Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Học bá công vị dâu tây (10)


trước sau

Editor:Minori

Diệp Siêu thuê phòng cho Cẩu Lương cách trường học chỉ có năm phút đi đường.

120 mét vuông hai phòng ngủ một phòng khách lấy trình độ giá ở thế giới này, một người trọ thôi đã thuộc hàng xa xỉ.

Lý Lâm Linh không khách khí mà dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, dẫn dắt các bạn học lần đầu tiên tới làm khách, mấy người tiến vào phòng, thật mau đã bị trình độ phòng ở sạch sẽ làm kinh ngạc rồi.

Tất cả mọi người thật tự giác mà cởi giày sau đem giày chính mình để gọn gàng, đi vào huyền quan* cơ hồ có chút không dám đặt chân. Phòng khách phi thường rộng rãi, trừ bỏ sô pha không thể thiếu chờ gia cụ, thậm chí có thể xưng được với trống trải. Nhưng thực vật xanh sinh cơ bừng bừng, không khí tươi mát thoải mái, bài trí đơn giản hào phóng, tiết lộ phẩm vị cùng tính cách chủ nhân căn nhà này, nhìn rất là thoải mái.

*Huyền quan: Trong phong thuỷ học, huyền quan là khu vực nghỉ tính từ cửa chính vào phòng khách.

Thời điểm Cẩu Lương dẫn tiểu bộ đội trở về cũng không khách khí theo chân bọn họ, đem bàn dài hơn bản gấp mới vừa mua, rửa sạch chén đũa, đánh nước trái cây chuẩn bị từ trước ném cho bọn họ tự mình giải quyết, chính mình cầm hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn chui vào phòng bếp từ chối bất luận người nào tham dự.

Hôm nay món chính là lẩu, đây là một phương thức liên hoan rất có không khí, thích hợp cho nhiều người.

Cẩu Lương chuyên tâm xử lý nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị nước chấm cùng nước lẩu, thủ pháp chuyên nghiệp thả tốc độ thật mau.

Cẩu Lương ở thế giới quá độ ăn không đủ no, đối đồ ăn yêu thích cùng chấp nhất đã khắc vào bên trong hồn thể. Từ trước cậu thích nhất chiêu đãi chính là đầu bếp hồn thể, lại tích cóp hồn tệ ngẫu nhiên xa xỉ mà đi các quán thể nghiệm thu phí cao ở Cục Quản Lý Thời Không, đem thực đơn biến thành từng món đồ ăn mỹ vị. Có thể nói, trừ bỏ hai hồn sủng ngu ngốc kia, đây là nơi mà cậu nghìn năm qua chi tiêu lớn nhất.

Cậu đang hết sức chăm chú, thình lình thu được nhắc nhở của hệ thống.

【 Đinh, chủ nhân thân ái, mục tiêu cách chủ nhân chỉ có 3 mét. 】

*

Hết bận bọn họ có khả năng làm công tác chuẩn bị, Thời Vũ nhìn quanh một vòng thấy hoặc tụ ở trêи ban công thưởng thức thảm thực vật, hoặc tụ ở trêи sô pha xem điện ảnh, hoặc vây ở một chỗ ăn hoa quả uống nước trái cây...... Tóm lại các bạn học vô cùng không khách khí mà tự tại, cuối cùng vẫn là ngồi không được mà tính toán đi phòng bếp hỏi một câu có chỗ nào có thể hỗ trợ hay không.

Hắn chính là đi qua, Cẩu Lương vừa lúc dùng chân đẩy ra cửa phòng bếp, nâng một núi băng trái cây cồng kềnh cỡ XLLL đi ra.

Cẩu Lương đi có chút gian nan, nhìn đến hắn sửng sốt một chút liền cười: "Bạn cùng bàn tới vừa lúc, giúp tôi cầm qua đi."

Thời Vũ tự nhiên đáp ứng, mới nâng đồ vật trở về hai bước, liền có một cái nhị hoá* hướng băng sơn nhào tới. Đối phương thực không khách khí mà cầm lấy đáp ở trêи bàn thuỷ tinh lớn cầm muỗng bạc ở trêи băng sơn đào một miệng to, ăn đến vẻ mặt say mê: "Thật là tuyệt! Thích Trình thật quá lợi hại!"

Thời Vũ: "......"

*Nhị hoá: Nhị là mắng khờ khạo, ngốc nghếch => nhị hoá: đồ khờ, đồ ngốc.

Cho dù là núi băng đồ ngọt cỡ XLLL, đối mặt mười mấy miệng gào khóc đòi ăn cũng là "chín con trâu chỉ mất một sợi lông"*. Chờ Cẩu Lương đẩy ra cửa phòng bếp nhô đầu ra, không đợi cậu tiếp đón ai tới hỗ trợ, đại biểu nhóm đồ tham ăn sớm gấp không chờ nổi đã vây quanh đi lên. Hỗ trợ lấy nguyên liệu nấu ăn, cầm món chính, có mấy người khác khiêng ba cái nồi nước lẩu khẩu vị bất đồng ra tới đặt ở trêи bếp điện từ đã bày biện tốt.

*Chín con trâu chỉ mất một sợi lông: dùng để nói về những tình huống chẳng có gì đáng kể.(tương tự như câu "muối bỏ bể").

Vừa bật bếp lên, vốn là nồi nước dùng đã sôi một chút lập tức sôi trào lên, bong bóng lộc cộc lộc cộc mà quay cuồng, mùi đồ ăn nồng đậm ập vào trước mặt.

"Thật thơm quá! 〃∀〃"

Nước dùng không cay, hơi cay cùng bạo cay lăn hồng đáy nồi, làm người chảy nước miếng. Hơn nữa một bàn lớn gà, cánh gà chiên Coca, cà ri thịt bò, tôm hùm đất xào cay...... Quả thực là một giây đồng hồ đều nhịn không nổi!

"Thích Trình cậu thật là lợi hại! Trời ạ, quá tuyệt vời!!"

Bữa cơm này hoàn toàn vượt quá mọi người mong muốn, như thế nào cũng không dự đoán được bọn họ bất quá ăn nhậu chơi bời một giờ, Cẩu Lương liền làm ra nhiều mỹ thực sắc hương vị đều đầy đủ như vậy!

Có người không chống đỡ được dụ hoặc cấp rống rống duỗi chiếc đũa, bị người bên cạnh một tát chụp tay trở về: "Chủ bếp còn chưa có ngồi xuống bàn đâu, cậu gấp cái gì?" Không thể làm gì khác hơn là cắn chiếc đũa mỏi mắt mong chờ.

Cũng may Cẩu Lương không làm cho bọn họ chờ lâu lắm, xoa xoa mồ hôi trêи mặt cùng cổ liền đi ra.

"Tới tới, mọi người cùng nhau kính đầu bếp đại nhân vĩ đại của chúng ta một ly!" Mọi người đứng dậy dùng nước trái cây chạm cốc, không cần làm cái gì nhiều đều cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, ngồi xuống một lúc không cần Cẩu Lương tiếp đón liền bắt đầu hướng người yêu thích chính mình động thủ. Đều là người trẻ tuổi không câu thúc, có người vòng quanh bàn dài lấy thức ăn, cũng có người thỉnh thoảng thúc giục người kia kẹp một đũa đồ ăn cách khá xa cho chính mình, lại có tiểu đồng bọn thục nữ lúc này cũng có thể vì một miếng thịt mà cùng người triển khai ánh mắt chém giết.

Thời Vũ đại khái chưa từng trải qua phương thức dùng cơm "tuỳ ý" như này, là người không tự nhiên nhất.

Nhà hắn không đến mức chú ý lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, nhưng cũng là thực quy củ, loại lễ nghi dùng cơm free-style này thật sự không phù hợp thẩm mỹ hắn.

Lại một lần bởi vì chần chờ mà bị người "tiên hạ thủ vi cường"*, Thời Vũ bảo trì mỉm cười mà nhìn thoáng qua Cẩu Lương.

*Tiên hạ thủ vi cường: người ra tay trước sẽ dành được lợi thế.

Thái dương hơi ướt át còn dính mồ hôi, có thể thấy được đối phương chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn như vậy thập phần không dễ dàng. Thời Vũ đã sớm nhòm ngó đến cậu trong xương cốt bảo vệ đồ ăn, lúc này thấy cậu một khuôn mặt đỏ rực, bởi vì ăn quá chậm mà bắt đầu có kỹ xảo trữ đồ ăn để vào trong chén chính mình...... Thời Vũ nắm được tư thế dùng cơm chính xác —— nhưng liền thua ở da mặt quá mỏng.

Cẩu Lương cúi đầu ăn, vì một đũa thịt bò không tiếc cùng các bạn học mũi ngang mắt dọc, hoàn toàn không có tự giác đãi khách. Thẳng đến khi hệ thống 【 Chủ nhân, nắm chặt cơ hội! 】【 Chủ nhân, độ hảo cảm a độ hảo cảm, đừng chỉ nghĩ ăn a ngài cái đồ tham ăn này! 】【 Đừng tiếp tục thu số hồn tệ vào tay ngài, ngài còn nhớ rõ mục tiêu đại đại bên tay trái sao chủ nhân! 】 lại spam đến điên cuồng 【 anh anh anh 】, cậu mới bất đắc dĩ mà dùng đũa gắp cho Thời Vũ một đũa cải trắng ngọt, thúc giục hắn: "Nhanh ăn đi, ăn rất ngon, không cần khách khí."

Thời Vũ rụt rè mà không hướng nơi xa duỗi qua chiếc đũa, ngẩn ra, ngay sau đó đối Cẩu Lương cười cười: "Cảm ơn."

【 Đinh, độ hảo cảm hiện tại: +40. 】

【 Hệ thống: Đam mê trêи hết là cho mục tiêu ăn nha chủ nhân! Cố lên chủ nhân!! Độ hảo cảm, độ hảo cảm, độ hảo cảm [ vô hạn tuần hoàn ]】

Đã mò đến niệu tính nào đó của Thời học bá Cẩu Lương hoàn toàn bỏ mặc, cậu không cho rằng chính mình lại gắp đồ ăn cho Thời Vũ còn có thể đạt được độ hảo cảm.

Cơm nước xong xuôi.

Mọi người cơ hồ đều là biểu tình giống nhau, động tác giống nhau, ôm bụng thỏa mãn ngả ra ở trêи ghế, mặt đầy dư vị.

Ngay cả Thời Vũ luôn luôn khắc chế đều không cẩn thận ăn no căng, ở thời điểm người khác không chú ý sờ sờ dạ dày căng lên. Cẩu Lương hạnh phúc mà híp mắt, tuy rằng thấy nhưng cũng không vạch trần, miễn bị Thời Vũ ném cho gương mặt tươi cười tiêu chuẩn a.

Lý Lâm Linh nói: "Chúng ta ngồi như vậy cũng không được a, không bằng chúng ta đem đồ vật dọn dẹp một chút, lại nghĩ biện pháp tiêu thực thế nào?"

Trương Tiêu phụ họa: "Đúng vậy, mọi người đều không nóng nảy về nhà chứ?"

Mọi người tính toán, trừ bỏ hai vị bạn học nhà cách khá xa liền rời khỏi phòng trọ, những người khác đem bàn thu thập, nồi chén rửa sạch, một lần nữa tụ ở phòng khách rộng rãi bắt đầu thảo luận chơi cái gì tốt.

Cuối cùng Lý Lâm Linh quyết định rồi đưa ra đề nghị —— gương mặt đẹp, thành tích tốt, tính tình tốt, hoa khôi trường luôn dễ dàng làm người khác nghe theo.

Cô đề nghị rất đơn giản, trò chơi phương hướng tay: Chọn ra một người làm đài chủ, hai người thay phiên kêu "Trái phải trêи dưới trước sau" khẩu hiệu mê hoặc đối phương, mặc kệ động tác cùng khẩu hiệu có tương xứng hay không, chỉ cần đài chủ trong vòng mười động tác làm người khiêu chiến làm ra động tác cùng chính mình giống nhau, đài chủ thắng, nếu không, người khiêu chiến thắng.

Trương Tiêu còn nói: "Người thua, nam sinh chọn một người nằm dưới rồi làm mười lần hít đất, nữ sinh chọn một người hỗ trợ làm mười lần gập bụng!"

Mấy nữ sinh da mặt mỏng muốn từ chối, Cẩu Lương hứng thú bừng bừng mà từ tủ lạnh lấy ra một miếng sầu riêng lớn cùng một quả táo, nhìn mấy nữ sinh tránh mà e sợ không kịp, giương giọng cười nói: "Nam sinh thua, nếu bị người lựa chọn nói từ chối, hắn phải cùng sầu riêng hít đất, hơn nữa muốn "hôn môi" nó mười lần. Còn nữ sinh, nếu như lựa chọn nữ sinh trực tiếp nói trợ giúp, một người khác giơ quả táo ở trán, đụng tới quả táo mới tính một lần."

Đề nghị này được các nữ sinh mãnh liệt hưởng ứng.

Đài chủ đầu tiên Cẩu Lương điểm danh là Trần Lý Bạch, ai bảo hắn đắc tội qua chính mình đâu? Người sau nhăn một mặt khổ qua, đứng ở trêи vị trí đài chủ, người khiêu chiến tiếp thu dựa theo thứ tự ở trường học.

Số thự tự ở trung học Nhạc Thành là dựa theo thành tích nhập học—— Thời Vũ là ngoại lệ, số thự tự còn ở sau Cẩu Lương nguyên bản thành tích kém cỏi nhất, cho nên người đầu tiên khiêu chiến chính là Chiêm Vĩnh Triết.

Trần Lý Bạch: "A Triết, cậu biết tôi ghét nhất sầu riêng, cậu hạ thủ lưu tình a, cầu xin cậu."

Chiêm Vĩnh Triết nói: "Trùng hợp, tôi cũng ghét sầu riêng."

Mọi người cười to: Thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật.

"Trái!"

"Phải!!"

Trần Lý Bạch thanh thế to lớn, đáng tiếc đem giọng nói đều kêu phá vẫn là không có thể chiến thắng Chiêm Vĩnh Triết kiên định, cuối cùng tự nhiên là bị đồng bạn từ chối làm thịt người để hít đất, ngồi xem trò hay vui sướиɠ khi người gặp họa, nhận mệnh mà đối với sầu riêng tương thân tương ái. Hắn nín thở nghẹn đến mức đến đỏ mặt tía tai, thời điểm hạ thân đến lần thứ năm rốt cuộc nhịn không được nghiêng đầu thay đổi không khí, tiếp theo bị mùi sầu riêng xông vào mũi sặc đến lộ ra biểu tình đặc biệt bi thảm.

Mọi người cười thành một đoàn, trong đó Cẩu Lương cười đến vui sướиɠ nhất.

Chờ Trần Lý Bạch kéo dài hơi tàn mà bò dậy, hắn cả khuôn mặt còn nhăn dúm dó, "Bạn học Thích Trình tôi lần trước đánh cậu một quyền chính thức hướng cậu xin lỗi, lần tới đừng chơi tôi thành như vậy được không?"

Cẩu Lương: "Coi như cậu biết điều, tôi còn nghĩ chờ lát nữa nghĩ cái ybiện pháp làm cậu quỳ gối trêи sầu riêng đối tôi xướng chinh phục đây, hiện tại sao, liền trước tha cho cậu." Cậu một bộ dáng đại nhân không chấp tiểu nhân, Trần Lý Bạch đã chịu kinh hãi ngoài khom lưng nói lời cảm tạ còn có thể nói cái gì?

"Ha ha ha, Thích Trình cậu quá độc ác, cần được khen ngợi!"

Mọi người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Tiếp theo Chiêm Vĩnh Triết trở thành đài chủ, liên tiếp chiến thắng hai người khiêu chiến, cuối cùng bại trận ở dưới tay Lý Lâm Linh, sau một lúc cùng sầu riêng "hôn môi" liền chạy đi phòng bếp súc miệng.

Hoa khôi trường có thiên phú trò chơi không thể khinh thường, cơ hồ xưng bá toàn trường, cuối cùng mới bại trận ở trêи tay Cẩu Lương. Cô chỉ điểm Trương Tiêu hỗ trợ, thời điểm hai người cách quả táo trán đụng trán cười không ngừng, mười lần gập bụng làm suốt ba phút. Trong khoảng thời gian đó có hai lần Lý Lâm Linh đều cười đến không có sức lực, vẫn là Trương Tiêu đỡ quả táo chủ động cúi đầu đâm vào trán của cô.

Cẩu Lương không thể hiểu được vì sao các cô cười đến mức lau một phen mồ hôi, ngay sau đó tại chỗ nhảy nhót vài cái, vẫy vẫy tay làm ra mấy động tác tay chuẩn bị trong quyền anh, hướng người còn lại nói: "Bạn cùng bàn thân ái, cậu sắp ôn lại tư vị thất bại, đừng trách tôi trước không nhắc nhở cậu nha."

Thời Vũ ở trước mặt cậu đứng yên, ôn hòa cười: "Cậu cũng vậy."

Cẩu Lương bị hắn không nhẹ không nặng mà nghẹn một chút, hai người ánh mắt tương tiếp, phảng phất có đao quang kiếm ảnh hiện lên.

Mọi người đang vui đùa không khỏi an tĩnh lại, nhìn ánh mắt tràn ngập sát khí cùng ý chí chiến đấu của Cẩu Lương và Thời Vũ, từ sau khi nhận bài thi tháng kém một điểm của Cẩu Lương, cậu không thể càng hố cha mà bị thua bởi Thời Vũ, hai người luôn mang theo chút tranh đấu như có như không, lúc này đã hóa thành thực tế.

Cẩu Lương: "Trên!"

Thời Vũ: "Trêи."

Cẩu Lương: "Trái!"

Thời Vũ: "Trái."

Cẩu Lương: "Sau!"

Thời Vũ: "Sau."

Cẩu Lương: "......" Nghĩ chọc giận ta không dễ dàng như vậy!

Cậu đối Thời Vũ lộ ra một cái tươi cười xán lạn, mắt mèo cong cong, một đôi má lúm đồng tiền thật sâu ngọt đến phát ngán. Thừa dịp thời điểm Thời Vũ chưa sẵn sàng, một cái ám chỉ tinh thần ném qua đi, Cẩu Lương hét cao ra tiếng: "Phải!"

Thời Vũ: "Phải......?!"

Hắn nhìn tay chính mình, vừa rồi trong chớp mắt theo bản năng liền làm theo động tác của Cẩu Lương giống nhau như đúc. Hắn nhìn về phía Cẩu Lương, người sau đã khoe khoang mà tại chỗ cười làm ra động tác vận động viên được huân chương chào bế mạc, còn vui sướиɠ hài lòng mà nói: "Thời học bá lại gặp hoạt thiết lô*, Thích Trình tuyển thủ bách chiến bách thắng, mọi người vỗ tay!!"

*Hoạt thiết lô: viết tắt của "hoạt thiết lô chi dịch"- chiến dịch Waterloo (1815); quân liên minh Anh, Áo, Phổ, Nga tiến đánh Pháp quốc, Napoleon đại bại phải đầu hàng, tuyên bố thoái vị và bị lưu đày trêи đảo St.Helena. Mặc dù quyết tâm khôi phục lại nhưng ông vẫn thất bại. Vậy nên, thế hệ sau sử dụng Waterloo để mô tả sự thất bại. Chẳng hạn như: "Lần này anh ta đã bị đánh bại một cách tần nhẫn bởi Waterloo".

Các bạn học bị chọc đến không được, ngay cả Thời Vũ đều nhịn không được lắc đầu bật cười, rồi sau đó chính chính sắc mặt nói: "Tuyển thủ Thích Trình bách chiến bách thắng, Thời học bá chỉ điểm cậu tới tiếp thu trừng phạt, cậu dám không tiếp thu?"

Trong sự khoe khoang Cẩu Lương quay đầu lại nói: "Cậu xác định?"

Thời Vũ lập tức bắt giữ đến trong mắt cậu chuyển qua một tia cười xấu xa, đang muốn suy xét lại, Cẩu Lương đã hô: "Dám a, như thế nào không dám. Mọi người đều thấy được, dũng cảm nhận thua không ngừng tìm đường chết là ưu điểm lớn nhất của Thời học bá số lượng không nhiều lắm." Nói, Cẩu Lương đã thủ pháp nhanh nhất "giải phẫu" sầu riêng, lấy ra một miếng mỹ mỹ mà ăn lên.

Nháy mắt mọi người nắm được cậu dụng tâm hiểm ác:...... Trừ bỏ giúp Thời học bá châm nến bọn họ còn có thể làm cái gì? Ha ha ha ha!

Thành công nhìn thấy sắc mặt Thời Vũ thay đổi, Cẩu Lương nheo lại đôi mắt cười đến càng vui: Cùng gia đấu tàn nhẫn? Đừng tưởng rằng gia không nhìn thấy thời điểm lấy ra sầu riêng người trốn đến xa nhất chính là ngươi.

Tại biển ý thức, hệ thống một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng chưa ngăn lại chủ nhân tìm đường chết, hệ thống nơm nớp lo sợ mà nhìn chằm chằm độ hảo cảm: Lệ chạy thành ròng đi.

Cẩu Lương ăn xong miếng sầu riêng, chủ động nằm xuống, hướng Thời Vũ ngoắc ngoắc tay: "Dám sao?"

Thời Vũ: "......"

Hắn nghiêm mặt nằm ở trêи người Cẩu Lương đã bày xong tư thế, Cẩu Lương nhe răng, lộ ra một cái tươi cười xán lạn.

Lý Lâm Linh ở bên cạnh nhéo tay Trương Tiêu, một bên bởi vì cái tư thế mất hồn này dậm chân oa oa oa, một bên bởi vì không thể bỏ qua trêи mặt Thời Vũ rõ ràng biểu thị sống không còn gì luyến tiếc, mà cùng Trương Tiêu cười thành một đoàn.

"Haiz, Thời học bá động tác không đủ tiêu chuẩn rồi, như này có thể căng xuống sao? Chẳng lẽ trêи cánh tay cậu là pha nước thịt heo à?"

"Bạn cùng bàn thân ái, liếc mắt một cái nhìn tôi chứ, tôi đều vì cậu hy sinh lớn như vậy, cậu lại lãnh đạm tôi như vậy, thật thương tâm mà."

"Thời Vũ, thời điểm người ta cùng cậu nói chuyện phải nhìn vào mắt đối phương là lễ phép cơ bản cậu có biết hay không? Tôi cùng cậu nói, tôi lần đầu tiên nghe thấy tên của cậu liền đặc biệt thích, không cảm thấy nghe đặc biệt muốn ăn sao? Còn có a......"

"Im! Miệng!"

Thời Vũ không thể nhịn được nữa, thật nhanh làm xong hai lần hít đất còn lại, xoay người ngồi xuống một bên che lại cái mũi.

Mà Cẩu Lương......

Cậu đã ôm bụng cười đến lăn lộn đầy đất.

【 Cùng hệ thống sống không còn gì luyến tiếc: Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm trước mắt: Số liệu không ổn định, đang tiến hành tính toán chính xác. TДT 】

Cẩu Lương bò dậy, để sát vào Thời Vũ, vỗ bờ vai của hắn vừa cười vừa nói: "Tôi lấy được thành tựu công phá Thời học bá vĩ đại, cậu không chuẩn bị chúc mừng tôi một chút sao?"

Thời Vũ yên lặng quay mặt đi, duỗi tay dài ra từ trêи bàn lùn cầm một miếng dưa lê nhét vào trong miệng cậu.

Cẩu Lương: "......"

【 Cẩu Lương: Sẽ không thật sự tức giận chứ? [ sờ cằm ] 】

【 Hệ thống đã xả quá một vòng loạn mã thít chặt cổ chính mình: Đừng ngăn ta......ㄒoㄒ. 】

Lúc này đây độ hảo cảm hiệu chỉnh hạch toán tốn thời gian ngoài dự kiến của Cẩu Lương mà lâu hơn, nửa đêm hôm trước cậu đều ở trong tiếng khóc vòng ba thước của hệ thống, bị ồn ào đến đến không có cảm giác ngủ.

【 Cẩu Lương thái dương chữ thập căng ra dữ tợn: Ngươi muốn chọn cách gì chết, hử? 】

【 Hệ thống: Ô ô, mục tiêu cũng chưa ngủ, ngài còn chỉ nghĩ ngủ, lương tâm sẽ không đau sao? T T. 】

【 Cẩu Lương kinh ngạc mà nhướng mày: Hắn đang làm cái gì? 】

【 Hệ thống: Hu hu hu. 】

Hệ thống vừa khóc vừa ném cho cậu hình ảnh theo dõi điểm mù mục tiêu để chính cậu tới xem —— vị trí vẫn là ở thư phòng, theo Cẩu Lương quan sát, thằng nhãi này thời gian ở nhà trừ bỏ ngủ còn lại hai phần ba đều ở chỗ này. Hắn đang làm cái gì thấy không rõ, nhưng từ một góc bàn học đặt giấy trắng mực đen tới xem, hắn là đang viết chữ thư pháp.

Tĩnh.

Nhìn lại một tờ 【 Tĩnh 】 viết ngăn nắp chỉnh tề, tờ giấy trắng bị phóng tới một góc bàn học, Cẩu Lương khóe miệng giật giật, chửi thầm: Xem ra chính mình lần này thật sự dẫm mìn...... Ha, còn không phải là một miếng sầu riêng sao, cần thiết nóng giận như vậy sao?

3 giờ sáng, Thời Vũ ngừng tay.

【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu hiện tại: +40. 】

【 Cẩu Lương:...... Lãng phí ta biểu tình, ha hả. 】

【 Hệ thống vỗ ngực, sống sót sau tai nạn nghẹn ngào: May mắn không phải -40, chủ nhân ngài lòng phải mang ơn biết không! Về sau cũng không thể lại tùy hứng như vậy! 】

【 Cẩu Lương không hề có thành ý mà: Nha. 】

Ánh đèn thư phòng tắt, lưu lại một chồng chữ "Tĩnh" bị hắc ám cắn nuốt.

Chủ nhật sau đại hội thể thao, trường Nhạc Thành không có lương tâm mà đem học sinh kéo về trường học bổ sung môn học thứ sáu.

Không giống với giáo sinh* trở lại khác nói lời bi thương oán giận, ban 11 lớp 2 đại bộ phận các bạn học đều tinh thần sung mãn. Các bạn học không có tham gia bữa lẩu đã sớm bị ảnh chụp mỹ thực ở vòng bạn bè thương tổn qua, lúc này nghe những người khác nói Cẩu Lương trù nghệ như thế nào như thế nào khen ngợi, trò chơi như thế nào như thế nào kϊƈɦ thích, tức khắc bóp cổ tay không thôi.

*Giáo sinh: thường chỉ sinh viên đang thực tập giảng dạy ở một trường nào đó.

Khi Cẩu Lương xách cặp sách phình phình đi vào lớp, liền có người cùng cậu chào hỏi nói lần sau có cùng loại tụ hội nhất định phải kêu chính mình, liếc liếc mắt vị trí Diệp Huy bỏ trống một cái, cậu tâm tình rất tốt gật đầu đáp ứng rồi.

"Chào bạn cùng bàn nha ~"

Cẩu Lương vỗ vỗ bả vai Thời Vũ, Cẩu Lương rõ ràng cảm giác được hắn tránh né một chút:...... Còn tức giận sao? Tính tình cũng quá lớn đi?

Hệ thống phát lại hình ảnh thời gian thứ bảy mục tiêu đại đại một ngày một đêm viết ít nhất hai ngàn tờ chữ "Tĩnh", tỏ vẻ một chút đều không nghĩ chủ nhân thật ngu xuẩn.

Cũng may Thời Vũ thật mau như thường mà từ trong sách ngẩng đầu, đối cậu mỉm cười: "Chào cậu."

Cẩu Lương cười tủm tỉm mà ngồi xuống, mở ra cặp sách cậu âu yếm, từ trong lấy ra hai hộp đồ ăn riêng lẻ được đóng gói tốt cùng bộ đồ ăn đặt ở trêи bàn Thời Vũ, nói: "Bữa sáng."

Thời Vũ ngơ ngẩn, chần chờ mà nói: ".... Đánh cuộc à?"

Cẩu Lương trừng hắn, "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tuy rằng tôi thắng mà không vẻ vang gì, nhưng tôi không nợ cậu. Đây là đơn độc mời cậu, không thể sao?"

"Đương nhiên...... Có thể."

Thời Vũ cười.

*

【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: +65. 】


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện