Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 8


trước sau

Video được đăng tải trên mạng khá là tối nhưng có thể nhịn rõ một nữ nhân đang nói về tình cảm của cô ta và chồng, nhân tiện còn có một tờ giám định ADN. Nữ nhân ôm một đứa nhỏ ba tuổi, giọng nói khàn khàn, “Đây là đứa nhỏ của tôi nhưng tôi không thể bắt buộc ba của nó thương nó. Ba của nó là một người vĩ đại, tôi vốn nghĩ là bản thân làm ra điều gì sai trái nên mới bị bỏ lại, không ngờ chân tướng là như vậy.”

Nữ nhân trong video vừa nói vừa lấy ra một vài tấm hình, trong hình là cảnh Thẩm Tiêu và Mạc Tạp đang hôn môi trong xe, ảnh không được rõ lắm nhưng lại có thể thấy được rõ Mạc Tạp và dù bị ngăn cản nhưng mọi người lại có thể mơ hồ nhìn ra người đàn ông ấy là ai.

Những thứ này còn chưa đủ, cô ta còn lấy ra chứng cứ cho quá khứ tốt đẹp của hai người, một thiếu nữ thẹn thùng dựa vào lòng người đàn ông.

Những hình ảnh này đều được nhân viên chuyên nghiệp giám định qua, đều không phải là photoshop, nói cách khác, người đàn ông cao lớn trong ảnh kia vừa thông đồng với người phụ nữ trong video lại vừa có một chân với Mạc Thiệu Hòa.

Chứng kiến những thứ này, Mạc Tạp vuốt cằm nhìn nam thần, “Chậc, chụp không tệ.”

Tiểu Miêu: Trọng điểm sai rồi, chủ nhân!

Tân Chí Thần hung tợn trợn mắt, “Anh còn giải thích gì nữa! Tôi nghe nói Thẩm tổng vốn ghét người khác đụng chạm, nhìn trong ảnh đã thấy thân thiết rồi.”

Đối với tấm ảnh này, ánh mắt Thẩm Tiêu chỉ lóe lên rồi nhìn về phía Mạc Tạp đang xem kịch vui. Hắn chưa bao giờ ở cùng bất cứ người phụ nữ nào cả. Người phụ nữ trong video này thì hắn biết, chỉ là niệm tình anh trai của cô ta nên mới để tâm một chút nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ là anh trai của cô ta lại phản bội hắn. Mà cô ta sau khi tỏ tình bị hắn từ chối thì đã biến mất.

“Anh sẽ giải quyết.” Đôi mắt Thẩm Tiêu trầm xuống, “Tin tưởng anh.”

Mạc Tạp lật qua lật lại ảnh chụp trên mạng, không thể không nói, ảnh chụp của nam thần rất cool, chẳng qua cái người nằm trong ngực nam thần rất chướng mắt.

“Thiệu Hòa tin tưởng anh thì được hồi đáp cái gì? Chỉ là bêu danh và sự khinh bỉ của người khác.” Tân Chí Thần kéo tay Mạc Tạp, “Thiệu Hòa, tôi không hi vọng cậu bị thương tổn.”

Có thể đả kích được tình địch, Tân Chí Thần không hề keo kiệt bỏ đá xuống giếng.

Hai ngày trước có một vai phụ bị tai nạn giao thông gãy chân nên Phó Văn Gia vừa hay lọt vào mắt xanh của đạo diễn và được ở lại đoàn làm phim. Mà vai phụ này là người đã quay lại video Mạc Tạp đánh ảnh đế rồi tung lên mạng. Vụ tai nạn này là ngoài ý muốn nhưng lại phù hợp với tình tiết nhân vật chính thụ tham gia đoàn làm phim. Thế nên vai phụ này đã yên lặng bị quy tắc loại bỏ.

Tân Chí Thần vừa dứt lời, Phó Văn Gia cũng thận trọng đi tới, “Mạc tiền bối, nếu như ngài có bất kì lời nào khó nói ra được thì có thể tìm tôi. Thẩm tổng anh ta…..anh ta….” Trộm nhìn người đàn ông lạnh lẽo bên cạnh Mạc Tạp, sắc mặt Phó Văn Gia trắng nhợt. Làm sao bây giờ, người đàn ông này còn có một bí mật tàn khốc hơn nữa.

Ngày ấy sau khi trở về, cả người y lạnh như rơi xuống hầm băng. Thẩm Tiêu là một kẻ giết người, Mạc Thiệu Hòa ở với hắn quá nguy hiểm. Từ lần ở quán bar nhìn thấy đôi mắt ấy, cho đến khi gặp Mạc Tạp ở đoàn làm phim, y đã mừng rỡ như điên.

“Ah.” Mạc Tạp khoanh tay nhìn nhân vật chính công thụ. Rõ ràng hai người này đứng chung một chỗ rất hợp a. Tình cảnh gì thế này? Giữa hai người không có bầu không khí ám muội mà ngược lại còn quan tâm đến hắn. Hắn không cẩn thận thu hút nhân vật chính công vì kĩ xảo diễn, còn hấp dẫn nhân vật chính thụ là vì thừa hormone sao?

Tiểu Miêu cũng hoang mang, sao nhân vật chính thụ lại không nhất kiến chung tình với nam thần như trong kịch bản? Mà hình như lại còn động tâm với chủ nhân. Quả nhiên, khả năng xé CP của chủ nhân là số 1.

Bốn người đàn ông, mỗi người mỗi vẻ, đứng chung một chỗ có thể nói là tỏa sáng như thái dương. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là trong đó có ba người lại có thái độ không tầm thương với thanh niên mảnh khảnh nhất.

Nhân viên công tác trốn trong góc cắn khăn tay, tuyên truyền ảnh đế quý tộc độc tân đâu? Tuyên truyền tiểu thịt tươi đâu?! Đkm, Mạc Thiệu Hòa quả nhiên là yêu nghiệt, chẳng lẽ định hai tay cùng nắm?!

Nhìn xung quanh một vòng, Mạc Tạp nở nụ cười, “Cảm tạ Tân ảnh đế và vị tiên sinh này nhắc nhở.”

“Thiệu Hòa, cậu không chỉ chăm chỉ mà còn có kĩ thuật diễn đỉnh cao, có thể đi với đỉnh cao nhân sinh. Người đàn ông chỉ mang thống khổ và tuyệt vọng đến với cuộc đời cậu này hoàn toàn không xứng với cậu.” Tân ảnh đế cắn răng.

“Vậy người nào có thể xứng? Anh sao?” Giọng nói của Thẩm Tiêu lạnh lẽo, “Tôi nhớ không nhầm Tân ảnh đế cũng có không ít đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm a! Hơn nữa còn rất cởi mở. Không biết thứ đồ chơi kia của anh có còn dùng được không nữa.”

Sắc mặt Tân Chí Thần thay đổi nhưng hắn không hề tỏ ra yếu kém, “Làm sao so được với tổng tài phong lưu như Thẩm tổng.”

Tiểu Miêu trầm mặc vài giây, “Đây là tiết tấu tranh giành tình nhân?”

Hai người đàn ông đối đầu gay gắt, Phó Văn Gia sợ đến đứng ngồi không yên. Mạc Tạp sờ sờ cằm rồi cười nói, “Tân ảnh đế, cảm ơn ý tốt của anh. Loại chuyện ấm hay lạnh này, chỉ có người uống nước tự biết. Coi như anh ta có là một tên khốn nạn thì chuyện này đến đây là đủ rồi.”

Tiểu Miêu: Tiết tháo đâu? Tiết tháo đâu mất rồi?

Mạc Tạp cười tủm tỉm: Ta cũng không phải là người, lôi đâu ra tiết tháo?

Thẩm Tiêu lấy tư thế của người chiến thắng nhìn Tân Chí Thần.

Phó Văn Gia ngây ngốc nói nhỏ, “Thật khí thế.”

Ngồi trong xe, Thẩm Tiêu nắm chặt tay lái, đầu ngón tay vì dùng sức quá mức mà trắng bệch. Mạc Tạp ghé mắt cười, “Lái xe a! Đưa tôi tới Thịnh Thế. Nếu như Thẩm tổng không tiện đường thì để tôi tự đón xe được rồi.”

Video trên internet hắn đã biết từ sớm nhưng hắn tương đối hài lòng với nam thần nên chút tì vết này có thể bỏ qua bỏ qua.

Lần đầu tiên Thẩm Tiêu hiểu được sự vô tình của thanh niên. Bầu không khí ấm áp giữa hai người khiến hắn sa vào mà quên mất Mạc Tạp còn chưa thừa nhận hắn. Hắn và thanh niên chỉ là quan hệ thân xác, bất luận kẻ nào cũng có thể phá hủy. Thẩm Tiêu cắn răng, việc có thể làm đã làm rồi, hắn không ngại chờ đợi.

Rồi sẽ có một ngày hắn triệt để nắm giữ yêu nghiệt này trong tay.

Cả quãng đường hai người đều trầm mặc, cho đến khi tới cao ốc Thịnh Thế, Thẩm Tiêu ngưng mắt nhìn thanh niên.

“Có đầu mối?” Mạc Tạp cắn kẹo răng rắc, nụ cười để lộ chiếc răng khểnh.

Ánh mắt Thẩm Tiêu lóe lên, cuối cùng trầm xuống, “Có.”

Mạc Tạp kéo mạnh cà vạt thắt tỉ mỉ của hắn xuống, khiêu khích liếm nhẹ bờ môi mím chặt, “Lần này tôi tin anh. Nếu lần sau anh mà lôi tôi xuống nước….” Mạc Tạp ấn mạnh xuống cái thứ đồ chơi đang dựng thẳng lên, nghiến răng nói, “Làm chết anh.”

Ý cười lướt qua mắt Thẩm Tiêu, lo lắng dưới đáy mắt hắn phút chốc chẳng còn. Yêu nghiệt này vẫn có chút cảm giác với hắn đúng không?

Đổi khách thành chủ giữ lại gáy của thanh niên, cả người Thẩm Tiêu đè lên hắn, đôi môi mút nhẹ bờ môi hắn, bất an tràn đầy nháy mắt bị xua tan, “Buổi tối, chờ em.”

Thở hổn hển đẩy ra nam thần được một tấc lại muốn tiến một thước, Mạc Tạp cười nhạt, “Anh xử lý tốt cho tôi, bằng không thì ngủ một tháng phòng tắm.”

Phòng tắm…..Ánh mắt Thẩm Tiêu sáng ngời.

Mạc Tạp phát hiện dục vọng trong mắt hắn, nhịn không được che mặt. Hỗn đản này đầu toàn phế liệu vàng.

Hừ một tiếng, Mạc Tạp nhe răng, “Hiện giờ theo tôi rồi thì an phận một chút, nếu không….đánh anh. Nhưng cái DNA kia là sao? Con anh?”

“Anh là của em, bất cứ nơi nào cũng không để người khác đụng vào, bao gồm cả chỗ này.” Thẩm Tiêu ám chủ, “Trừ em ra anh không chạm qua bất kì ai. Anh chỉ ‘lên’ với em.”

Mạc Tạp cười nhạt.

Đi vào tòa nhà công ty, chỉ khi cửa thang máy đóng sập lại mới cắt đứt ánh mắt nóng bỏng phía sau.

Mạc Tạp nhịn không được phun tào: Quá dính người, thiết lập cao lãnh lạnh lùng đâu?

Tiểu Miêu: Bị ngài ăn.

Đi tới tầng chót, cửa thang máy vừa mở đã gặp Bạch Giai.

“Thiệu Hòa tới, mau vào đi, tôi đang đi tìm cậu.” Bạch Giai cười nghênh đón.

“Ah, là cái văn kiện gì cần quyết định của tôi sao?” Ánh mắt Mạc Tạp toát lên vài phần đắc ý, bước đi nhanh tựa gió, quét mắt nhìn bí thư đứng ở cửa, “Đi, rót cho tôi một chén trà, phải dùng bình tử sa để pha.”

Thấy dáng dấp ngạo mạn của Mạc Tạp, bí thư nhịn không được âm thầm bĩu môi nhưng vẫn đi pha trà.

Bạch Giai âm thầm cười trấn an rồi vội vàng đi theo Mạc Tạp vào phòng làm việc, “Cậu của cậu đi họp rồi, những thứ này là một ít tư liệu anh ấy muốn giao cho cậu, những hạng mục tương đối tốt đều ở chỗ này.”

Mở ra quyển trên cùng, ánh sáng chợt
lóe qua đôi mắt của Mạc Tạp. Hắn không thể không bội phục Bạch Giai vì cô ta có thể tìm được những hạng mục này. Những hạng mục đưa cho hắn này nhìn qua thì tương đối tốt, thực tế thì tựa như bọt biển. Đời trước Mạc Thiệu Hòa cố ý kí mầy văn kiện muốn lấy lòng mọi người, không ngờ phải bù lỗ vì hạng mục xảy ra chuyện, suýt chút nữa còn bị bỏ tù.

Bởi vì có cậu bảo lãnh nên cậu ta được miễn lao ngục nhưng lại mất cả công ty, chỉ có thể làm một phú nhị đại sinh hoạt thối nát. Mà không chỉ công ty, tất cả tài sản mà mẹ cậu ta để lại đều rơi vào túi của cậu hết.

Gần nhất hắn đúng là kí không ít những văn kiện này, những hạng mục này đúng là bọt biển nhưng ai nói bọt biển không thể cứu vãn? Hắn kí rồi cười cười, “Chỉ những thứ này sao” Nếu như hạng mục làm tốt, lợi nhuận công ty sẽ tăng cao.”

Đôi mắt Bạch Giai lướt qua đen tối, “Đúng vậy, nhất định sẽ tăng cao.”

Mạc Tạp dựa vào ghế, lấy ra một quyển tư liệu, “Trước nếu không phải là cô và cậu của tôi thì tôi cũng không biết hạng mục này tốt như vậy, vừa mới hồi báo lên là tăng lợi nhuận thu về.”

Vẫy vẫy tư liệu, Mạc Tạp cười híp mắt, “Hiện giờ hạng mục này cũng tốt, nếu như tăng tài chính đầu tư thì lợi nhuận sẽ ngày càng tăng.”

Bạch Giai biến sắc. Cô nhớ rõ cái hạng mục này giờ đã phải bù lỗ rồi chứ, sao giờ lại có thể thu về lợi nhuận, không thể nào. Chẳng lẽ cô nhớ lầm? Hay là do cô cải biến lịch sử mà khiến cho Mạc Thiệu Hòa được lợi?!

Hơn nữa không phải là hắn dốt đặc cán mai sao? Mạc Thiệu Hòa dùng thuật ngữ chuyên nghiệp đến mức phải một lúc sau cô mới phản ứng hắn nói gì. Mạc Thiệu Hòa vẫn luôn quần là áo lụa, chẳng lẽ hắn vẫn tự che dấu bản thân? Là vì cô quá bức bách hắn nên hắn chỉ lộ ra kĩ xảo diễn xuất thần?

Không được, nếu là như vậy thì những điều cô làm có ý nghĩa gì? Cô muốn cho người đàn ông ấy vì phong thái của cô mà mê đảo, hiện giờ kế hoạch bị Mạc Thiệu Hòa cắt đứt, cô không cam lòng.

“Được rồi, gần đây có một hạng mục ở Lâm Sơn.”

“A, cái kia a, tôi biết.” Mạc Tạp lơ đãng nói, “Bạch Giai, tôi luôn thấy hạng mục Lâm Sơn là điềm xấu, Lâm Sơn dễ sập. Hình như tôi có thể nằm mơ thấy tương lai. Trong giấc mơ chỉ có cô thôi, ha ha. Nhưng tôi lại mơ thấy người cô thích không phải là cậu mà là Tân Chí Thần.”

Con ngươi Bạch Giai rụt lại, đầu ngón tay nhịn không được run lên. Tuy rất bối rối nhưng cô ta cố tỏ ra trấn định, “Tân Chí Thần? Tuy tôi và anh ta là đồng nghiệp nhưng những gì cậu mơ thấy chỉ là mơ thôi, nếu như bị cậu của cậu biết được, anh ấy sẽ nổi giận.”

Mạc Tạp cười gật đầu. Hắn cắn kẹo, vô ý nói, “Nếu không phải biết là mơ thì tôi còn tưởng rằng đời trước tôi lại hồ đồ như vậy.”

Sắc mặt trắng bệch, hô hấp của Bạch Giai dồn dập.

“Được rồi, Bạch Giai, tôi nhận được một cái mời tham gia show truyền hình, tôi nghe nói cô cũng đi. A, thế này thì chúng ta thân càng thêm thân rồi.” Mạc Tạp mút kẹo que, chép miệng. Cái vị sữa này thật đáng sợ. Khẩu vị của Thẩm Tiêu cũng quá nặng đi.

“Ha hả, thật sao, vậy thì thật trùng hợp,” Bạch Giai sợ hãi nói. Dưới con mắt sâu thẳm của Mạc Tạp, cô ta suýt nữa không duy trì được nụ cười. Mượn cớ chạy ra ngoài lại nhìn thấy bí thư mang trà vào, cô ta chỉ kịp gật đầu một cái rồi bước nhanh đi.

Thần sắc bí thư khinh thường, nhất định là lại bị quần là áo lụa bắt nạt.

Ngồi xuống ghế trong văn phòng, Bạch Giai mới thả lỏng người. Sao lại có thể như thế! Đáng lẽ ra chỉ có cô nên sống lại thôi a, Mạc Thiệu Hòa dựa vào cái gì? Chỉ có cô mới là nhân vật chính, người biết tương lai chỉ cần có cô là đủ rồi!

Chỉ cần một mình cô là đủ rồi!

Nhìn phòng làm việc trống không không một bóng người, Mạc Tạp bật cười, thuận tay ném kẹo đi, mùi này không sảng khoái bằng đi hôn người đàn ông đó.

Chống má nhìn ra tầng tầng lớp lớp nhà cao tầng phía ngoài, Mạc Tạp híp mắt hưởng thụ ánh sáng mặt trời, “Ngô, con người đúng là biết hưởng thụ. Sớm biết ánh nắng mặt trời thích như vậy, ta đã tới sớm rồi. Ở mãi trong kho dữ liệu quả nhiên không thú vị. Nhất là thế giới này còn có nam thần.”

“Chủ nhân, ngài quá quan tâm hắn.” Tiểu Miêu do dự một hồi cuối cùng quyết định lên tiếng.

Mạc Tạp chỉ liếc nó, giọng nói không quan tâm lắm, “Ý nghĩa của sự tồn tại của ta không phải là vì nam thần sao? Quan tâm anh ta là không đúng?”

Vậy mà nó chẳng còn lời nào phản bác, nhưng có gì đó không đúng a. Tiểu Miêu vò đầu bứt tai.

“Được rồi, ta biết phải làm gì.” Ánh mắt Mạc Tạp tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường.

Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn một lúc, Mạc Tạp quyết định gọi điện.

Lại nói tới Thẩm Tiêu, sau khi nhìn thanh niên vào thang máy hắn mới trở về công ty. Đón đầu hắn tới là tên phụ tá, “Lão đại, ngài tới rồi. Chị dâu đâu? Không đi cùng ngài sao?”

Ánh mắt Thẩm Tiêu trầm xuống, “Đi theo ta.”

“Ah.” Gã phụ tá lau mặt, thần tình có vẻ không yên.

Ngồi trước bàn làm việc, Thẩm Tiêu vuốt ve khẩu súng trong tay.

Toàn bộ không gian chỉ có âm thanh lạch cạch rất nhỏ của khẩu súng, gã phụ tá thậm chí còn không dám thở mạnh mà chỉ thận trọng nhìn lão đại.

Bầu không khí ngưng trệ duy trì năm phút đồng hồ, ngay khi gã phụ tá sắp không chịu nổi nữa, Thẩm Tiêu rốt cuộc lên tiếng.

“Nói đi.” Giọng nói của hắn lạnh như băng, lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy/

Gã phụ tá căng thẳng nói, “Lão đại….”

Phanh —

Viên đạn sượt qua mặt gã phụ tá, đục vào mảng tường đối diện một cái lỗ.

Con ngươi của gã rụt lại, gã phụ tá sờ mặt, nhìn vết máu trên tay, kinh hách không nói lên lời.

“Lão, lão đại.” Nuốt nuốt nước miếng, gã suýt nữa quỳ hẳn xuống. Ánh mắt của lão đại tựa như ác quỷ còn gã chỉ là một con kiến hôi giãy dụa.

Thẩm Tiêu nâng mắt nhìn gã, “Ta không hề đối xử tệ bạc với cậu. Vì sao cậu lại làm thế?”

Gương mặt của gã phụ tá trắng bệch, “Tôi, tôi, lão đại, tôi….”

“Vì ả đàn bà kia là em gái cậu? Hay bởi vì cậu nghĩ có thể điều khiển được ta?!” Ánh mắt Thẩm Tiêu lạnh lùng.

Sắc mặt của gã phụ tá hoàn toàn tuyệt vọng, “Lão đại, ngay cả cái này ngài cũng biết sao. Xin lỗi, tôi biết tôi làm như vậy chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt nhưng tất cả những điều tôi làm đều là vì tốt cho ngài a. Người kia căn bản không xứng với ngài, hắn chỉ là một kẻ quần là áo lụa. Ngài hoàn mỹ như vậy, căn bản không nên cùng một chỗ với hắn.”

Ánh mắt Thẩm Tiêu trầm xuống.

Bị ánh mắt độc ác lãnh khốc ấy nhìn chằm chằm, hai chân gã phụ tá mềm nhũn. Gã quỳ xuống bên người Thẩm Tiêu, ngẩng đầu cầu xin, “Lão đại, tôi sùng bái ngài, ngài là thần trong lòng tôi, ngài là hoàn mỹ nhân, sao tôi có thể mở mắt trừng trừng nhìn ngài bị hắn vấy bẩn.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện