Bán Tiên

Tới cảm tạ


trước sau

Lúc trước, hắn cho rằng đó là bởi vì máu của hài tử tại trên đùi và máu chảy ra từ miệng vết thương xen lẫn đất vàng, nên cũng không có suy nghĩ nhiều, về sau lại thấy động tác phản ứng của tiểu hài tử như không có chuyện gì xảy ra thì mới khiến hắn ý thức được không thích hợp, mới làm cho hắn nhìn kỹ lại vết thương của tiểu hài tử, sau khi quan sát kỹ càng hơn mới có được phát hiện như thế.

Trên đời này tại sao sẽ có máu màu kim sắc chứ? Hắn có phần không rõ, từ màu da và đôi mắt của tiểu hài tử cũng không có phát hiện thấy bất cứ dị thường gì.

Đầu ngón tay vân vê vết máu có màu vàng hợp kim, nhìn kỹ lần nữa, lại đặt ở trước mũi ngửi ngửi, vẫn có mùi máu tươi bình thường, tựa hồ chỉ là màu sắc không giống mà thôi.

Nếu như đặt ở địa phương khác, hắn khẳng định sẽ không tìm được chút phương hướng mơ hồ nào, tuy nhiên tại nơi đây, trong đầu thỉnh thoảng sẽ lóe qua mấy chữ như "Hoàng Kim cốc", "Kim Khư", lại thêm có hình xăm Đơn nhận kích trên lồng ngực tiểu hài tử, hắn có lý do hoài nghi có phải là có liên quan gì đó đến Kim Khư hay không, có lý do hoài nghi nguyên nhân là bởi vì tộc nhân họ Ngô là người cầm kích.

Nhưng mà lúc này không phải là thời điểm để cho hắn thoải mái tại nơi đây chậm rãi suy nghĩ, không rõ được khi nào thì mấy người Ngô An sẽ trở lại vị trí kia. Hắn đi tới một bên ngồi chồm hổm tại bên cạnh dòng nước rửa đi vết máu kim sắc trên tay, thổi tắt mồi lửa, nhanh chóng rời đi.

Không bao lâu sau, liền quay trở về chỗ cũ, lại vòng quanh hồ nước đi vòng vòng, quan sát bốn phía, khua tay áo quét dọn bụi bặm trên mặt đất, ngồi ở trên mặt đất vàng hoàng thổ cứng ngắc, chậm rãi chờ đợi, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Tiểu hài tử vừa rồi cũng gợi cho hắn một vài dẫn dắt nhất định, tại địa phương này muốn từ trong miệng những người lớn dò xét được chút gì sợ là không dễ dàng, không ngại hạ thủ từ trên người tiểu hài...

Không đợi quá lâu, sau một lát, Ngô An dẫn theo đám người Nam Trúc quay trở lại.

Thấy Dữu Khánh đang khoanh chân đả tọa, Ngô An yên tâm không ít, kêu gọi cùng nhau rời đi.

Đám người Nam Trúc thì vô ý thức nhìn nhìn xung quanh, nhất là hai sư huynh đệ, hai người có thể khẳng định tên gia hỏa lão Thập Ngũ này vừa rồi tuyệt đối đã làm chuyện gì đó.

Vấn đề là, bọn họ cũng không biết lão Thập Ngũ có thể làm gì, tình huống trước mắt lại có thể làm được gì.

Mà điều này cũng chính là điểm làm cho hai người bội phục Dữu Khánh, thường thường tại khi hai người không có đầu mối nào, tên gia hỏa lão Thập Ngũ này liền đã nhìn thấy tiên cơ để đưa ra phản ứng.

Một nhóm người không có rời đi theo đường cũ, Ngô An dẫn theo bọn họ theo bậc cấp tại một miệng lỗ gần đây để đi ra ngoài. Rời khỏi miệng lỗ, bọn họ lại đặt mình trong biển cây nho tại ngoại giới.

Nhìn quanh bốn phía, Ngô An lại hỏi bọn họ, "Chư vị, còn muốn đi đâu nhìn xem không?"

Mọi người cũng quan sát xung quanh, cuối cùng Dữu Khánh chỉ hướng về phía cái hẻm núi mà hắn thèm muốn dò xét đã lâu kia, "Hẻm núi kia thoạt nhìn kah1 hay, mọi người đi xem như thế nào?"

Nam Trúc lúc này phụ họa một câu, "Hay a."

Mục Ngạo Thiết cũng ừ một tiếng.

Trên mặt che khăn lụa, trong đầu Kiều Thư Nhi thì lập tức lóe lên hình ảnh lúc trước mấy người lui tới tìm kiếm tại Cẩm quốc Hoàng Kim cốc, bây giờ lại là một chỗ hẻm núi lớn, nàng dù không biết rõ tình huống cũng đoán được từ rất xa chạy tới nơi này là vì hẻm núi kia mà tới.

Ngô An trái lại không có từ chối, trực tiếp dẫn bọn hắn xuyên ngang qua vườn nho, hướng hẻm núi lớn đi tới.

Một nhóm người đi đầy đủ gần nửa canh giờ mới đi đến nơi, đứng ở nơi lối vào hẻm núi, có gió vù vù thổi qua, thổi cho tay áo mấy người tung bay.

Nhìn một chút tay áo, vạt váy của Kiều Thư Nhi tung bay, Dữu Khánh nghĩ cũng không suy nghĩ nhiều, liền tiến lên che chắn phía trước nàng, giúp nàng che gió.

Một cử động nho nhỏ làm cho khóe miệng Kiều Thư Nhi ở dưới lớp khăn che mặt hạ hiện nét mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh trở nên dịu dàng thắm thiết, cũng vô ý thức mà áp sát đến gần phía sau lưng Dữu Khánh, hít thở khí tức trên người hắn.

Tận tình địa chủ, Ngô An đứng ở phía đầu gió, giới thiệu với mọi người, "Đại liệt cốc, rộng gần mười trượng, dài chừng năm dặm, nơi cao nhất đại khái hai trăm trượng."

Nam Trúc hỏi một câu, "Nơi đây có tên gọi là Đại Liệt cốc sao?"

Ngô An cười nói: "Một cái lối vào núi nơi khu vực hoang vắng, nào có tên tuổi gì chứ, chỉ là giống cái gì thì gọi cái đó mà thôi. Khách nhân tới Liệt Cốc sơn trang cũng có không ít người đều sẽ đến nơi đây nhìn xem một chút, nơi này nhìn như là ngọn núi tách ra, nhìn thấy cũng rất kinh ngạc."

Dữu Khánh: "Chỉ một cái liệt cốc như thế mà bình thường cũng có người đến chơi đùa sao?"

Ngô An: "Cũng không thể nói được là bình thường, một năm thường có mấy tốp người." Đưa tay mời mọi người cùng gã đi vào bên trong.

Dữu Khánh a một tiếng, cất cước cùng đi theo đoàn người, trong lòng có suy tư, nếu quả thật giống như đối phương nói là có thể tùy tiện để cho ngoại nhân tham quan, vậy thì nói rõ hẻm núi này chẳng phải là cấm địa gì.

Bên trong hẻm núi mặt đất gồ ghề không bằng phẳng, đường đi không có dấu hiệu được tu sửa qua, Dữu Khánh vừa đi vừa quan sát, nỗ lực tìm ra vết tích từng bị nghiền ép qua, dù sao Tiểu Vân gian xuất hiện lượng lớn hoàng kim có khả năng chính là đến từ nơi đây.

Hai bên vách núi cũng nhìn không thấy bất cứ vết tích do kẻ nào đào bới tạo ra, gió xuyên núi tràn qua lúc dừng lúc thổi, trên các tảng đá chỉ có dấu vết của năm tháng, không còn có dấu vết gì khác.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng vừa đi vừa quan sát, tỉ mỉ quan sát xem có điểm nào khác thường hay không.

Sau khi một nhóm người đi xuyên ngang qua toàn bộ hẻm núi, phía trước lại là một vùng sa mạc mênh mông vô biên, là một khu vực càng thêm hoang vắng.

Không có gì đáng xem, một nhóm người quay ngược lại, trên đường trở về sư huynh đệ ba người vẫn như trước chú ý quan sát.

Kiều Thư Nhi thì âm thầm lưu tâm bọn họ.

Ngô An thỉnh thoảng chỉ vào một số khung cảnh tương đối nổi bật ở trong hẻm núi để giới thiệu cho mọi người, sư huynh đệ ba người cũng không có từ trên người gã nhìn ra bất cứ khác thường gì.

Đi ra Đại liệt cốc, trước mắt lại là thôn trang rải rác ngổn ngang nhà ở kia.

Dữu Khánh nhìn nhìn sắc trời, thấy trong lúc nhất thời trời sẽ không đến tối, liền nói ra: "Ngô huynh, cái thôn trang này trái lại có chút thú vị, không bằng đi dạo đi." Ra hiệu cái ánh mắt với hai vị sư huynh.

Ngô An chần chừ, "Đã sắp đến giờ cơm, sợ là bên kia đã chuẩn bị xong tiệc tối khoản đãi."

Nam Trúc ha hả nói: "Trời còn chưa có tối, tính gì đến tiệc tối, đều không phải người thường, không dễ dàng bị đói. Cái thôn trang này nhìn qua quả thực có phần thú vị, Ngô huynh đệ, dẫn chúng ta đi kiến thức một chút phong thổ bản địa đi."

Ngô An cười khổ, "Chỉ là một đám nông dân, sợ có ngại mặt mũi."

Dữu Khánh: "Không phải đều là đồng tộc của ngươi sao?"

Ngô An gật đầu, cũng đã đoán được ý của hắn, "Là đồng tộc, ta cũng không có ý làm hạ thấp đi, nhưng hiện thực là không có khả năng có đủ nhiều tài nguyên tu luyện cấp cho toàn bộ tộc nhân, đại bộ phận người chỉ có thể làm người thường. Tự bản thân ta tô điểm cho đẹp cũng vô dụng, các ngươi đã nhìn thấy, chỉ là một đám nông dân."

Buông tiếng thở dài xong cũng không nói thêm lời gì, đưa tay ra hiệu, nếu đã muốn xem thì gã liền dẫn đi nhìn xem.

Một đám người theo sườn dốc đi bộ xuống, dung nhập vào trong thôn trang.

Nơi đây y nguyên trống vắng, ngoại trừ một ít tiểu hài tử chơi đùa với nhau ra, nhìn không thấy bóng dáng của người lớn nào, gần như đều đang bận rộn tại trong vườn nho.

Về phần những tiểu hài tử kia, vốn đang chơi đùa rất vui vẻ nhưng vừa nhìn thấy có ngoại nhân xa lạ đi đến thì lập tức dồn dập trốn vào trong phòng. Dựa vào năng lực phát hiện của đám người Dữu Khánh, có thể nhận thấy được từng đôi con mắt rình coi phái sau khe cửa.

Nam Trúc nghi hoặc: "Ngô huynh, chúng ta thoạt nhìn giống như người xấu sao? Vì sao phải trốn ở sau cửa nhìn chúng ta?"

Ngô An cười ha hả nói: "Tiểu hài tử ở đây đều sợ người lạ, đương nhiên, cũng là vì bị những yêu quái kia ảnh hưởng, gặp phải người xa lạ thì cảm thấy trốn đi mới tương đối an toàn. Tiểu hài tử mà thôi, nếu có gì làm phiền, xin chư vị không cần tính toán."

Đi dạo một hồi, không sai lắm đã đi sắp đến vị trí lối vào thôn, một nhóm người lại gặp được vị thiếu niên dẫn đường lúc mới tới kia, vần còn đang dùng bùn vàng đắp trét tường bao căn nhà.

Nghe được động tĩnh, thiếu niên nhìn lại, trông thấy là bọn hắn, nhếch miệng cười.

Nam Trúc cũng vui vẻ, "Cuối cùng cũng gặp được một người không sợ lạ a."

Ngô An giải thích một chút về nguyên nhân thiếu niên không sợ lạ, "Lúc trước hắn từng dẫn đường cho các ngươi, đã biết các ngươi là tới trừ yêu, biết rõ các ngươi không phải người xấu."

Nam Trúc a một tiếng, thì ra là thế, phất phất tay với thiếu niên, thiếu niên cũng vui vẻ vẫy vẫy tay đáp lại.

Dữu Khánh quan sát một chút xung quanh, ánh mắt lại dừng tại trên người thiếu niên, sau đó làm như vô tình đi tới bên cạnh Nam Trúc, dưới chân chạm chạm bàn chân Nam Trúc một chút, Nam Trúc quay đầu lại, Dữu Khánh ra hiệu một cái ánh mắt.

Rồi sau đó, Dữu Khánh thoát ly đội ngũ, đi về phía một cái chòi nghỉ đơn giản được làm từ ván gỗ, vừa đi vừa đưa lưng về phía sau phất tay nói ra: "Các ngươi tiếp tục đi dạo đi, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có như vậy, ta không đi nữa, ta ngồi ở đây nghỉ chân một chút, chờ các ngươi."

Nam Trúc nhanh chóng quan sát một chút xung quanh, sau đó chỉ một căn nhà trong thôn trang, nói ra: "Đừng nha, cùng đi đi, ngươi nhìn tòa nhà to lớn xây dựng bằng tảng đá ở bên kia kìa, đi, cùng đi xem đi."

Dữu Khánh đã đi tới trong đình, xoay người ngồi lên thanh giằng ngang làm ghế, xua tay nói: "Không đi đâu, không đi nữa, ta ở tại nơi này chờ các ngươi."

Nam Trúc: "Muốn đi dạo là ngươi, đổ bệnh lười cũng là ngươi. Chúng ta đừng để ý đến hắn nữa, tới cũng đã tới rồi, đệ muội, chúng ta cùng đi nhìn xem cái tòa nhà lớn đó đi." Phất tay ra hiệu.

Mục Ngạo Thiết cũng nói: "Căn nhà đá duy nhất trong đám nhà đất, đi xem nào."

Kiều Thư Nhi không có hé răng, nàng xem như đã nhìn ra được, ba vị này khẳng định lại là đang âm thầm phối hợp làm gì đó.

Ngô An giải thích: "Ba vị, tòa nhà đá kia chỉ là nơi dân chúng trong thôn giặt quần áo, phía dưới thông với hệ thống nước ngầm."

"A, giặt quần áo tại nơi khô hạn như thế này sao, vậy thì đúng là cần phải đi xem một chút." Nam Trúc cười ha hả, hai tay ôm ở trước cái bụng bự, cất bước đi trước tiên.

Mục Ngạo Thiết đuổi theo, Kiều Thư Nhi nhìn Dữu Khánh một cái rồi cũng đành phải bất đắc dĩ đuổi theo.

Ngô An không biết nói gì, hướng Dữu Khánh chắp tay chào, ra hiệu cho hắn chờ một chút, mình thì bước nhanh đuổi theo đám người Nam Trúc.

Nhìn theo thân ảnh những người này biến mất tại phía sau một đám nhà ở, Dữu Khánh nhìn quanh bốn phía, rồi đứng dậy, đi thẳng tới phía thiếu niên đang dùng bùn trét tường, cười bắt chuyện hỏi, "Có cần ta hỗ trợ không?"

Thiếu niên nhìn lại, nở nụ cười, xoay người xua tay nói: "Không cần..."

Lời còn chưa có nói xong, dưới chân Dữu Khánh đột nhiên va phải một cục đá, lảo đảo nhào tới trước, ra vẻ vô ý thức ôm đồm lấy vạt áo thiếu niên phía trước, thoáng cái liền làm rách y phục phía trước ngực nó ra.

Thiếu niên nhanh chóng đỡ hắn lại, tránh cho hắn khỏi bị ngã sấp xuống.

Dữu Khánh đứng vững lại, vui tươi hớn hở nói: "Yên tâm, ta làm sao có thể ngã sấp xuống được chứ." Vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua lồng ngực nhẵn nhụi của thiếu niên, quả thực là nhẵn nhụi, tuy rằng rõ ràng đã lâu chưa tắm rửa qua, nhưng da trên ngực cũng không có dị thường gì, không thấy được thứ mình muốn nhìn thấy.

Hai tay thuận tiện giúp thiếu niên chỉnh lý lại gọn gàng y phục bị xé rách trước ngực.

Thiếu niên nhưng đột nhiên buông tay, dáng vẻ vạn phần xin lỗi nói: "Ta không phải cố ý."

Dữu Khánh cúi đầu nhìn, cũng không có gì, chỉ là vừa rồi tại tình thế cấp bách đối phương đưa tay dìu hắn thì bùn trên tay dính vào trên y phục của hắn, lập tức cười nói: "Không sao, không sao."

Thấy hắn không trách tội, thiếu niên mới trở nên yên tâm, rồi mới tiếp tục đi tô tường.

Dữu Khánh nhìn nhìn xung quanh, tay áo hai tay kéo lên, cúi người nắm lấy bùn nhào sẵn vào trong tay, bộp, vỗ vào trên tường, hỗ trợ nó cùng nhau trét tường.

Thiếu niên thấy thế giật mình, vội vàng nói không cần, trong lúc bốn tay lôi kéo nhau, trên tay thiếu niên chợt cảm thấy nhói đau, ai da kêu nhỏ một tiếng, lúc này mới rụt tay lại, chùi gạt bùn đất dính nơi vị trí bị đau trên tay, chỉ thấy có vết máu đỏ sẫm chảy ra, tựa hồ là bị gai trong bùn đâm phải.

Cũng may không có chuyện gì, gần như nhìn không thấy vết bị đâm.

Dữu Khánh theo dõi vết máu đỏ sẫm trên tay nó, trán hơi nhíu một cái.

Thiếu niên lắc lắc tay, cũng không đặt nặng, lại tiếp tục nói với Dữu Khánh: "Tiên sinh, thật sự không cần, làm dơ tay ngươi."

Dữu Khánh giang rộng hai tay ra, "Đã dơ rồi, không sao cả, ta cảm thấy chơi thật vui."

Thấy hắn cứ muốn như vậy, thiếu niên lang đành phải thôi, tiếp tục bốc bùn trát tường.

Hai người cứ như vậy cùng nhau làm việc, đồng thời nói chuyện nở nụ cười.

"Ngươi tên là gì?"

"Thạch đầu, Ngô Đại Thạch."

"Cha mẹ ngươi đâu?"

"Đang làm việc trong vườn nho."

"Phải làm việc tới khi nào?"

"Làm việc đến khi bầu trời tối đen mới trở về."

Đang lúc nói chuyện, chợt có một mùi khói bay tới, Dữu Khánh và thiếu niên song song quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lão già bẩn thỉu ngậm tẩu thuốc lá hít hà lại xuất hiện rồi.

Lão già tựa ở bức tường sát vách nhà, rít thuốc xoành xoạch, đôi mắt mờ đục nhìn tới bên này.

Thiếu niên hơi cúi thấp đầu, lập tức không nói lời nào nữa, vùi đầu làm việc.

Dữu Khánh cũng nhìn lão già kia, có phần nghi hoặc, không biết có phải do mình thất thần mà không có nghe tiếng hay không, không biết lão già này xuất hiện tại phụ cận từ lúc nào.

Lão già rời khỏi bức tường, lưng hơi có chút còng mà đi tới, đi tới trước mặt Dữu Khánh thì phun ra một ngụm khói, sau đó buông tiếng thở dài, "Có thể nào để cho quý khách làm công việc bẩn thỉu như thế cơ chứ?"

Thiếu niên cúi đầu càng thấp hơn rồi.

Dữu Khánh vội vàng giải thích: "Chuyện không liên quan đến hắn, chưa bao giờ tô trét tường như vậy, thấy có vẻ cũng thú vị, là ta muốn làm thử chơi."

Lão già phun ra một ngụm khói, đôi mắt mờ đục im lặng theo dõi hắn.

Chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến, nhóm người Nam Trúc đã quay trở lại rồi.

Trông thấy Dữu Khánh ở tại bên này thì đều lập tức đi tới. Ngô An nhìn thấy bùn đất ở trên tay Dữu Khánh, lập tức quở trách: "Tảng đá, ngươi tại sao lại có thể để cho quý khách làm loại công việc này chứ?"

Dữu Khánh bất đắc dĩ, vội vàng lặp lại một lần lời giải thích.

Ánh mắt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết huých chọi lẫn nhau một cái, Kiều Thư Nhi thì đang nhìn chằm chằm bùn đất trên tay Dữu Khánh và suy nghĩ, hiển nhiên có chút khó hiểu.

Sự tình đã được giải thích rõ ràng, một nhóm người cũng liền rời đi. Trước lúc rời đi, Ngô An hơn khom người cung cung kính kính chào lão già bẩn thỉu.

Sau khi đi xa, Dữu Khánh nhịn không được hỏi: "Lão già đó là ai vậy?"

Ngô An trả lời đơn giản: "Một trong những người có bối phận cao nhất trong gia tộc hiện nay."

Dữu Khánh a một tiếng, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn nhìn một cái, kết quả phát hiện lão nhân kia cũng một mực ngậm thuốc lá nhìn phía bên này.

Một nhóm lang thang một hồi, thẳng đến khi trở lại bên ngoài gian phòng đặt chân, lúc này Ngô An mới cáo từ, nói đi sắp xếp tiệc tối cho bọn họ, bảo bọn họ chờ chút.

Nhìn theo gã ly khai, Nam Trúc ra hiệu cho Dữu Khánh một cái ánh mắt, ngay lập tức cùng Mục Ngạo Thiết trở về gian phòng của mình.

Dữu Khánh cũng bồi Kiều Thư Nhi trở về phòng, phát hiện tất cả đồ dùng sinh hoạt đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Không còn có ngoại nhân, Kiều Thư Nhi mới tháo khăn che mặt xuống, Dữu Khánh liền từ phía sau kéo vòng eo nàng lại, hạ thấp giọng nói nhỏ vào bên tai nàng: "Ngươi trước tiên kiểm tra gian phòng nhé, ta sang bên phòng lão Thất một chút."

Kiều Thư Nhi ừ một tiếng, cũng hiểu ý của hắn, lo lắng trong phòng có mánh lới gì đó.

Dữu Khánh buông nàng ra, xoay người mà đi, đi ra cửa thẳng đến gian phòng của hai vị sư huynh.

Khi hắn đẩy cửa phòng bên kia ra, vừa đi vào trong gian phòng bọn họ thì lập tức ngửi thấy được mùi rượu, chỉ thấy Mục Ngạo Thiết đang lục soát kiểm tra gian phòng, còn thỉnh thoảng gõ đập vách tường và sàn nhà thình thịch để nghe âm thanh dội lại, Nam Trúc thì rót một chén rượu nho thượng hạng tại đó thảnh thơi hưởng dụng.

Thấy hắn tới rồi, Nam Trúc còn biểu thị là hương vị không tệ, ra hiệu cho hắn cũng làm một ly, Dữu Khánh lắc đầu thể hiện không cần.

Chờ đến khi Mục Ngạo Thiết toàn diện lục soát xong gian phòng một lần, đã xác nhận không có vấn đề, Dữu Khánh mới nhỏ giọng chất vấn Nam Trúc, "Ngươi không sợ trong rượu có độc sao?"

Nam Trúc cười ha hả: "Chúng ta vừa mới tới, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả về chúng ta, còn không biết sâu cạn, không đến mức trực tiếp hạ độc đi. Còn là kể ra ngươi đang nháo cái trò gì đi, có phải là đã phát hiện ra cái gì hay không?" Đây chính là nguyên nhân gã kêu gọi đối phương tới đây.

Dữu Khánh cũng không có giấu giếm bọn họ, đè thấp giọng nói, kể lại những gì mình phát hiện được tại dưới mương nước trong lòng đất và về tiểu hài tử kia.

Hai người Nam, Mục nghe xong thì đều khó có thể tin, Nam Trúc đang cầm chén rượu càng là nhỏ giọng kinh hô, "Máu màu Kim sắc?"

Mục Ngạo Thiết: "Là chuyện gì?"

Dữu Khánh: "Ta cũng không rõ ràng là chuyện gì xảy ra."

Nam Trúc: "Lẽ nào huyết mạch của gia tộc họ Ngô lại bất phàm như thế?"

Dữu Khánh lắc đầu: "Lúc đầu ta cũng có ý nghĩ giống như của ngươi, bây giờ thì cảm thấy có khả năng không có đơn giản như chúng ta tưởng vậy. Vừa rồi, với thiếu niên bôi trét đắp tường kia, ta nhìn thấy ngực của nó, không có hình xăm Đơn nhận kích kia, thậm chí không có bất cứ hình xăm gì, và máu của hắn thì cũng chỉ là màu sắc của máu bình thường."

Nam Trúc hoài nghi, "Ý của ngươi là, tiểu hài tử trúng cạm bẫy kia không phải là tộc nhân Ngô thị?"

Dữu Khánh: "Là có hoài nghi như vậy, về sau suy nghĩ lại, loại cạm bẫy đó không phải là loại bẫy kẹp bắt thú bình thường, lực kẹp rất mạnh, người thường căn bản chịu không nổi, đối phó tu sĩ thì lại hơi yếu một chút."

Nam Trúc cả kinh, Mục Ngạo Thiết cũng có cảm giác, lên tiếng hỏi: "Là cạm bẫy chuyên dùng để đối phó tiểu hài tử kia?"

Dữu Khánh gật đầu, "Nếu như tiểu hài tử kia thực sự là tộc nhân của Ngô thị, Liệt Cốc sơn trang làm sao sẽ tại trên địa bàn của mình bố trí loại cạm bẫy này để đối phó với tiểu hài tử nhà mình chứ? Bây giờ suy nghĩ lại hành vi cử chỉ của tiểu hài tử kia, quả thực rất không bình thường, có cảm giác hoàn toàn không giống với những tiểu hài tử trong trang lúc trước."

Nam Trúc không lý giải được, "Nhưng ngươi lại nói trên ngực của tiểu hài tử kia có tộc huy của Liệt Cốc sơn trang, nếu không phải là tộc nhân của Ngô thị thì cần gì dùng tộc huy của Ngô thị?"

Dữu Khánh lắc đầu, "Điều này cũng là điểm ta chưa nghĩ ra."

Phòng khách, căn phòng khách đã từng chiêu đãi qua đám người Dữu Khánh, Ngô Hòa Vận chắp tay đứng ở trước lô gia, nhìn thôn dân không ngừng xuất hiện ở trong vườn nho tại bên ngoài, thôn dân đang kết thúc công việc, lục tục về nhà.

Ngoài phòng, Ngô An vội vã đi tới, bước nhanh đến phía sau y, hành lễ, "Tam trang chủ."

Ngô Hòa Vận quay đầu lại nhìn một cái, hỏi: "Tình hình thế nào?"

Ngô An: "Sau khi khách chọn phòng xong thì bồi bọn họ đi dạo hầm rượu, đi khu vực vườn nho, đi Đại liệt cốc, còn đi dạo vòng vòng các hộ dân trong trang, sau đó liền trở về, cho đến hiện tại, xem ra bọn họ vẫn còn chưa có ý rời đi."

Ngô Hòa Vận: "Vừa nhìn liền thấy không giống như là người tới hàng yêu trừ ma, hẳn phải là một đám người du sơn ngoạn thủy, tiếp tục bồi tiếp đi, dễ tụ dễ tán, loại địa phương này, bọn họ cũng chỉ là tìm kiếm sự mới mẻ, nán lại không được mấy ngày, đến lúc đó tự nhiên liền sẽ rời đi."

"Vâng." Ngô An đáp ạ.

Ngô Hòa Vận xoay người phất tay, "Đi thôi, cùng đi chiêu đãi khách nhân."

Sau đó, tại một chỗ lô gia rộng lớn trên vách đá, Tam trang chủ tự mình thiết yến khoản đãi mấy vị quý khách tới trừ yêu giúp Liệt Cốc sơn trang, cũng kéo tay áo lên tự mình ra trận làm thịt quay cho quý khách, càng có rượu ngon tốt nhất lấy ra khoản đãi.

Quy cách chiêu đãi không thể nói là không long trọng, đợi cho sắc trời triệt để đêm đen, khách và chủ mới tận hoan mà tán...

Đêm khuya, trăng sáng chiếu rọi khắp nơi.

Trên ban công của gian phòng, sau khi tẩy rửa sạch sẽ một thân bụi bặm phong trần, Kiều Thư Nhi tóc dài khoác áo choàng, dáng vẻ dịu dàng ôn nhu, lưng dựa tại trong lòng Dữu Khánh, nhìn trăng sáng, vẻ phiền muộn trong mắt khó tiêu, thỉnh thoảng lại nhỏ nhẹ đáp lại phía sau mấy câu.

Kỳ thực nàng có rất nhiều lời muốn hỏi Dữu Khánh, thí dụ như lúc ban ngày đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, nhưng chung quy vẫn còn là không có hỏi câu nào.

Dữu Khánh ôm nàng, ngửi ngưởi mùi tóc nàng, dần dần động tình, nhẹ nhàng chạm vào vành tai và mái tóc của nàng.

Nếu không phải lúc này là đêm tối không người, ở bên ngoài mà ôm lấy Kiều Thư Nhi như vậy là không thể chấp nhận được, nào còn coi ai ra gì sao. Sau khi cảm thấy được không thích hợp, Kiều Thư Nhi lập tức xoay người đẩy hắn ra bỏ chạy đi, bước nhanh trở vào trong phòng.

Dữu Khánh lập tức quay người chạy vào theo, thuận tay đóng cửa lại, đuổi theo người, sau đó bắt lấy nàng đẩy nằm lên trên giường.

Một trên một dưới, mặt đối mặt ôm lấy nhau.

Trong bóng tối, bốn con mắt trong suốt nhìn nhau một hồi.

Sau đó, Kiều Thư Nhi vươn hai tay, cuộn lấy cổ hắn, chủ động, nhẹ nhàng, hôn lên đôi môi hắn, ánh mắt và đôi môi thật là ôn nhu.

Sau đó, Dữu Khánh liền bị đốt cháy rồi, lần lượt cởi y phục của nhau.

Đột nhiên, bên ngoài ban công hình như có âm thanh khác thường truyền đến, xiêm y còn chưa cởi ra, hai người lập tức cứng đờ, cùng nhau nhất tề nhìn về phía ban công.

Vốn tưởng rằng là nghe nhầm, nhưng mà tiếng rót nước "róc rách" rất rõ ràng.

Dữu Khánh cấp tốc lật người lại, thuận tay liền đến bên cạnh rút kiếm cầm trong tay, rất nhanh đi tới gần cửa vào ban công.

Kiều Thư Nhi cuống quýt chỉnh đốn lại y phục bị kéo mở ra một nửa ở trước ngực, lộ rõ cảnh xuân.

Cửa đi ra ban công đột nhiên được Dữu Khánh mở ra, chỉ thấy ở bên ngoài, đứng bên cạnh bàn là một gã hắc y nam tử thân thể to lớn, tóc dài áo choàng phiêu lãng theo gió, đưa lưng về phía bên này, trong tay cầm bầu rượu lúc trước đặt trên bàn, chậm rãi rót rượu vào trong chén rượu.

Dữu Khánh kiếm chỉ tới, trầm giọng hỏi: "Người nào?"

Hắc y nam tử chậm rãi quay đầu lại, vừa đúng lúc một cơn gió thổi tới, tóc dài tung bay xỏa ra, khuôn mặt dưới ánh trăng tinh khí thần mười phần, góc cạnh rõ ràng, hai mắt hữu thần giống như dã thú, đem tới cho người khác một loại nam tính hấp dẫn khác lạ.

Dữu Khánh bỗng cảm thấy khuôn mặt này hình như đã từng quen biết.

Hắc y nam tử quan sát hắn một chút, lên tiếng nói: "Tiểu hồ tử, bím tóc đuôi ngựa, còn có tuổi tác cũng xấp xỉ, hẳn là không có sai. Hôm nay, cảm tạ ngươi đã cứu con trai ta."

"..."

Mới rồi vẻ mặt còn tức giận, Dữu Khánh lập tức trở nên sửng sốt, cuối cùng đã biết rõ vì sao nhìn đối phương lại có cảm giác giống như đã từng quen biết như vậy, bởi vì khuôn mặt tương tự, tức thì kinh nghi hỏi: "Tiểu hài tử bị bẫy kẹp lại kia là con trai của ngươi?"

Hắc y nam tử khẽ gật đầu, nhìn Kiều Thư Nhi vừa xuất hiện tại cửa vào một cái, ánh mắt quay trở lại trên mặt Dữu Khánh, "Nơi đây không có yêu mà các ngươi muốn trừ, cũng không phải địa phương các ngươi nên tới, mau mau rời đi nơi đây, nán lại nơi đây lâu dài, không ai có thể sống sót rời đi, mau chóng đi đi!"

Thấy đối phương tựa hồ là có ý tốt, Dữu Khánh chậm rãi bỏ kiếm trong tay xuống, nghi vấn hỏi: "Ngươi là người nào?"

"Yêu trong miệng bọn họ!"

Dứt lời, hắc y nam tử lắc mình một cái, tung người lên, dán sát vách đá trượt xuống.

Dữu Khánh lập tức vọt tới bên cạnh ban công nhìn tới, chỉ thấy bóng đen rơi xuống rất nhanh dán sát chân núi giống như bóng ma rời đi, rất nhanh liền giống như một làn khói xanh ẩn vào trong vườn nho, biến mất vô tung vô ảnh.

Kiều Thư Nhi cũng chạy tới bên cạnh ban công nhìn xung quanh.

Ngay sau đó, vài cái bóng người lướt qua trên không, lóe lên rơi xuống trong vườn nho, đuổi theo.

Đồng thời có mấy người lắc mình rơi xuống tại trên ban công nơi đây, người cầm đầu chính là Tam trang chủ Ngô Hòa Vận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện