Bản Sắc Quỷ Y

Quỷ Kế, Trừng Trị Em Gái Xấu Xa.


trước sau

Advertisement
Đoan Mộc Nguyệt Ảnh che miệng nhìn về hướng kia, tâm loạn như ma, chấn động lớn đến mức khiến cả người cô đều nổi da gà.

Nhiều ác thú như vậy, nếu là vào thành sẽ làm tổn hại rất nhiều, phía trên nhất định sẽ cho người điều tra kỹ, đến lúc đó, đừng nói cô không những không thể ở bên cạnh Thái tử Điện hạ, mà còn gánh không nổi trách nhiệm!

"Khoan đã!" Mọi người cũng phát hiện bầy thú chạy ra ngoài, nhất thời kinh hãi, "Ác thú làm sao cũng chạy ra ngoài?"

Vừa nói, những vương công, quý tộc kia vội vàng tìm chỗ trốn.

Người phụ trách cuộc tranh tài thuần hóa hung thú Đô úy Lưu mặt mũi trắng bệch, vội vàng từ trên đài đứng lên, giận dữ chất vấn thuộc hạ: "Đây là chuyện gì?"

"Chủ nhân, chúng tôi cũng không biết." Thuộc hạ của ông ta cũng sợ hãi: "Chỉ là nếu ác thú có thể chạy ra, nhất định là kết giới có chỗ hở..."

"Kết giới tốt như vậy làm sao có thể có chỗ hở? Còn không mau mời mấy vị đại nhận để sửa kết giới!" Đô úy Lưu giận dữ, nhưng là vẫn còn lưu lại chút lý trí, mất bò mới lo làm chuồng, vội vàng ra lệnh: "Bảo vệ tốt các chủ tử, tiêu diệt tất cả các ác thú, không được để cho chúng vào thành!"

Nhiều ác thú như vậy, nếu toàn bộ chạy vào thành, tất nhiên sẽ khiến mọi người kinh sợ, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, đừng nói tới chức danh Đô úy này, ngay cả đầu cũng sợ không còn!

Nếu để cho ông biết ai ở sau lưng làm ra chuyện này, ông sẽ không đội trời chung với người đó!

Nhìn Đô úy Lưu gương mặt tức giận, Đoan Mộc Nguyệt Ảnh là nghĩ ra một kế, thu lại ánh mắt hoảng sợ, tiến tới, thỉnh cầu nói: "Đô úy Lưu, chị tôi còn ở bên trong, hơn nữa còn đang bị thương, Nguyệt Ảnh muốn mượn cơ hội này, đi vào trong đưa chị ra ngoài.

Những lời này của cô ta rất bình thường, tin tức duy nhất là cô ta đang lo lắng cho Đoan Mộc Nhã Vọng.

Nhưng Đô úy Lưu vừa nghê xong, ánh mắt chợt trầm xuống.

Ông làm sao có thể quên, tên phế vật kia nếu như không ở đây ra tay với kết giới, thì cô ta làm sao có thể vào bên trong! Nói cách khác, tất cả những chuyện này, đều là do kế hoạch của tên phế vật đó!

Lưu đại nhân nhìn vế phía Đoan Mộc Nhã Vọng, ánh mắt thoáng qua vẻ căm ghét, âm thầm cười nhạt: Được, phế vật như cô, Thái tử vốn là chê cô chướng mắt, lần này cô lại gây ra họa lớn như vậy, sợ rằng Hoàng thượng muốn cứu cô cũng không thể!

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh nhìn vẻ mặt của Đô úy Lưu, liền biết sắp đạt được mục đích, uyển chuyển nhìn ông cúi người hành lễ: "Đô úy Lưu, Nguyệt Ảnh vào trước."

Đô úy Lưu đối với Đoan Mộc Nhã Vọng rất phẫn uất, cảm thấy không đáng thay cho Đoan Mộc Nguyệt Ảnh: "Nhị tiểu thư, bên trong có rất nhiều ác thú, vô cùng nguy hiểm, cô quả thật không nên vì cái đó..."

"Tôi không quan trọng, tính mạng của chị quan trọng." Đoan Mộc Nguyệt Ảnh nhẹ nhàng mà kiên định, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng yểu điệu, xinh đẹp của cô, Đô úy Lưu không khỏi than thở: Cùng là hai chị em, một lại là phế vật ích kỷ, một là thiên tài nhân hậu, vì sao lại chênh lệch to lớn như vậy?

Mà Đoan Mộc Nguyệt Ảnh vừa xoay người, ánh mắt liền trở nên cay độc, nếu như những ác thú kia không ăn thịt cô, cho dù là tự mình ra tay, thì cũng phải khiến cô chết ở bên trong!

Miệng kết giới mở ra, Đoan Mộc Nhã Vọng đứng lên, định mượn cơ hội này chạy ra ngoài, chỉ là, vừa mới đứng lên, liền phát hiện phần đất chỗ mình vừa ngồi, một vũng máu lớn lại biến mất không còn tăm hơi!

Đoan Mộc Nhã Vọng cảm thấy có chút kỳ lạ, chỉ là chưa kịp nghĩ ra lý do, liền thấy Đoan Mộc Nguyệt Ảnh từ miệng kết giới đi vào, vẻ mặt độc ác nhìn cô.

Đoan Mộc Nhã Vọng không cần nghĩ cũng đoán được cô ta muốn làm gì.

Cô quay đầu, nhất thời thay đổi chủ ý, lần nữa ngồi xuống, lưu loát lấy mấy viên thuốc từ trong hệ thống rồi uống vào, nữa lấy vải bên trong để băng bó vết thương.

Nếu người ta dùng trăm phương ngàn kế để chơi đùa cô, làm sao cô có thể không cho người ta cơ hội?

Chỉ là...

Đến lúc đó tốt nhất đừng trách cô chơi đùa quá mức!

Ác thú vì được thả tự do, thấy con mồi liền trở nên hưng phấn, chuyên chọn những người có linh lực cao nhào tới cắn xé.

Bất ngờ là, Đoan Mộc Nguyệt Ảnh ở hiện trường, cũng được coi là người có linh lực cao, nhưng những ác thú kia lại không muốn ăn cô, chẳng qua là cách một khoảng cách, đi theo cô.

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh cảm thấy kinh ngạc, nhưng không suy nghĩ nhiều, một đường thông suốt không chút trở ngại đi vào trong kết giới, cũng dễ dàng đi tới bên cạnh Đoan Mộc Nhã Vọng, nhìn cô nở một nụ cười dịu dàng: "Chị, chị có ổn không?"

"Nhờ bảy phần của cô, tôi rất khỏe." Đoan Mộc Nhã Vọng nhìn Đoan Mộc Nguyệt Ảnh, nhẹ nhàng cười, "Chỉ là, em gái sợ cũng không xong."

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh giễu cợt, đang nói mình rất khỏe mạnh, nhưng người lại mềm nhũn, đứng cũng không đứng vững, đang muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Đoan Mộc Nhã Vọng chợt đứng lên, chân đảo nhanh, quật cô xuống đất!

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh kêu đau một tiếng, muốn vùng vẫy, nhưng lại bị Đoan Mộc Nhã Vọng dùng một chân đạp lên mặt, đau đến mức khuôn mặt cũng cô cũng muốn vặn vẹo.

"Cô cũng thật lợi hại, có thể nghĩ ra nhiều ý đồ xấu như vậy chỉ để giết tôi!" Đoan Mộc Nhã Vọng nhếch môi thưởng thức gương mặt thống khổ của cô ta, "Nghe nói ý đồ của cô chính là muốn để mấy người đó nhìn thấy cảnh tôi bị ác thú phanh thây rồi nuốt vào bụng?"

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh người mềm nhũn như vũng nước, cô muốn giãy giụa, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy mặt mình bị đạp đến xương cốt cũng muốn bể!

Cô sợ mình sẽ bị hủy dung, làm bộ đáng thương,"Chị, em lúc nào có nói như vậy? Em vào đây là muốn cứu chị!"

Phế vật này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ là hôn mê nửa giờ, tỉnh lại làm sao lại như biến thành một người khác?

"Cứu tôi? Cô cho là tôi ngu sao?" Đoan Mộc Nhã Vọng hừ lạnh, dùng sức nghiền mạnh chân xuống, Đoan Mộc Nguyệt Ảnh đau đến khóe mắt cũng toét ra, liên tục la hét đến chói tai!

Đoan Mộc Nhã Vọng một chút cũng không thương tiếc, cười lớn nói: "Cô không phải muốn để người khác xem cảnh ác thú ăn thịt người còn sống sao, không bằng cô tự mình ra sân đi!"

Đoan Mộc Nguyệt Ảnh con ngươi liền co lại: "Cô, cô có ý gì?"

"Không cần nghi ngờ, chính là ý cô đang nghĩ đó!"

"Cô, cô dám... A!"

Lời còn chưa nói hết, liền bị Đoan Mộc Nhã Vọng bóp cổ, ném đi giống như rác rưởi, ném cô ta tới chân bầy hung thú!

Hung thú thi nhau gào lên, rồi xông tới, Đoan Mộc Nguyệt Ảnh hoảng sợ không thôi, "Không, không muốn!" Cô còn nhiều chuyện phải làm, làm sao cam tâm ở trong tay một tên phế vật!

Làm gì được, bản thân cô lại không nghe lời cô, muốn động đậy nhưng cũng không thể nhúc nhich được...

Cũng rất nhanh, cô ta liền bị hung thu ngậm vào miệng, ngay khoảnh khắc cô ta cho là mình chết chắc, hung thú lại thả ra, kinh hoàng chạy về phía miệng kết giới.

Đoan Mộc Nhã Vọng nheo mắt, đang suy nghĩ có chuyện gì xảy ra, một ánh sáng màu vàng chói sáng lại tản ra dưới chân cô!

Cô liền chiu một trận hoa mắt váng đầu, luôn cảm thấy phần đất dưới chân rung chuyển, mà những ác thú kia, vừa nhìn thấy ánh sáng màu vàng đó liền vội vàng trốn đi, ánh sáng màu vàng tiếp tục tiếp xúc với ác thú, trong nháy mắt, máu thịt văng tung tóe!

"Rầm", một tiếng vang thật lớn, bên trong kết giới giống như gặp phải ngày tận thế vậy, mặt đất nổ tung, trên không trung tất cả đều là máu thịt!

Truyện convert hay : Chiến Long Vô Song Tiểu Thuyết Trần Ninh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện