Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 3


trước sau

Đi tới siêu thị, Mạc Tạp nhìn một vòng xung quanh, sau khi thấy máy bán thuốc lá, hắn đè mũ xuống, lấy một bao.

Nhân viên bán hàng kính cẩn đưa, “Tiên sinh, ngài rất may mắn. Đây là bao thuốc cuối cùng.”

Mạc Tạp từ chối bình luận, đang lấy tiền thì trước mắt tối sầm lại. Bao thuốc vốn là của hắn giờ bị nhét vào túi người khác.

“……” Cho dù là nam thần nhưng sao chỗ nào cũng có hắn.

Đôi mắt híp lại nhìn Thẩm Tiêu, Mạc Tạp ngoắc ngoắc ngón tay, “Thẩm tổng, quân tử bất đoạt nhân sở hảo* cho nên….” trả lại cho tôi.

(*quân tử bất đoạt nhân sở hảo: người quân tử không đoạt thứ người khác thích.)

“Cảm tạ. Mạc quân tử.” Thẩm Tiêu cúi đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy tràn đầy bất mãn của Mạc Tạp, đầu ngón tay ngoắc ngoắc kia câu cả vào tim hắn, tê tê ngứa ngứa. Ánh mắt Thẩm Tiêu sâu thẳm, ý cười lóe lên rồi biến mất.

“Thật không biết xấu hổ.” Tiểu Miêu chịu đủ nam thần của thế giới này rồi.

Đối diện nhau vào giây, Mạc Tạp phát hiện nam thần cố ý.

Khóe miệng nhếch lên ý cười, hắn vòng tay quanh ngực, nghiêng đầu, ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá từ đầu đến chân, thẳng đến đôi mắt của nam thần. Mạc Tạp không nghĩ tới là đôi mắt vốn lạnh như tiền kia lại hừng hực hỏa diễm.

“Nếu Thẩm tổng thích.” Hắn khẽ cười, vươn tay đút vào túi quần đối phương, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua bụng dưới, “Đưa anh thì có sao.”

Hô hấp của Thẩm Tiêu bị hãm lại, con ngươi co rút, hỏa diễm trong mắt tựa như lửa cháy lan đồng cỏ.

Mạc Tạp nãy giờ vẫn chú ý vẻ mặt của Thẩm Tiêu, thấy hắn không dễ chịu, Mạc Tạp cũng thấy thư thả. Thừa dịp đối phương thất thần, hắn móc ra bao thuốc lá, lấy một điếu ngậm vào mồm, “Cảm tạ.”

Xoay người rời đi, Mạc Tạp nghiêng người phun một ngụm khói, nụ cười giảo hoạt, “Được rồi, Thẩm tổng nhớ trả tiền ah.”

Thần sắc ngẩn ra, Thẩm Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh kia, khóe miệng mím thẳng, đáy mắt cuộn trào sóng biển. Một lúc sau, ánh mắt hắn lướt qua tia cố chấp, để lại một trăm tệ rồi đuổi theo.

Tiếng bước chân vang lên dồn dập phía sau nhưng Mạc Tạp lại không nhìn lại. Chỉ nhoáng một cái, điếu thuốc đang cắn trong miệng hắn biến mất, rơi vào tay đối phương.

Mạc Tạp nghiêm mặt, tựa tiếu phi tiếu, “Thẩm tổng, thật hăng hái.”

Mẹ nó, thuốc lá ngậm trong miệng rồi mà còn bị cướp đi, Mạc Tạp chưa bao giờ bực bội như vậy. Nam thần của thế giới này sao lại không để cho người ta yên thế này.

“Tôi có loại chất lượng cao, em càng thích ngậm.” Thẩm Tiêu thấp giọng nói, “Không ảnh hưởng tới sức khỏe lại còn có vị hoa quả ngọt.”

Mạc Tạp nhướn mày hồ nghi.

“Không lừa già dối trẻ.” Thẩm Tiêu cực lực đề cử, vẻ mặt nghiêm túc tựa như đang bàn đến việc hợp tác hòa bình giữa hai nước.

Thái độ của đối phương rất đoan chính, Mạc Tạp miễn cưỡng tin tưởng, quyết định ngồi vào xe Roll-Royce đã bị dán một tờ đơn phạt.

Thẩm Tiêu bình tĩnh xé hóa đơn phạt, thẳng tắp nhìn Mạc Tạp, “Em có cần tôi thắt dây an toàn cho không?”

Mạc Tạp trừng mắt, “Tôi tự làm.”

Ánh mắt lướt qua chút đáng tiếc, Thẩm Tiêu nắm lấy vô lăng, chân dậm ga, chiếc xe đắt giá bắt đầu rời đi. Thẩm Tiêu chuyên tâm lái xe còn Mạc Tạp thì chống má nhìn bên ngoài. Phía bên trong chiếc xe ngoại trừ tiếng động cơ thì hoàn toàn yên lặng nhưng không chút xấu hổ mà còn ấm áp. Xe quẹo trái, quẹo phải rồi dừng lại.

Cảm nhận được tầm mắt nóng hổi, Mạc Tạp quay lại, cười tủm tỉm, “Có chuyện gì?”

Thẩm Tiêu trầm mặc, bàn tay siết chặt tay lái, “Đến rồi.”

Hả? Mạc Tạp nhìn theo ánh mắt nam thần, vẻ mặt đen sì. Hắn chỉ vào cửa hàng bánh kẹo bên đường, “Đừng nói với tôi là chỗ này.”

Môi Thẩm Tiêu nhúc nhích nhưng hắn không nói gì cả.

Khóe miệng Mạc Tạp giật giật, bảo anh ta không nói, anh ta cũng ngậm miệng thật. Cuối cùng, hắn đờ mặt ôm một túi kẹo que lớn đi ra ngoài trong sự tiếp đón nồng nhiệt của người bán hàng.

Thẩm Tiêu theo đuôi Mạc Tạp đang tỏa ra hắc khi, giọng nói trầm thấp lại vô tội, ánh mắt mơ hồ ủy khuất, “Không ảnh hưởng đến sức khỏe, có thể ngậm, lại đủ vị hoa quả…”

“Lại còn ngọt.” Mạc Tạp tức giận tiếp lời.

Vẻ mặt Thẩm Tiêu lạnh lùng, “Ừ.”

Ừ cái rắm.

(╯‵□′)╯︵┻━┻ Mạc Tạp bị tức quá hóa cười, lập tức lên xe, “Đưa tôi đến đoàn kịch.”

Dọc đường đi, hắn luôn cảm nhận được ánh mắt áp bách mười phần nhưng Mạc Tạp không để ý. Hắn cảm thấy nam thần này có độc, tránh xa cho thỏa đáng. Đến cửa đoàn kịch, Mạc Tạp cười tủm tỉm, “Thẩm tổng, cảm ơn anh đã khoản đãi, ngày khác tôi sẽ chiêu, đãi, anh, thật, tốt!!!”

Ngồi lặng trong xe nhìn thanh niên đi mất, Thẩm Tiêu móc ra điếu thuốc lá, vuốt ve dấu răng nhàn nhạt trên đó, nheo lại đôi mắt tràn ngập tính xâm lược, lẩm bẩm, “Đương nhiên phải chiêu đãi tôi thật tốt.”

Sau khi vào đoàn kịch, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Tạp cực kì quỷ dị, tựa như nhìn một con khỉ.

“Sao cậu ta lại tới đây? Không phải là vai diễn bị đổi người rồi sao?”

“Ai biết được. Ngày hôm qua vừa thấy bình hoa diễn không tệ, vậy mà sáng nay lại có thông báo bị thay thế.”

“Tôi đồng ý thay người. Cậu ta dám đánh nam thần, quá đáng ghét.”

“Cũng đúng. Nhà khoa học đổi thành Văn Minh diễn, so với bình hoa, Văn Minh vừa biết ca hát, biết diễn kịch lại biết cả kéo nhạc khí nữa.”

“Suỵt, Văn Mnh đang ở bên kia.”

Văn Minh? Mạc Tạp vuốt cằm, dường như có chút quen tai.

“Chủ nhân, nhân vật chính thụ ban đầu là trợ lý của Văn Minh, sau đó được đạo diễn nhìn trúng, diễn một nhân vật nhỏ rồi mới nhận thức ảnh đế Tân Chí Thần. Trong cốt truyện, nguyên chủ không có gièm pha nhưng tư chất chỉ thường thường, cộng thêm người đại diện cố tình nên nhân vật nhà khoa học đúng là bị Văn Minh cướp đi. Nhưng sau khi điện ảnh công chiếu, Văn Minh bị nhân vật chính công pháo hôi luôn vì khi dễ nhân vật chính thụ.”

Mạc Tạp “Ah” một tiếng yếu ớt, ánh mắt vừa vặn rơi vào người đang ở trong phòng nghỉ ngơi. A? Đó không phải là tiểu thụ sao?

“Những thứ tôi bảo cậu chuẩn bị đâu rồi?!” Tiếng nói của Văn Minh hơi cao lên, giọng nói có chút sắc nhọn.

“Xin lỗi, Văn ca, em đến chậm nên chỉ mua được bánh Phù Dung.” Giọng nói của Phó Văn Gia kinh sợ như sắp khóc, “Em, em, bạn của em bị bệnh nên….”

“Nói dối! Cậu làm gì có bạn bè nào! Nếu như cậu dối trá như vậy chẳng phải đang bôi đen tôi?” Văn Minh trừng mắt. Người đại diện phía sau y vỗ vai, “Văn Minh, đừng nóng giận. Nếu trợ lý không tốt thì đuổi việc là được, tôi thuê trợ lý khác.”

Sắc mặt Phó Văn Gia trắng nhợt, “Văn ca, em sai rồi, cầu anh đừng đuổi em….”

“Tôi bắt nạt cậu sao, khóc cho ai xem thế? Đem bánh Phù Dung chia cho mọi người một phần. Tôi là người mới tới, nhân vật nhà khoa học không phải chó mèo nào cũng diễn được.” Văn Minh nhịn không được vẫy vẫy tay.

Người đại diện nói, “Văn Minh, yên tâm. Cậu thích hợp nhất với nhân vật này. Mạc Thiệu Hòa chỉ là một khối đá kê chân mà thôi, giúp cậu xây dựng danh khí. Mà cậu ta thì cũng bị tuyết tàng như kế hoạch, về sau cũng không thể cạnh tranh với cậu.” tài nguyên của Thịnh Thế cũng giành lấy.

Phó Văn Gia không đóng cửa nên toàn bộ màn diễn bị Mạc Tạp nhìn thấy. Cười khẽ một tiếng, đẩy cửa ra, Mạc Tạp vòng tay quanh ngực, “Ah, thật không biết khi nào tôi lại trở thành đá kê chân rồi? Còn nữa, đại ca người đại diện, anh có thể chia sẻ kế hoạch mà anh vừa nói không?”

Người đại diện này đúng là cấp bách a, buổi sáng lôi hắn đi công ty, sau đó tự mình dẫn Văn Minh tới đoàn kịch. Sợ hắn đoạt của y sao?

Sắc mặt hai người thay đổi.

“Sao cậu lại tới đây, không phải cậu bị tuyết tàng rồi sao?” Người đại diễn nhanh chóng hoàn hồn, cười thân thiện, “Cậu nghe nhầm rồi! Kế hoạch nào chứ? Được rồi, cậu an tâm trở về nghỉ ngơi đi, chờ thêm một thời gian nữa khi nào scandal lắng xuống, tôi giúp cậu xin công ty giải trừ tuyết tàng.”

“Lý đại ca, anh thật tốt vụng.” Văn Minh nói.

Cười nhạt một tiếng, Mạc Tạp cảm thấy cay mắt, giọng nói châm chọc, “Đúng là người tốt thật.”

Văn Minh phát hiện ra điều đó, giọng y mang theo chút trào phúng, “Mạc Thiệu Hòa, tốt nhất cậu nên tự biết mình biết người, đừng không biết tự lượng sức, đi đụng vào thứ không phải của mình. Nhân vật này là công ty cho tôi, cậu muốn cùng không làm được gì. Hơn nữa, tôi vẫn rất chán ghét cậu.”

Một kẻ là bình hoa chán ghét mà nghiễm nhiên hưởng lợi trong khi y phải dùng thân thể đổi, dựa vào cái gì!

Mạc Tạp quét mắt nhìn Văn Minh, rốt cuộc lý giải vì sao y bị pháo hôi sớm như thế. Chỉ số IQ không dám nhìn thẳng a.

Dừng một lát, Mạc Tạp liếc mắt nhìn người đại diện, khóe miệng cong lên, “Anh không sợ tôi tiết lộ chuyện hôm nay?”

Sắc mặt người đại diện tối sầm, Văn Minh bước lên một bước, kiêu ngạo nói, “Thì có sao, bây giờ danh tiếng của cậu căn bản chẳng đáng một xu. Lẽ nào cậu quên ngày hôm qua cậu còn tát ảnh đế một cái? Fan của anh ấy có lẽ chỉ mong cậu chết đi.”

“Ai tát tôi một cái? Sao tôi không biết gì cả?” Chợt một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng từ cửa vọng vào. Tân Chí Thần đi tới, nhìn chằm chằm Mạc Tạp, một ánh mắt cũng không phân cho kẻ chỉ biết la hét om sòm.

Thân thể Văn Minh cứng đờ, bị người đại diện nháy mắt, lập tức cười làm lành, “Tân lão sư, đã lâu không gặp. Tôi tiếp nhận vai nhà khoa học của Mạc Thiệu Hòa. Được rồi, nghe nói Tân lão sư thích ăn bánh ngọt, tâm ý nho nhỏ xin nhận lấy.” Nói xong y nhìn Mạc Tạp, “Ai, Mạc Thiệu Hòa mau lại đây, may mà Tân lão sư không trách tội cậu. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ giải thích với mọi người.”

Mạc Tạp thậm chí còn lười để ý tới não tàn IQ  một chữ số.

Quét mắt nhìn đồ ngọt, Tân Chí Thần nói, “Cậu là ai?”

Nhịn không được vây xem cuộc vui, Mạc Tạp cảm thấy nhân vật chính công khá có ý tứ, chỉ một câu “Cậu là ai” này đã thọc vào nỗi đau của kẻ khác.

Văn Minh ngẩn ra, khuôn mặt biến sắc, vội vàng nói, “Tôi là Văn Minh, ngài đã quên trong tiệc tối tân niên năm ngoái, chúng ta cùng nhau hợp xướng. Ngài còn khen tôi….”

“Đã quên. Tôi không biết cậu.” Tân Chí Thần trả lời chắc như đinh đóng cột, quay đầu cướp kẹo que của Mạc Tạp, “Còn nữa, giờ tôi thích ăn kẹo, không thích ăn bánh ngọt.”

Sau đó, hắn hận sắt không rèn thành thép giáo huấn Mạc Tạp, “Gặp người điên thì phải báo cảnh sát, chó chó mèo mèo gì cũng tự coi mình là diễn viên sao.” Nói xong hắn kéo cổ tay Mạc Tạp đi mất.

Văn Minh đuổi theo ra ngoài, “Chờ chút, chờ chút, Tân lão sư, nghe tôi nói….”

Tân Chí Thần dừng lại, Văn Minh vui vẻ, mới vừa định mở miệng nhưng vì lời nói của đối phương mà sắc mặt trắng bệch.

“Đừng nói chuyện tôi bị Tiểu Mạc đánh, đây chẳng qua là đang diễn kịch. Tôi không biết ai muốn bôi đen Tiểu Mạc nhưng các cậu tốt nhất là yên lặng đi, bằng không tôi không ngại tố cáo các cậu phỉ báng. Hơn nữa, chuyện này là do ai truyền ra, tôi nhất định sẽ điều tra tới cùng.” Tân Chí Thần liếc mắt nhìn người vây xem, ý vị thâm trường.

Ảnh đế đại nhân bão nổi, không khí đoàn kịch rơi vào đông cứng.

Phát hiện Mạc Tạp nhìn mình, hắn rời ánh mắt, rầm rì, “Cậu nhìn gì?”

Người này đã thắng hắn nên không ai có thể giăng bẫy người này được. Nếu như bị xem thường, chẳng lẽ mình cũng không thể xoay người được?!

Mạc Tạp rời ánh mắt xuống túi kẹo bị cướp, “Ăn nhiều kẹo, cẩn thận tiểu đường.”

Hắn đang được chống lưng a! Không ngờ rằng nhân vật chính công sẽ bất bình thay hắn.

“…..” Tân Chí Thần nghiến răng nghiến lợi, “Tôi phân cho nhân viên đoàn phim không được sao? Đi trang điểm đi, hôm nay cậu đến muộn!”

“Chờ chút, Tân lão sư, tôi không biết ngài hiểu lầm cái gì nhưng xin hãy tin tôi, nhân vật này giờ do tôi thủ vai, công ty đã đồng ý.” Văn Minh oán hận, trong lòng bực bôi. Tân Chí Thần lại giúp tên ngu ngốc kia vũ nhục y, dựa vào cái gì!

Tân Chí Thần hí mắt nhìn người đại diện, “Công ty của cậu?”

Người đại diện cười, “Thật xin lỗi, Văn Minh tuổi còn nhỏ, tính tình tương đối thẳng thắn. Nhưng cậu ấy nói không sai. Công ty muốn đổi người. Xin lỗi vì sự đột ngột này. Mạc Thiệu Hòa, chỗ này không có việc của cậu nữa, cậu về trước đi.”

Mạc Tạp nhếch mép, nở nụ cười tà khí, “Ah, là anh ngu ngốc hay anh cũng cho tôi là ngu ngốc? Người đại diện, anh có phải đã quên là anh sớm không còn tư cách gì ra lệnh cho tôi không. Nhân vật này không liên quan gì đến anh cả, là nhân vật của Thịnh Thế.”

“Mạc Thiệu Hòa, tôi không phải là người đại diện của cậu nữa nhưng tài nguyên do Thịnh Thế cho tôi, tôi đương nhiên có quyền sử dụng.” Người đại diện híp mắt nói.

“Ah, đã như vậy thì tôi thay thế Thinh Thế tước bỏ tất cả tài nguyên của anh.” Mạc Tạp cũng cười híp mắt, “Bởi vì tôi là người sở hữu Thịnh Thế, Mạc Thiệu. Mà anh, không đáng hưởng tài nguyên của Thịnh Thế.”

Mạc Thiệu…. Người đại diện trừng mắt nhìn, sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn Mạc Thiệu Hòa, “Cái gì, sao có thể.”

Gã vẫn dùng Mạc Thiệu Hòa làm cầu nối để lấy tài nguyên từ tổng tài Thịnh Thế, giờ gã cho rằng chỉ là một quân cờ rách nát, vứt đi không sao. Ai biết….

Trời ơi, trước đây gã đã làm gì vậy. Nếu sớm biết thân phận của Mạc Thiệu Hòa thì gã đã lợi dụng chiếm hữu nhiều tài nguyên hơn thế nữa!

Làm sao bây giờ?

Phát hiện thần sắc người đại diện không đúng, Văn Minh lập tức giương giọng, “Nói vậy là cậu thừa nhận cậu thông qua cửa sau để có được nhân vật này rồi. Cậu có dám đánh đố với tôi xem ai thích hợp hơn không? Nếu tôi thắng, nhân vật này là của tôi.”

“Cậu là đồ ngu sao? Tại sao tôi lại phải so cùng cậu? Nhân vật này vốn chính là của tôi.” Mạc Tạp ngậm kẹo que, chân mày nhíu chặt, răng sắp chua gãy hết rồi.

Vị chanh?

Vuốt cằm, Mạc Tạp thầm quyết định lần sau gặp nam thần, nhất định để hắn ngậm 500 kẹo que vị chanh, ai bảo hắn cứ cướp thuốc lá.

“Cậu không dám so phải không, cậu căn bản không có kĩ xảo gì cả, căn bản không xứng…”

“Được! Tôi so với cậu. Cậu thắng tôi, vai diễn là của cậu nhưng nếu cậu thua, phải lên weibo xin lỗi tôi là Tân Chí Thần.” Mạc Tạp không kiên nhẫn, léo nha léo nhéo phiền sắp chết.

Một ngón tay dí chết cả nhà nhà cậu.

Thành bại là ở đây, ánh mắt Văn Minh lóe sáng, gật đầu, “Nói mà không có bằng chứng, không bằng chúng ta diễn luôn cảnh tiếp theo, vì cam đoan công bằng, tôi nghĩ chúng ta nên tuyên bố thi đấu trên weibo.”

Sắc mặt đạo diễn vốn đã đen xì, giờ nghe Văn Minh nói xong, da mặt lại càng đen. Ông mịt mờ nhìn Mạc Tạp đang rất bình tĩnh, sau đó đồng ý thỉnh cầu của Văn Minh. Đạo diễn chép miệng một cái, thôi coi như xong. Ông đã dự định trước kết quả, thương hại nhìn Văn Minh, muốn dùng dư luận tạo thế, cuối cùng không biết chết thế nào.

Đương nhiên ông cũng muốn thăm dò kĩ xảo của Mạc Tạp.

Kết tiếp là cảnh sau khi nhà khoa học thoát khỏi đó. Đây là cảnh duy nhất thể hiện nội tâm mềm mại của nhà khoa học bởi hắn không những là nhà khoa học mà còn là một nhà âm nhạc. Cảnh diễn này chủ yếu tập trung ở khúc ca bi thương mà nhà khoa học tấu nơi phế tích của phòng thí nghiệm.

Trình độ vi-ô-lông của Văn MInh đã thu được sự tán thành của vài đại sư. Giờ rõ ràng một điều rằng y định dùng nó để nghiền áp thực lực.

Tân Chí Thần trừng mắt nhìn Mạc Tạp, trong lòng nôn nóng. Nói người khác ngu xuẩn, chẳng lẽ cậu ta không ngu sao?

So cái gì không so, lại so vi-ô-lông.

Văn Minh sau khi thấy Mạc Tạp đồng ý, lập tức không nhịn được phát weibo, lập tức nhận được phản hồi của người hâm mộ.

“Di? Nam thần Văn Minh của ta muốn thi đấu? Cùng với tên kĩ nữ tâm cơ đó sao?” Chỉ mấy phút, hàng nghìn người đã nhắn lại, “Văn Minh của ta sao có thể thua một bình hoa chỉ biết bán mông? Nam thần thật tốt, ngược chết tên kĩ nữ không biết tự lượng sức mình.”

Đạo diễn đẩy kính mắt, “Ai diễn trước?”

Quét mắt nhìn xung quanh, Văn Minh giơ tay, “Tôi trước a!”

Đây là nguyện thua cuộc sao. Mạc Thiệu Hòa vẫn sẽ bị y dẫm dưới lòng bàn chân! Tổng tài Thịnh Thế? Đừng đùa, người nắm quyền chân chính của Thịnh Thế lại không phải là họ Mạc. Nếu không phải chỉ là con rối thì khi thanh danh bị bôi nhọ Thịnh Thế đã ra tay.

Y muốn hung hăng vả mặt, người nọ nói chỉ cần y có thể hủy diệt Mạc Tạp thì sau này sẽ có tài nguyên vô hạn, đảm bảo y nhanh chóng đỏ lên. Mà một điểm tì vết này đợi khi y nổi danh, còn ai dám nói?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện