Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 34


trước sau

Công kích hung ác chợt dừng lại ngay khi Mạc Tạp phát hiện ra hơi thở quen thuộc. Chỉ trong giây lát tạm dừng lại đó, hắn đã bị hạn chế tất cả hành động. Lưng bị ấn vào tường cẩm thạch lạnh như băng, đôi môi bị người đàn ông nào đó thô lỗ gặm cắn, đầu lưỡi đầy tính xâm lược xông thẳng tới, quét ngang một đường xâm chiếm.

Wilmot một tay nắm chặt tay của Mạc Tạp, hai cánh tay cố định cả thân thể thon dài của thiếu niên, một tay còn lại ấn gáy khiến thiếu niên không thể cự tuyệt nụ hôn của mình. Trong đôi mắt hắn hiện giờ cả vại dấm chua vừa bị hung hăng lật úp.

Đầu lưỡi bị cắn khiến Mạc Tạp khẽ rên lên một tiếng. Hắn hung hăng nhìn người đàn ông hung ác đang hôn mình, đôi môi khẽ mút nhẹ một cái khiến người nọ vốn khí thế hung ác giờ vội chậm lại, ôn nhu nhẹ nhàng liếm môi hắn.

Không biết từ khi nào mà chiếc áo khoác trên người Mạc Tạp bị ném xuống đất, quần cũng bị kéo xuống. Mạc Tạp nhìn đôi mắt sáng xanh tựa sói trong đêm tối của nam thần rồi vội vàng nắm chặt bàn tay đang định cởi áo mình lại, “Từ từ, anh vào bằng cách nào?”

“Nhảy tường vào.” Giọng nói đầy mùi chua.

Mạc Tạp chớp chớp mắt, cong môi cười, “Anh vào lúc nào thế?”

“Ngay lúc mà hôn phu của anh bị người ta ôm!” Wilmot cắn chặt răng, đôi mắt hung ác nhìn cái áo khoác dưới đất.

Mạc Tạp giật giật môi, liếc trắng mắt coi thường. Giọng nói này, chua đến mức ê cả răng, khó trách giận dỗi như vậy.

Hắn giơ tay xoa xoa mái tóc cứng của nam thần, cười nhẹ nói, “Anh đang tự coi thường bản thân mình hay là không tin em thế?” Dù mặt hắn cười cười nhưng bàn tay vẫn âm thầm nắm chặt bàn tay người nào đó luôn cố sức cởi áo mình.

Wilmot đúng là chiếm danh hôn phu, cũng có danh là vợ chồng sắp cười nhưng dù hắn có yên tâm cỡ nào thì cũng không thể trơ mắt nhìn hôn phu của mình bị người khác ôm lấy! Chuyện này không thể nhẫn nhịn được! Nhất là với một người đàn ông có ý thức làm chủ địa bàn mạnh mẽ như hắn. Ngay khi hắn nhìn thấy tên kia khoác cái áo của y lên người Mạc Tạp, hắn hận không thể xé nát cái áo kia.

Wilmot không nói nhưng hắn đang dùng hành động của mình để thể hiện sự bất mãn của bản thân. Hắn ấn Mạc Tạp vào tường, động tác không cho thiếu niên kháng cự mình nhưng cũng đủ nhẹ nhàng không làm đau thiếu niên. Bàn tay vẫn tiếp tục sự nghiệp cởi đồ to lớn mặc kệ cho Mạc Tạp đang cố sức ngăn nó lại.



Elson lắc lắc bình rượu, hơi thở có chút uể oải. Y nhìn bàn tay mình, tựa như nơi đó còn lưu lại hơi thở của người kia. Thiếu niên trong lòng y và người hiện giờ thật khác nhau nhưng lại cùng mang theo ánh sáng khiến người khác hướng tới. Joyce ngày xưa mà y biết là bảo bối mà y muốn bảo vệ cả đời nhưng Joyce của hiện tại dường như không cần tình yêu bao dung của y nữa.

Đôi mắt của y dường như bị che kín hơn mười năm giờ mới chân chính thấy rõ người trong lòng. Vì vậy, y là người thua cuộc. Ngay lúc y còn đang tự gặm nhấm nỗi đau của mình thì lại nghe thấy giọng kêu rên khàn khàn. Elson ngẩng đầu, đôi mắt ảm đạm kia chợt nhíu lại. Giọng nói kia tựa như khắc vào tận xương của y. Là của Joyce!

Cậu ấy sao vậy?! Gặp nguy hiểm?!

“Wilmot! Tên hỗn đản nhà anh, A!!” Tiếng rên đầy xấu hổ của thiếu niên vọng tới.

Elson vốn định đến gần chợt dừng bước, gương mặt lo lắng chợt đọng lại cuối cùng ảm đạm dần đi. Y dựa vào một bên tường, nghe thanh âm tinh khiết của thiếu niên vang lên, ngực tựa như bị người ta đâm một dao, máu chảy đầm đìa đau đớn.

Là một người đàn ông, y sao có thể không biết tiếng động bên kia là cái gì. Nhưng có lẽ là vì hiểu nên y chỉ có thể ngồi lại đây. Bên kia tường là một thế giới khác. Một thế giới mà y không thuộc về nó.

Dường như đã phát hiện ra y nên người đàn ông bên kia lại càng làm càn. Elson tựa như một kẻ cuồng chịu ngược, y dựa lưng vào tường rồi ngồi xuống, đôi mắt vô thần nhìn không trung, trái tim như nứt ra từng mảnh. Lúc này thiếu niên trong lòng y đang nằm trong ngực một người đàn ông khác, mà y thì ngay cả tư cách xen vào chuyện này cũng không có.

Tiếng động bên tường bên kia đã dừng lại, Elson cũng không biết mình đã ngồi bao lâu rồi. Đến khi y tỉnh ra thì trời đã sáng rõ. Y gian nan đứng lên, vỗ vỗ hai cái đùi đã tê rần, bước sang tường bên kia, nhặt lên cái áo khoác rồi vỗ bụi thật cẩn thận.

Thứ duy nhất thuộc về y, có lẽ chỉ còn lại cái này.

Mà Wilmot sau khi đã đánh một trận dã chiến, cảm thấy hơi thở của người phía bên kia tường đã hỗn loạn hắn mới bế thiếu niên nhảy vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Cả một đêm, nam thần cực kì thỏa mãn. Đến lúc trời sáng rõ hắn mới bò lên. Hắn sửa sang lại cái giường hỗn loạn một lần nữa, đắp chăn cẩn thận cho thiếu niên đang ngủ say rồi mới nhảy ra khỏi phòng.

“Trước giờ còn chưa biết điện hạ có loại ham mê này.” Sắc mặt Elson trầm trầm.

Vẻ mặt Wilmot không biểu tình nhưng đôi mắt đã mang đầy ánh sáng chiến thắng.

“Chẳng qua chỉ là tình thú giữa vợ chồng mà thôi.” Wilmot ngẩng đầu tựa như một kẻ chiến thắng.

Ánh mắt của Elson chợt hung ác, “Tôi hi vọng ngài có thể tôn trọng cậu ấy.”

“Đương nhiên, tôi nhất định sẽ bảo vệ em ấy cả đời.” Wilmot khinh thường hừ một tiếng. Hôn phu của hắn không cần người khác quan tâm. Người đàn ông này còn nhìn chằm chằm hôn phu của hắn nữa!

Elson nhìn Wilmot một hồi lâu rồi thở dài, phủi nhẹ cái áo trong tay. Y đã quyết định buông bỏ từ lâu, “Hi vọng ngài làm được. Cậu ấy chọn ngài nên tôi không thể cưỡng ép. Nếu như có một ngày tôi biết cậu ấy sống không tốt, tôi tuyệt đối sẽ không chỉ đứng nhìn, cho dù lúc ấy thân phận của ngài có là ai đi chăng nữa.”

Ánh mắt Wilmot cực kì lạnh lùng, “Về sau cậu vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Hiện giờ em ấy là của tôi, sau này cũng là của tôi! Bất cứ ai dám có suy nghĩ cướp em ấy đi, tôi với hắn sẽ không chết không ngừng!”

Dù cho Elson đã bước ra khỏi đó rồi Wilmto vẫn thấy không vui. Người đàn ông này nói bỏ cuộc nhưng cái áo kia vẫn bảo bối đến vậy là cái ý gì?! Sớm biết vậy hắn đã vứt cái áo đó đi từ hôm qua.

Nam thần quay đầu nhìn qua phòng Mạc Tạp chợt thấy thiếu niên ung dung ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt có chút hài hước nhìn hắn.

Ách…..

Biểu tình của Wilmot cứng đờ.

Diễu võ dương oai trước mặt tình địch bị người yêu thấy được cái gì……

Mạc Tạp cười khẽ một tiếng, cong môi tặng cho nam thần một nụ hôn gió. Lập tức, nam thần tặng lại cho hắn nụ cười làm cả khuôn mặt vặn vẹo có một không hai.

Lại một lần nữa nhìn đến nụ cười phá hủy dung mạo này, Mạc Tạp nhịn không được phì cười.

“Đi thôi. Nếu không anh sẽ bị người phát hiện mất.” Mạc Tạp cười tủm tỉm xoay người….”A, dạo này thân thể không khỏe, mình phải nghỉ ngơi vài ngày. Wilmot điện hạ dường như dạo này có chút nóng trong người, cần phải ăn vài thứ giải nhiệt.”

Một lần đánh dã chiến giữa đêm khiến Mạc Tạp có cảm giác không tồi, hơn nữa đời này nam thần dường như mở ra thêm nhiều kĩ năng mới. Mạc Tạp liếm môi, xoa nhẹ thắt lưng rồi nằm ngược trở lại. Mệt mỏi quá độ, toàn thân đau nhức, thật là một đám di chứng khó chịu.

Hắn đã từng nói đùa nam thần thận hư, không ngờ bị ghi hận đến tận bây giờ, thật là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi. Tối hôm qua nếu hắn nhớ không lầm trong lúc hắn sắp mê man, hỗn đản kia còn bắt hắn khen cái gì mà thân thể khỏe mạnh, tinh lực dồi dào….

Mạc Tạp nhớ đến hôm nay phải đi học nhưng mà đối với hắn học là gì? Có ăn được không? Hắn là người sắp kết hôn, coi như là nghỉ kết hôn đi.

Tiểu Miêu yên lăng phun tào: nghỉ bệnh đi.

Từ sáng đến tận trưa, công tước Posey ngồi mọc nấm đợi đứa nhỏ nhà mình dậy để bàn hôn sự, cuối cùng ông không nhịn được nữa phải gõ cửa phòng Mạc Tạp. Đợi một lúc lâu sau cửa mới mở, công tước Posey bước vào mà mặt mày kinh ngạc.

Đứa nhỏ nhà mình xinh đẹp đến đâu sao ông có thể không biết, nhưng mà….

Mấy cái dấu hôn loang loang lổ lổ trên người đứa nhỏ này là ở đâu ra?! Khóe mắt nhìn đến cửa sổ mở toang, công tước Posey trầm mặc.

Mạc Tạp bình tĩnh ngồi dậy, mặt mày rạng rỡ, “Chào buổi sáng.”

Giọng nói khàn khàn đầy tình dục kia khiến công tước Posey câm nín, “Con….”

“Sao thế?” Mạc Tạp nhíu mày, “Phụ thân có chuyện gì?”

“Con mau mặc quần áo vào. Không ra thể thống gì cả!” Ông sắp không thể nhìn thẳng đứa nhỏ này nữa rồi, “Một lát nữa giải thích cho cặn kẽ mấy thứ trên người là từ đâu ra thế này!”

Trong lúc xoay người rời đi, công tước Posey còn nghe vọng lại tiếng cười đầy càn rỡ khiến mặt ông đen sì. Nhìn tiểu hỗn đản này, ông lại nhớ đến đứa nhỏ nhát như thỏ ngày trước. Con thỏ con thì khiến người ta hận sắt không thành thép mà khi trưởng thành hồ ly thì….lại khiến người không đỡ nổi.

Đợi đến khi Mạc Tạp sửa sang lại thì nửa tiếng cũng trôi qua. Hắn chỉ mặc bộ quần áo ở nhà rồi đường hoàng đi vào đại sảnh, “Phụ thân.”

“Đến ăn cơm đi.” Công tước Posey mịt mờ đảo qua người hắn, vuốt cằm. Quả nhiên người đẹp vì lụa, vừa đổi bộ quần áo xong đã nhìn giống người hẳn ra.

Mạc Tạp liếc qua một vòng rồi hỏi, “A, Elson đâu?”

“Cậu ta….” Công tước Posey hơi ngừng một lát, “Có nhiệm vụ khẩn cấp, vừa mới lên đường. Chắc hẳn gần nhất không về được.”

Đứa nhỏ kia vẫn bị thương tâm. Hi vọng lần ra ngoài này có thể khiến nó nguôi ngoai phần nào.

Công tước Posey do dự một hồi rồi hỏi, “Joyce, hôm qua hai đứa….”

Mạc Tạp vừa uống cháo bí đỏ vừa nói, “Phụ thân, Elson đối với con chỉ là người nhà.” Hắn uống thêm một ngụm nữa rồi nói, “Tiểu bạch thỏ đã biến mất nên vốn dĩ người anh ta thích đã không còn tồn tại. Hơn nữa chuyện tình cảm căn bản không thể nói lý, cũng không thể khống chế được.”

Công tước Posey nghe đến đây nhịn không được thở dài một tiếng, “Được rồi. Ta đã hiểu.”

“Yên tâm đi. Anh ta rồi sẽ gặp một người thích hợp với mình. Chẳng qua là chưa tới lúc thôi.” Trong trí nhớ của hắn Elson sau này sẽ chết thảm, trong tiểu thuyết y cũng không được nhân vật chính thụ thích. Nhưng ở phiên ngoại, tác giả bị độc giả phản đối nhiều quá nên đã cam nguyện cho Elson một cái kết viên mãn.

“Đứa nhỏ này, ngữ khí của con sao giống người từng trải thế.” Công tước Posey ngừng tay, càng nhìn càng thấy thích đứa nhỏ của hiện tại, “Đúng rồi, con vốn đã thông minh như thế sao trước lại giả yếu đuối?”

Nhắc đến mới nhớ, nếu đứa nhỏ nhà mình sớm thể hiện thì ông đã được dịp ngẩng đầu.

“Phụ thân, trách nhiệm càng lớn, già càng nhanh, chết càng sớm. Con còn muốn trường mệnh trăm tuổi.” Giọng nói của Mạc Tạp cực kì thấm thía, vừa nói hắn còn vừa nhìn mấy nếp nhăn trên trán ông.

Công tước Posey câm nín, trong mắt ứa ra lửa, “Đứa nhỏ chết tiệt này! Chỉ vì chơi cho vui mà ngủ đông nhiều năm như vậy. Nếu như không vì hôn ước lần này có phải con còn tính không thay đổi?!”

“Ban đầu vốn muốn cả đời sống đơn giản, trưởng thành kiếm một người hiền hậu về làm vợ, qua vài năm sinh mấy đứa nhỏ. Đời người ngắn ngủi như vậy, đương nhiên phải sống thật thoải mái. Lòng người nhỏ lắm, chỉ có thể chứa một người.”

Lần đầu nghe thấy phát ngôn tùy hứng tự do như vậy, trong lòng công tước Posey ít nhiều có chút chấn động, nhưng càng nhiều hơn là sự hoảng hốt. Đứa nhỏ này nhà ông không đơn giản nhưng mà thật quá tùy tiện! Công tước Posey hậm hực nói, “Là một công tước, trách nhiệm của gia tộc là phải giữ gìn tôn nghiêm của đế quốc! Hơn nữa hiện giờ con có muốn nhàn cũng không được.”

“Không sao. Con tin là Wilmot sẽ xử lý tốt mọi thứ.” Mạc Tạp bỗng nhiên nở nụ cười sáng lạn, trong mắt đong đầy sự tin tưởng. Chỉ khi nhắc tới Wilmot cả người hắn mới có cảm giác trở nên nhu hòa.

Công tước Posey giật mình, có lẽ đứa nhỏ nhà mình thật sự thích Wilmot. Cái không khí phấn hồng kia khiến ông cũng cảm thấy ngán ngẩm. Thậm chí trong lòng còn có chút khó chịu. Nếu không vì tiểu tử thối kia thì đứa con nhà mình còn giả ngốc đến khi nào không biết nữa.

Thật là sinh con trai tay chìa ra ngoài!

“Nếu anh ấy giải quyết không được thì con sẽ giúp anh ấy nhổ cỏ tận gốc! Dám gây sóng gió thì phải cút xa ra một chút, nếu không con khiến họ sống không bằng chết.” Đối với một chuỗi số liệu như hắn thì nhận thức giết người chẳng qua chỉ là chuyển biến số liệu từ dạng này sang dạng khác mà thôi.

Công tước Posey sửng sốt. Đứa nhỏ nhà ông lớn lên có chút sai lệch mất rồi. Trước kia còn nghĩ sợ nó gặp ủy khuất, sợ nó bị bắt nạt, giờ xem ra ai bị ai khống chế cũng không biết chắc được. Vừa rồi sự thản nhiên của nó khiến đáy lòng công tước phát lạnh.

Đáy lòng của đứa con nhà mình vẫn giữ một con mãnh thú, nếu không phải tiểu hỗn đản rất lười thì không biết nó đã quậy cho đế quốc thành cái dạng gì không biết nữa.

“Khụ khụ được rồi, chúng ta nên xem xem hôn lễ cần phải chuẩn bị những gì trước đã.” Công tước ho nhẹ một tiếng rồi đổi đề tài. Đứa bé nhà ông quá hung tàn, căn bản không ai bắt nạt được.

Mạc Tạp nhíu mày, “Con cần chuẩn bị cái gì à?”

“Chẳng lẽ con không biết hôn lễ mình phải chuẩn bị gì sao?” Sắp phải kết hôn rồi mà sao tiểu hỗn đản còn tỉnh tỉnh mê mê thế này?! Công tước Posey bó tay.

“Wilmot nói anh ấy sẽ chuẩn bị tất cả.” Mạc Tạp cười tủm tỉm, “Con chỉ phụ trách xinh đẹp như hoa là được. Yên tâm đi, từ trước đến giờ anh ấy chu đáo lắm.”

Khóe mắt công tước giật giật, “Bình thường hai đứa vẫn phân chia công việc thế này à?” Đột nhiên ông có chút đau lòng con rể là sao ta?

“Việc nhà ai làm?”

“Wilmot.” Mạc Tạp trả lời rất đương nhiên.

“Nó còn nấu cơm nữa à?”

Mạc Tạp trả lời cực kì tự hào, “Vâng, ăn còn khá ngon, tay nghề càng ngày càng cao rồi.”

“….” Công tước Posey hung hăng lau mặt. Đứa bé nhà mình đang bóc lột nhị hoàng từ a. Hình như ông nên bàn luận với đứa nhỏ chuyện gánh vác trách nhiệm hằng ngày mới được. Vừa định nói thì người hầu thông báo có người đến. Công tước Posey nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của nhị hoàng tử, hai chữ áy náy đang nhảy múa loạn lên trong lòng. Cuối cùng ông vẫn đồng ý cho Wilmot vào. Còn cái tập tục ba ngày trước kết hôn không được gặp nhau kia….

Coi như hết. Dù sao đứa bé này cũng đang bị thằng con nhà ông bóc lột quá đáng.

Chưa đến hai phút sau, Wilmot bước vào. Nhị hoàng tử bưng vẻ mặt không đổi nhìn một vòng sau đó đôi mắt lập tức sáng lên khi thấy Mạc Tạp. Trên tay hắn vẫn còn đang bê mấy cái hòm.

“Posey thúc thúc.” WIlmot tự nhiên ngồi xuống cạnh Mạc Tạp.

Công tước Posey há miệng thở dốc ra, “Nhị hoàng tử.”

“Con là chồng của Joyce, cũng là nửa đứa con của ngài. Ngài cứ gọi con bằng tên đi.” Wilmot đặt chồng hộp lên bàn, “Đây là một ít thuốc bổ.”

“A?” Posey híp mắt nhìn đống vật phẩm quý trọng. Ông cực kì vừa lòng với sự tôn trọng này của nhị hoàng tử. Nhưng vừa dời mắt lên, vẻ mặt ông cứng đờ.

“Anh làm đồ ăn vặt mà em thích nhất này. Bữa sáng em ăn chưa? Ở đây còn có một ít điểm tâm ngọt. Thức ăn ngày hom qua anh làm lại lần nữa. Đồ ăn làm khá nhạt, có thể ăn luôn. Đúng rồi, đồ ngủ của em anh cũng đem theo hai bộ đến. Hai ngày nay em cố chịu một tí, đợi khi về nhà anh lại làm cơm cho em ăn. Phong cách trang trí phòng ngủ anh cũng đã chọn rồi, anh nghĩ là em sẽ thích.

Wilmot ôn nhu nhìn Mạc Tạp, miệng còn cằn nhằn không dứt, “Đúng rồi, lễ phục sẽ được mang đến vào buổi trưa, lúc đó anh và em cùng thử. Em cứ chọn cái gì mà em thích nhất. À, còn nữa, đây là kim quan mà khi kết hôn cần đội.” Wilmot lấy ra một cái hộp cực kì tinh xảo, “Chốc nữa em thử xem.”

Ánh mắt công tước Posey sắp mù rồi. Nhìn thấy hình ảnh này, ông không còn gì để nói nữa.

Mẹ kiếp, đây căn bản là một người nguyện đánh một người nguyện chịu! Cái dáng vẻ gà mẹ này của nhị hoàng tử thất khó thấy được. Nếu là hai tháng trước, ông không thể tưởng tượng nổi vị sát thần bách chiến bách thắng này có vẻ mặt ôn nhu như thế.

Đứa nhỏ nhà ông thật có phúc.

Wilmot đối với Joyce đúng là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Công tước lại nhớ tới cảnh sáng nay mình thấy, thở dài một hơi, ai đều có duyên phận của mình. Hai người nhìn như không thể liên quan đến nhau vậy mà rồi lại đến với nhau.

Nếu Wilmot là bách luyện thép thì đến trước Mạc Tạp lại biến thành ngón tay mềm. Giữa hai người này có một loại không khí mà không ai có thể chen lọt. Bọn họ tựa như ở một thế giới riêng biệt. Cảm tình ấm áp triền miên này khiến cho lão nhân như ông cũng thấy ấm áp.

Cơ mà có phải là hai đứa dính quá hay không?! Không lẽ ông là người vô hình à?!

“Khụ khụ, nhị….Wilmot đã chuẩn bị hết thì không bằng trưa nay ở lại ăn cơm đi.” Posey đang cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình. Đến lý do thử lễ phục đã lấy ra rồi thì ông cũng không thể nhẫn tâm đuổi Wilmot đi được.

Wilmot vui vẻ đồng ý, “Đúng rồi, con muốn đi một vòng phủ công tước có được không?”

“Đương nhiên, để Joyce mang con đi dạo, lão già này muốn đi nghỉ một lát.” Tuy rằng mới năm mươi nhưng công tước lại thấy mình già không ít.

Rốt cuộc công tước cùng đã đi, Wilmot mới làm càn sờ lên eo của Mạc Tạp, “Tối qua em ngủ ngon không?”

“Anh thử nói xem.” Mạc Tạp nhướn mi.

Wilmot mỉm cười, “Thật xin lỗi, đêm qua anh làm hơi quá nhưng anh nhịn không được. Anh không thích em đến gần Elson. Em là của anh, anh không thích trên người em có hơi thở của bất kì kẻ nào.”

Mạc Tạp nhíu mày. Hắn nằm má của Wilmot kéo sang hai bên, “Thật là một người đàn ông bá đạo. Nhưng mà rất khí phách nha.”

“Vậy em có thích không?” Wilmot hạ mi, “Anh còn có thể bá đạo hơn thế nữa.”

“Lượn sang một bên đi. Tối hôm qua ầm ĩ quá mức. Đêm nay anh về đi, nơi này không tiếp.” Mạc Tạp chỉ chỉ vào mình rồi nói.

Ngón tay của Wilmot nắm lấy chân hắn, “Không cần tự em ra trận. Anh dùng chỗ này là được rồi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện