẫn ngang nhiên đến trường, không chịu hình phạt nào, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sau vụ việc đó, Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn ngày một thân, hắn cũng dần dần bắt chuyện với các bạn khác.

Cậu chắc chắn lần này cũng là Thiệu Bách Hàn dùng mối quan hệ kêu chủ nhiệm đổi chỗ.

Ninh Nhĩ nghĩ như vậy đó.

Thiệu Bách Hàn chống cằm,  khẽ: “Cậu tò mò thế cơ à?”

Cậu gật đầu.

Hắn ra vẻ đứng đắn: “Vì thầy muốn cậu giúp tớ làm quen trường chứ sao nữa. Tớ mới chuyển trường, cậu là bạn cũ, cậu phải giúp đỡ tớ, thương yêu bạn bè. Hiểu chưa?”

Ninh Nhĩ: “…”

Cậu chuyển trường hơn một tháng rồi, cần quái gì làm quen trường nữa? Nói thế ai tin!!!

Không đời nào Ninh Nhĩ tin cái cớ nhảm nhí này, nhưng Thiệu Bách Hàn không chịu tiết lộ thì cậu cũng chả gạn hỏi thêm.

Đến giờ lên lớp, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêm túc nghe giảng.

Chương trình lớp 11 khá nhàn, nhưng trên bàn học sinh lớp chọn chất đống sách giáo khoa.

Yến Trung không dạy môn Mỹ thuật mà chỉ có môn Âm nhạc, môn này chỉ dạy ở lớp 10, lên lớp 11 là dừng. Đối với học sinh khối 11, hai môn phụ là môn Tin học và Thể dục. Sách giáo khoa Tin học dày cui nặng trịch, chín môn khác sách môn nào cũng nặng, ngoài ra còn cả đủ loại tài liệu, sách bài tập, sách luyện thi.

Ngăn bàn đầy ứ thì bày lên mặt bàn.

Sách vở Ninh Nhĩ không nhiều nhặn lắm mà cũng thành ngọn núi nhỏ trên bàn, các bạn khác nhiều tài liệu vở viếc hơn thì xếp thành hai ngọn núi.

Qua hòn núi nhỏ, Ninh Nhĩ tập trung nghe giảng, thỉnh thoảng cúi đầu tốc ký. Cậu ghi chép được một lúc thì láng máng nhận ra một luồng nhìn lạ kỳ, bèn quay đầu nhìn sang.

Tai cậu nóng rực.

“Thiệu Bách Hàn… Cậu nhìn tớ chi vậy?”

Hắn xoay bút trên những đầu ngón tay, ngắm cậu chằm chằm.

Lát sau, chất giọng trầm khàn cất lên: “Cậu đi học luôn nghiêm túc ghi bài như thế à?”

Cậu do dự, nói thật: “Bây giờ không còn như lớp 10 nữa. Tháng sau mình sẽ kết thúc chương trình học cấp ba, bước vào giai đoạn ôn thi đại học, không thể chểnh mảng như ngày xưa. Cậu cũng phải nghe giảng kỹ vào, đừng chép bài tập mãi. Học sinh lớp chọn ai cũng giỏi cả. Trong một năm học Yến Trung tớ chỉ lọt tốp 10 đúng hai lần, nhiều lúc văng khỏi tốp 50 cơ.”

Thiệu Bách Hàn: “Tớ chưa bao giờ ghi bài cả.”

Ninh Nhĩ suy nghĩ: “Thì cậu có thể…”

“Tớ chả biết ghi bài kiểu gì, cậu cho tớ mượn coi với?” Nói rồi, hắn bất ngờ xáp lại.

Hai đứa ngồi góc trong cùng của lớp, Thiệu Bách Hàn thình lình xáp lại gần làm Ninh Nhĩ hết hồn. Hắn ghé sát quá, nhoài tận nửa người qua, cả mặt dí sát đến chỗ cậu. Cậu cúi đầu là có thể nhìn rõ lông tơ li ti trên mặt hắn.

Cậu tận mắt chứng kiến Thiệu Bách Hàn cụp mắt đọc vở ghi của cậu, đọc xong không ngồi lại chỗ mà ngoái đầu nhoẻn cười: “Chữ Tiểu Nhĩ đẹp ghê.”

Khoảng cách gần quá đỗi, hơi thở ấm áp phả lên cằm Ninh Nhĩ làm cõi lòng cậu ngứa ran, mặt nóng như phải bỏng, không thốt nổi thành lời. Thiệu Bách Hàn chớp thời cơ ung dung khoác tay lên vai cậu.

Ninh Nhĩ run lên.

Thiệu Bách Hàn ôm cổ cậu, nửa người dựa cậu, cười khẽ với cậu.

“Tiểu Nhĩ, chữ cậu đẹp quá, cho tớ mượn vở chép nhé… Được không nào?”

Ninh Nhĩ được ôm vai bá cổ gần như xiêu lòng. Cậu đỏ mặt, chẳng tài nào nói nên câu.

“Thiệu Bách Hàn, em trả lời câu này cho tôi.”

Một giọng nữ nghiêm khắc vang lên, nụ cười trên mặt hắn sượng ngắt, hắn lề mề đứng dậy. Nhìn đồ thị trường điện từ trên bảng, hắn bình tĩnh đáp: “Các hạt mang điện từ góc vuông đầu tiên tiến vào trường điện từ…”

Trả lời xong, hắn ngồi xuống, toan quay sang đọc vở ghi của Ninh Nhĩ lần nữa thì thấy bàn cậu sạch trơn, không còn cuốn vở ghi nữa. Hắn kinh ngạc nhìn cậu nhưng cậu không dám nhìn lại, ấp a ấp úng: “Tớ… Tớ bình thường không ghi môn Lý, cậu muốn ghi thì tự ghi đi.”

Thiệu Bách Hàn: “…”

Chuông tan học reo, cô dạy Lý cao giọng: “Thiệu Bách Hàn đi theo cô.”

Hắn mải nghĩ cách tiếp cận Tiểu Nhĩ, nghe cô gọi thì giật mình, ra khỏi lớp với cô.

Cô dạy Lý là nữ giáo viên ngoài năm mươi. Cô đẩy kính trên mũi, nhìn hắn đăm đăm: “Khi lên lớp em đừng làm việc riêng nhé. Cô không cần biết em với Ninh Nhĩ thân nhau ra sao, nhưng ở tiết của cô, các em phải chăm chú nghe giảng.”

Hóa ra cô đã bắt gặp hành vi trâng tráo của hắn rồi.

Thiệu Bách Hàn gật đầu cho qua chuyện.

Cô giáo chỉ nói đơn giản nhưng đầy sức thuyết phục.

Lớp 11 không còn nhàn nhã như lớp 10, Ninh Nhĩ ngồi trong lớp không hề lơ đễnh, tập trung nghe giáo viên giảng bài. Tiết đầu Thiệu Bách Hàn trêu cậu, sang tiết sau cậu dịch ghế ra rìa ngoài bàn, hắn khỏi mơ xáp lại nữa, tay cũng phải duỗi thật thẳng mới chạm tới cậu.

Thiệu Bách Hàn: “…”

Hắn tự kiểm điểm, mặt không đổi sắc lấy điện thoại mở mục ghi chú, gõ điều chú ý đầu tiên.

Khi đi học không được táy máy.

Thiệu háo sắc rầu rĩ lập quy định cho mình.

Ninh Nhĩ là hotboy trường Yến Trung, giờ có thêm Thiệu Bách Hàn cũng được nhiều bạn nữ để mắt tới. Chuyện hai người ngồi cùng bàn chẳng mấy truyền sang lớp 12 và các lớp bình thường cùng khối.

Tiết thứ ba ngày thứ hai đi học, Ninh Nhĩ cắm cúi làm bài tập giáo viên tiết trước giao cho. Thiệu Bách Hàn quay đầu ngắm cậu rất đỗi chăm chú, làm sao cậu lờ đi cho được? Tốc độ làm bài từ từ chậm đi.

Cậu siết bút, cố gắng viết thêm vài chữ, cuối cùng cũng hết chịu nổi: “Thiệu Bách Hàn, cậu không làm bài hả?”

Thiệu Bách Hàn đang chơi con quay nhưng mắt vẫn nhìn cậu đắm đuối: “Tiểu Nhĩ, xem như bây giờ mình là bạn cùng bàn nhỉ?”

Cậu không hiểu hắn muốn nói gì: “Ừ.”

Hắn bỗng xáp lại: “Vậy tức là tớ thắng?”

Ninh Nhĩ hoảng hốt co rúm, suýt rớt khỏi ghế. Thiệu Bách Hàn ôm eo kéo cậu về, cười tủm tà tủm tỉm: “Vụ cá cược của bọn mình là ai thắng nhỉ?”

Cuối cùng cậu cũng hiểu ý hắn rồi.

Rõ ràng hắn đi cửa sau để hai người ngồi cùng bàn với nhau, tại sao người thắng là hắn cho được!

Cậu không chịu: “Tớ thắng chứ. Ngày đi học đầu tiên, tớ đâu có ngồi cùng bàn với cậu.”

Hắn mặt dày: “Nhưng bây giờ thì có.”

Ninh Nhĩ: “Cậu… cậu không được làm vậy.” Ai chơi trò đi cửa sau hả!

Thiệu Bách Hàn nhìn cậu tức đến thở hồng hộc thấy đáng yêu quá chừng, nhưng hắn chỉ bắt nạt đôi tí gọi là rồi vuốt lông ngay: “Hay là tớ chịu tí ấm ức nhường cho cả hai đều thắng nhé? Cậu cho tớ mượn chép vở, tớ cũng đồng ý làm ba việc cho cậu. Sao nào, hơi bị thương cậu đấy nhé.”

Ninh Nhĩ: “…”

Cậu có ấm ức, thương tớ tí nào đâu!

Ninh Nhĩ đưa bài tập tiếng Anh, Thiệu Bách Hàn nháy mắt cúi đầu chép vở cậu. Cậu còn ức chế lắm, đang nghĩ cách gạt phăng lý do lý trấu của hắn thế nào thì một bạn tiến lại: “Ninh Nhĩ, ngoài cửa có người gọi mày.”

Cả Ninh Nhĩ lẫn Thiệu Bách Hàn đều ngước đầu.

Cậu học sinh nọ cười ha hả: “Hoa khôi khối mình tìm cậu đó. Sướng ghê chưa.”

Thiệu Bách Hàn tức khắc đen mặt, Ninh Nhĩ ngạc nhiên nhìn ra cửa lớp.

Cậu đi ra khỏi lớp thì trông thấy Lưu Hiểu Manh.

Lưu Hiểu Manh học hành làng nhàng, không lọt suất lớp chọn. Kể từ buổi triển lãm hè, cậu chưa gặp lại cô bạn lần nào. Bây giờ cô bạn đã cắt tóc ngắn, toát lên vẻ ngây ngô của lứa tuổi học trò. Cô đứng trước cửa lớp 13 đợi cậu, thấy cậu ra bèn vén tóc sau tai, hơi cúi đầu: “Ninh Nhĩ à, tiết sau là tiết ngoại khóa… Cậu đi siêu thị với tớ nhé?”

Siêu thị nhỏ nằm khá gần dãy nhà học, đi chậm mất khoảng mười phút cả đi lẫn về.

Ninh Nhĩ không biết Lưu Hiểu Manh tìm mình có việc gì. Cậu lấy làm lạ đi sau lưng cô thay vì đi song song để tránh hiểu lầm. Lần nào cô bạn cố tình đi chậm đợi cậu, lần ấy Ninh Nhĩ cũng cố tình giữ khoảng cách.

Lúc cả hai đi tới ký túc xá, cô bạn đột ngột dừng bước, xoay người nhìn cậu.

Nơi đây nằm ở vị trí khuất nẻo, tán ngô đồng cao cao rợp trời. Cô gái mặc váy trắng đứng dưới bóng cây, ngẩng đầu nhìn cậu. Sau hồi lâu ngắm trong lặng thinh, cô nhếch môi cười, nụ cười kèm đôi má lúm ngọt ngào: “Ninh Nhĩ, cậu không hề thích tớ.”

Ninh Nhĩ đứng hình.

Rốt… rốt cuộc cậu ấy muốn làm gì? Đừng bảo là…

Lưu Hiểu Manh tỏ tình: “Tớ thích cậu.”

Ninh Nhĩ: “!”

Thiệu Bách Hàn lò dò bám theo, nấp sau một cái cây: “!!!”

Lưu Hiểu Manh hụt hẫng nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Ninh Nhĩ, nhưng chẳng mấy lại nhoẻn cười: “Không sao, tớ chẳng qua chỉ muốn thổ lộ với cậu vậy thôi. Sau buổi triển lãm tớ đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu đại khái là cậu không hề thích tớ. Giờ tớ không định thích cậu nữa, nên mới muốn nói cho cậu hay, rằng tớ thích cậu.”

Tình tiết phát triển nhanh như tên bắn, Ninh Nhĩ chưa hoàn hồn từ việc hoa khôi của khối tỏ tình với mình thì đã nhận tuyên bố “hết thích” của Lưu Hiểu Manh.

Cậu ngơ ngác: “Tớ… Tớ xin lỗi.”

Cô bạn cười, lắc đầu: “Không sao, cậu không thích tớ, tớ đâu thể cưỡng ép.”

Cả hai tiếp tục đi tới siêu thị. Cây cối dọc đường ngày càng thưa thớt, không giấu người được nữa. Một bóng người lén lút bám theo hai người hòng lắng tai nghe cuộc đối thoại của họ, nhưng vì cách xa quá nên chẳng nghe được gì.

Con ngươi Thiệu Bách Hàn co lại, dõi theo bóng hình Ninh Nhĩ và Lưu Hiểu Manh đi xa dần.

Lưu Hiểu Manh nom rất đỗi điềm nhiên, Ninh Nhĩ cũng không còn bối rối nữa.

Đúng là cậu không ngờ cô bạn sẽ thổ lộ với mình, nhưng con gái người ta không bận tâm nữa thì cậu để bụng lại thành chi li xét nét. Để xoa dịu bầu không khí, cậu đùa: “Tớ còn tưởng người cậu thích là Thiệu Bách Hàn cơ.”

Lưu Hiểu Manh vô cùng sửng sốt: “Sao cậu lại nghĩ vậy? Hồi nhỏ tớ đâu có thân với Thiệu Bách Hàn, đã vậy cậu ấy còn chuyển trường sớm.”

Ninh Nhĩ đăm chiêu: “Chắc là vì… Hai người từng diễn vở kịch ấy?”

Hoàng tử và công chúa sinh ra là để đến với nhau.

Ninh Nhĩ luôn đinh ninh như vậy.

Cô nàng phì cười thành tiếng: “Không, tớ chả thích Thiệu Bách Hàn tí nào.”

Mặc dù nghĩ như vậy không được hay ho lắm nhưng cậu thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cậu sực nhớ một việc: “Thật ra Thiệu Bách Hàn thích cậu đấy, tiếc là cậu không thích cậu ấy.”

Lưu Hiểu Manh há hốc: “Bảo Giang Thần thích tớ thì đúng, chứ Thiệu Bách Hàn đâu có thích tớ, không hề thích tớ tẹo nào luôn. Đã vậy tớ còn có cảm giác cậu ấy hơi ghét tớ cơ.”

Ninh Nhĩ: “Hả?”

Con gái vô cùng nhạy cảm, Lưu Hiểu Manh phân tích cho cậu nghe: “Ninh Nhĩ à, thú thật là ngày đi xem triển lãm tớ thật sự đã cho là hai đứa mình có khả năng. Nhưng kể từ khoảnh khắc Giang Thần xuất hiện, tớ nhận ra cậu chỉ muốn tác hợp bọn tớ thôi. Con gái bọn tớ nhạy cảm với chuyện tình cảm lắm. Tớ nghĩ suốt kỳ nghỉ hè và lần này tìm cậu…”

Dừng đoạn, cô nói tiếp: “Lần này tìm cậu cũng là muốn cho một dấu chấm hết. Tuần trước tớ và Giang Thần đã đi xem concert của Châu Kiệt Luân, cậu ấy là chàng trai cực kỳ tốt.”

Ninh Nhĩ ngộ ra ngay: “Cậu và Giang Thần đã?”

Cô ngước mắt cười: “Chưa, bọn tớ chưa hẹn hò đâu. Bây giờ tớ chưa thích cậu ấy, nhưng ở bên cậu ấy tớ rất vui vẻ, thế là nghĩ hay mình thử xem nhỉ.” Cô nàng nháy mắt, “Cậu đừng nói cho Giang Thần biết nha.”

Ninh Nhĩ gật gù, không hỏi thêm nữa.

Cậu tưởng Lưu Hiểu Manh là một cô gái ngây thơ, nào ngờ cô bạn giỏi và nhạy bén với chuyện tình cảm quá trời. Cô vạch trần màn đau dạ dày của cậu chỉ dùng để gạt cô, tạo cơ hội cho cô và Giang Thần đến với nhau. Cô cũng nghi ngờ người mua vé triển lãm không phải Ninh Nhĩ mà là Giang Thần.

Con gái khi yêu như Holmes nhập xác, Ninh Nhĩ thấm thía lời răn của các cụ. Chợt, cậu nghĩ: “… Thiệu Bách Hàn không thích cậu thật á?”

Lưu Hiểu Manh lắc đầu nguầy nguậy: “Chắc chắn là không.”

Cậu bần thần: Vậy tại sao hôm đó cậu ấy nhất quyết đi xem triển lãm bằng được?

Hai người đi đến siêu thị nhỏ mua chai nước rồi về dãy nhà học. Khi đi đến dãy nhà, một người phải rẽ hướng Tây, một người phải rẽ hướng Đông, không đi chung cầu thang. Lớp của Lưu Hiểu Manh ở rất gần đó, cô nàng mỉm cười vẫy tay với Ninh Nhĩ, xoay lưng đi ra cầu thang phía Đông. Cậu chẳng nghĩ nhiều, nhanh chân đi về cầu thang phía Tây, thành ra không biết ngay lúc cậu xoay người bỏ đi, Lưu Hiểu Manh vừa mới đi đến chỗ cầu thang thì hai cô bạn thân đã tiến lại, nhẹ nhàng an ủi hoa khôi bật khóc vì thất tình.

Ninh Nhĩ cầm chai nước khoáng Mizone đi lên cầu thang phía Tây. Còn chưa bước chân lên bậc thang, cổ tay đã bị kéo mạnh xuống gầm cầu thang tối om.

Cậu hốt hoảng trố mắt, ngẩng đầu thấy Thiệu Bách Hàn đang cúi nhìn mình, môi hắn mím chặt.

“Bạn ấy thổ lộ với cậu à?”

Ninh Nhĩ hoàn hồn: “Làm sao cậu biết? Cậu nghe lén cuộc đối thoại của bọn tớ?”

Thiệu Bách Hàn vờ bình tĩnh: “Cậu không cho tớ đi mua đồ ở siêu thị chắc?”

Ninh Nhĩ cóc tin.

Hóa ra hắn đi nghe lén cuộc trò chuyện của người ta, hơi bị quá đà rồi đấy. Cậu quay bước đi, định lơ đẹp hắn luôn, nào ngờ Thiệu Bách Hàn ôm eo kéo cậu lại, đè lên tường, bóng tối phủ trùm.

Rất nhiều học sinh đi đi lại lại trên cầu thang vào tiết ngoại khóa, tiếng động huyên náo vang lên trên đầu cả hai. Dưới gầm cầu thang chật chội, Thiệu Bách Hàn sấn tới, Ninh Nhĩ bị đè không tài nào thoát nổi. Tim cậu đập thình thịch như trống bỏi, càng lúc càng nhanh.

Trong bóng tối, cậu chỉ có thể loáng thoáng bắt gặp cặp mắt ngời sáng của hắn.

Mỗi lúc cười gằn, đôi mắt hắn sẽ long lanh hẳn lên. Vậy mà hôm nay đây, đôi mắt hắn đong đầy sự u tĩnh và nghiêm túc.

Mãi sau, hắn thấp giọng hỏi: “Cậu đã… trả lời bạn ấy như nào?”

Đến giờ cậu mới vỡ lẽ rằng Thiệu Bách Hàn chưa nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn cậu. Song, cậu không muốn nói cho hắn biết.

Ninh Nhĩ mím môi vùng khỏi vòng vây của Thiệu Bách Hàn nhưng hắn vẫn nắm khư khư cổ tay cậu. Giãy mãi không ra, cậu cả giận: “Thiệu Bách Hàn!”

Kế đó là một chiếc ôm ấm áp, cánh tay khỏe khắn ôm trọn eo Ninh Nhĩ, ghì cậu vào lồng ngực mình. Thiệu Bách Hàn ôm siết lấy cậu, mặt vùi trong hõm vai, giọng run run, khẽ thủ thỉ: “Tiểu Nhĩ, cậu đừng đến với bạn ấy… được không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện